Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 36



Lục Ngạn Thành trở về với cái tâm trạng…. hình như là cáu gắt. Cơ mà không phải vì những lời răn dạy của bà ngoại mà là vì…. những yêu cầu khó nhằn về cháu dâu của bà.

Anh vừa khó chịu nhưng cũng vừa lo lắng. Vì cho dù có thế nào anh cũng phải hoàn thành ý nguyện của bà, bởi, bà ngoại là người thân duy nhất của anh trên đời này. Hơn hết là… bà cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Cũng vì anh biết rõ đó là tâm nguyện của bà… nên anh mới cố làm theo cho bà vui.

Bà ngoại anh nơi cũng đã già yếu rồi. Tâm nguyện cũng chỉ giản đơn là vì anh. Chỉ muốn nhìn thấy anh lập gia thất đàng hoàng, có vợ và sinh cháu cho bà ẫm bồng.

Chỉ là những điều lo lắng của người già về con cháu của mình. Cái ước nguyện trước khi chết.

– Phải làm thế nào đây! Chiết thật!

Trên đường về nhà anh không ngừng vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ.

…—————-…

Về đến biệt thự, tâm trạng anh vẫn không có cách nào tốt hơn được.

Nhốt mình trong phòng mà tịnh tâm, anh suy nghĩ xem nên tìm đâu ra một người phụ nữ như thế!

– Ngoại cũng đã lớn tuổi rồi, sức khoẻ cũng không tốt, mình không thể để ngoại phải bận tâm về mình thêm được, cũng… không thể để ngoại thất vọng.

Lục Ngạn Thành vừa nâng ly rượu thượng hạng lên vừa nhìn ngắm và tự thầm thì với bản thân.

Cơ mà… một người phụ nữ như vậy thì tìm đâu ra chứ! Nếu ngoại muốn một người phụ nữ nóng bỏng, sắc nét, chân dài thì… quanh mình có đầy.

Còn cái loại phụ nữ thuần khiết đó!? Ha! Mình nên tìm ở Mặt Trăng sao? Những người phụ nữ quây quanh mình toàn là loại hám tiền của, thích trèo cao! Cầu thật lòng… thì lại càng khó hơn!

Bị phiền não bao quanh, Lục Ngạn Thành phiền muộn rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Rít một hơi thật sâu, khoái cảm liền bao trùm, khiến những điều khó nghĩ đột nhiên vơi đi bớt đôi chút!

Từ từ, anh đứng dậy và bước đến bên cửa sổ, nhìn trời, nhìn mây, nhìn xa xăm, bỗng, anh nhìn thấy cái nhà kho đó.

– Ồ! Hôm nay cô ta xuất viện mà nhỉ? Xém nữa thì mình quên luôn… trên đời này còn có người tên Liên Tịch Nghi!!

Một cái giọng trầm lạnh đến khó tả, thốt lên lời hờ hững khiến người ta… phải rùng mình.

…—————-…

Đến trước cửa nhà kho, anh lạnh lùng hỏi hai tên vệ sĩ.

– Cô ta có la hét không?

Hai tên vệ sĩ cúi đầu cung kính và trả lời những thứ mà Lục thiếu hỏi, không dư cũng không thiếu.

– Dạ, Lục thiếu! Lúc đầu thì có nhưng về sau thì rất im ắng.

Không la hét! Anh nghe vậy thì cảm thấy cô ấy thật là ngoan ngoãn. Yên tâm rồi, anh định đứng ngoài cửa nói với cô ta vài câu rồi bước đi.

– Cô ngoan vậy là tốt! Nhưng, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Chuẩn bị tâm lý về nỗi đau da thịt đi!!

Không có câu trả lời hay đáp lại. Bên trong im lặng đến không một tiếng động, cảm giác thật kỳ lạ.

– Cô có nghe tôi nói không vậy.

Mày Lục Ngạn Thành dần nhíu lại, giọng nghe cũng căng hơn lúc nãy.

– Cô đang cố tình phớt lờ tôi sao? Muốn chống đối tôi?

Ngạn Thành càng lúc càng lúc càng mất kiên nhẫn vì… như anh đang tự nói chuyện với chính bản thân mình.

– Mở cửa!!

Cái không khí đang rất bình thường, đột nhiên lại tràn ngập sát khó khó thở khiến hai tên vệ sĩ run rẩy cúi đầu vâng lời.

Lẻng kẻng!

Cái khoá to đùng đã được gỡ xuống, cửa được mở ra.

Hả!!!!!

Một cô gái đang nằm bất động trên sàn, hơi thở hồng hộc, khó nhằn trông rất vật vã.

– Cô ta…

Lại sao vậy?

Gương mặt vô cảm, anh nhìn cô gái trước mặt một lúc rồi mới bước lại gần.

Anh đá đá vào người Tịch Nghi một lúc nhưng… cô vẫn nhắm chặt mắt, cái khuôn mặt xinh xắn vẫn trắng bệch và trông như đang rất sợ hãi.

– Cô ta lại sao vậy?

Anh không vội, xoay người lại hỏi hai tên vệ sĩ, nhưng, họ chỉ biết lắc đầu.

– Đừng! Làm ơn… cứu tôi! …… chết! Đừng để .. tôi… tôi… chết ở đây!!

Những lời nói mớ của Tịch Nghi khiến lòng anh chợt ngột ngạt.

Anh ngồi xổm xuống đưa tay đến mũi của cô!

Hơi thở yếu quá! Cô ta thật sự sắp chết sao? Không! Tôi đã nói là tôi không cho phép cô chết rồi mà! Ai cho cô chết một cách thanh thản như vậy chứ? Cho dù là Diêm Vương cũng không có cái quyền đó!

– Gọi cái tên bác sĩ dở hơi đó đến đây!!!

Lục Ngạn Thành từ dửng dưng tự nhiên lại quát lên khiến cho hai tên vệ sĩ kia giật mình. Song, anh bế Tịch Nghi lên vội vàng bước đi!!

– Cô mà chết thì chết thì tôi sẽ quăng xác cô vào rừng cho hổ beo ăn, đừng tưởng chết rồi sẽ được yên giấc ngàn thu!!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.