Tịch Nghi cứ nhìn Trịnh Tấn Thăng, ngại ngùng không nói gì, thấy vậy anh càng lấn lướt muốn trêu đùa cô.
Anh đẩy cô tình nhân sang một bên rồi nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, nhìn một lúc, cuối cùng anh tự dưng kéo cô đến hỏi cô tiếp tân.
– Không còn phòng??
Cô tiếp tân đó nhanh nhảu trả lời.
– Đúng vậy, chỉ còn lại vòng VIP của khách hàng lớn.
Trịnh Tấn Thăng suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Tịch Nghi.
– Cô không có chỗ để đi??
Tịch Nghi không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu, lúc câu hỏi anh cất lên, cô cảm thấy thế giới này dường như đang sụp đổ, chán nản vô cùng.
Nghe tới đây, Trịnh Tấn Thăng bỗng nhiên nghiêm mặt rồi kéo Tịch Nghi đi, song, anh để lại cho cô tình nhân kia một câu.
– Em về trước đi! Hôm nay anh không có hứng!
Hả? Không hứng mà dẫn theo một cô gái làm gì?
Điều này khiến cô tình nhân bị bỏ rơi kia vô cùng tức giận.
– Cái thứ đồ quê mùa đó có gì hơn tôi chứ? Anh là đang muốn thử thứ mới lạ sao??
…—————-…
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tịch Nghi không hiểu gì, cứ vậy mà bị tên Trịnh Tấn Thăng này kéo đi. Đến khi hoàn hồn, cô mới bắt đầu hoảng hốt.
– Trịnh tổng!! Anh đang làm gì vậy? Anh muốn kéo tôi đi đâu?
Tịch Nghi có hơi vùng vẫy, muốn thoát khỏi lòng bàn tay to lớn của anh, nhưng càng vùng vẫy thì anh càng nắm chặt, thật sự không có cách nào!
– Không phải… cô đang không có chỗ để đi sao?
Tấn Thăng nhướng mày lên hỏi Tịch Nghi, ánh mắt có phần đương nhiên và… nhân từ..
– Hả??
Gì chứ? Cái người đàn ông nồng nặc mùi tiền này mà đang….? Rốt cuộc là lương tâm anh đang nổi dậy hay là… chỉ đơn giản là thương hại??
– Tôi biết… một người giàu có, quyền lực như anh thích giúp người là chuyện rất bình thường. Nhưng tôi nghĩ… anh không nên chứa tôi ở chỗ anh đâu. Tôi là tù nhân của biệt thự nhà họ Lục, hơn nữa, tôi còn đang bỏ trốn. Không lẽ, anh không sợ khi anh ta tìm đến… sẽ có chuyện sao?
Tịch Nghi nói khéo vì không muốn liên lụy đến vị ông chủ lớn nãy, cũng không muốn…. người khác thương hại mình.
– Tôi với anh ta là thù địch, thêm một ít cãi vã thì có là gì! Được rồi, hiếm khi tôi có lòng tốt như vậy, cô đừng có làm tôi hụt hẫng, vào thang máy đi!!!
Ha! Xem ra mình đang đóng vai trò một người nhỏ bé, cần được bảo vệ…. khiến anh ta… cảm thấy vui vẻ khi được tỏ ra từ bi!
– Tôi….
Không đúng! Thang máy!!?
– Còn chần chừ gì nữa? Vào thôi!
Trịnh Tấn Thăng đã bước vào thang máy nhưng Tịch Nghi vẫn đứng cứng đờ ở đó.
Mình…. không thể vào đó được. Chưa bước chân vào mà mình đã cảm thấy sợ hãi…. thật sự không được!
– Tôi… tôi không thể…. vào thang máy!
Giọng Tịch Nghi có phần run rẩy, anh có thể cảm nhận rõ nỗi sợ của cô nhưng… không hiểu tại sao cô lại sợ.
– Cô sợ tôi ăn thịt cô sao?!
Trịnh Tấn Thăng khó chịu, khoanh tay lại lườm Tịch Nghi.
– Tôi…. tôi… tôi…. tôi… tôi, tôi…
Giọng cô càng lúc càng run và nhỏ, cứ như có thứ bùa chú gì đó khiến cô không nói được, hoặc, cô vốn không muốn bật mí điểm yếu của mình cho bất kì ai, ngoài… bác sĩ Đỗ.
– Rốt cuộc là cô đang diễn trò gì vậy? Cô có biết… hậu quả khi tôi mất kiên nhẫn là gì không?
Nhưng, vị ông chủ lớn này đáng sợ không kém gì Lục Ngạn Thành. Cô đã bị một tên quái vật căm thù rồi, không thể bị ông chủ kì lạ này ghim được. Vã lại, dù sao tên họ Trịnh này cũng chỉ là muốn giúp cô, mở lòng từ bi cho cô chỗ trú một đêm, nếu… cứ đứng như trời trồng thế này thì thật thất lễ.
– Thật ra tôi, tôi…. tôi bị chứng sợ bóng tối và không gian kín. Nên… tôi không thể vào thang máy được!
Hả?
Trịnh Tấn Thăng có phần sững sốt. Nhưng rồi anh đã nghĩ ngay đến… “Cô ấy như này chắc là do tên cầm thú kia làm ra đây”.
– Nhưng… phòng của tôi nằm ở tầng ba mươi bảy lận, không… không thể đi thang bộ.
Đột nhiên, anh có cảm giác lo lắng cho Tịch Nghi.
– Haiz! Thật là! Không sao đâu, đi thang máy sẽ rất nhanh, vã lại có tôi ở đây, cô không chết được đâu..
Đột nhiên, anh bước đến và kéo cô vào trong.
Ting!!
Chưa gì thì ting một cái, thang máy đã bắt đầu hoạt động.
– Anh… tôi… tôi… tôi khó chịu! Không thở được!
Vừa định thần lại thì nỗi sợ hãi đã ập đến Tịch Nghi, cảm giác khó thở như sắp chết này…. như khiến người ta không sống nổi, cứ muốn chết quách đi cho xong!
– Đừng sợ, đừng căng thẳng! Có tôi đây!
Bỗng, anh ôm chầm lấy Tịch Nghi và bịt mắt cô lại. Thật ra… mới đầu anh rất xem nhẹ việc này, nhưng không ngờ cô lại phản ứng kịch liệt như thế!
– Nhưng, tôi…..
Giọng anh càng lúc càng nhỏ nhẹ, hơi ấm từ cơ thể anh bắt đầu lan toả sang Tịch Nghi, cái cảm giác được bảo vệ này… khiến Tịch Nghi cảm nhận được cảm giác an tâm chưa từng có.
– Nghe theo tôi, cô đừng căng thẳng, Tịch Nghi! Cô hãy dùng trí tưởng tượng của mình đi! Hãy tưởng tượng đây không phải là thang máy, đây không phải là không gian kín, đây là một nơi vô cùng đẹp, có thể là thảo nguyên, là ban công đầy ánh sao. Hãy nhìn xem, mặt trăng hôm nay rất đẹp, cô… đã tưởng tượng ra nó chưa?
Theo sự dẫn dắt và thôi miên của Trịnh Tấn Thăng, tâm lý Tịch Nghi đã dần dần bình tĩnh hơn đôi chút. Nhưng cảm giác sợ hãi, run rẩy và khó thở này vẫn không hề bớt, chỉ là… có vòng tay ấm ấp này…. nó khiến cô dường như mạnh mẽ hơn.