Sau khi bỏ chạy, Tự Ninh đã cố gắng bình tĩnh và chạy thật nhanh, tuy cô biết… mình không thể chạy khỏi bàn tay của người đàn ông ác quỷ kia. Nhưng, một ngày được sống tự do thôi cũng đủ để khiến cô mong đợi rồi.
Vì chạy nhanh nên đã bao lần cô phải vấp ngã trên đoạn đường xa xôi, khi vấp ngã thêm vài lần, cô bắt đầu cảm thấy thất vọng, sự uất ức của cô đã không ngừng tuông trào, nhưng rồi cô đã vô tình nhìn thấy một con mèo bị thương, cho dù nó có bị thương ở chân nhưng vẫn có gắng tiến lên. Cho dù có kẻ thù đang lăm le đuổi theo nó cũng không dừng lại.
Suy ngẫm đôi chút, khát vọng sống của một con vật thôi mà cũng mãnh liệt như thế, còn cô, Tịch Nghi cô thì sao? Ha! Cô còn thua cả một con mèo!
Song, cô đã đứng dậy và tiếp tục bước đi.
…—————-…
Về đến căn nhà thuê lúc trước của mình, cô mở cửa, nhưng… sai mật khẩu!!
Lúc đó Tịch Nghi thấy có hơi kinh ngạc, không lẽ là…..
Nhìn thấy cô, bà chủ nhà vội vàng bước tới.
– Mấy tháng nay con đã đi đâu không thấy mặt mũi đâu cả vậy? Biệt tâm biệt tích luôn vậy à! Mà… sao trông con tàn tạ vậy!?
Tịch Nghi đã cố gắng nặn ra nụ cười tươi tắn nhất rồi lướt sang vấn đề khác.
– Con… Ừm, mà… sao mật khẩu của căn nhà này lại không đúng vậy? Con nhớ… con đâu có đổi mật khẩu!
Bà chủ nhà cười nói.
– Dì cũng là một người làm ăn, mấy tháng nay con không về, căn nhà này cũng đâu thể để trống mà chờ con hoài được.
Vậy…. cũng đúng. Nhưng căn nhà này cô đã sống lâu như thế…. Ha! Cơ mà trách ai được đây! Cũng tại tên Lục Ngạn Thành đó đã làm xáo trộn cuộc sống của cô, nếu không hiện tại cô cũn đâu cần phải chật vật như này!
– Thế dì còn căn nhà nào trống không? Con sẽ thuê!
Dì ấy cười cười lắc đầu.
– Không, mấy tháng nay người thuê nhà đến mà đếm không xuể, giờ chẳng còn căn nào trống hết. Vậy nên… con hãy đi tìm chỗ khác giúp dì nha!! Phải rồi, đồ đạc của con đều ở chỗ dì cả, con đi theo dì, dì trả lại cho con..
Hiện tại trời đã khuya, nhưng, cũng thôi vậy, vì… Tịch Nghi không muốn làm phiền đến dì.
…—————-…
Thế là Tịch Nghi đã bị đuổi đi. Hiện tại, không có chỗ ở cũng chẳng có gì quý giá trên người, cô…. xem ra đã trở thành một người vô gia cư.
Cứ đi, cứ đi lang thang trên con đường tràn ngập ánh sáng đỏ rực của thành phố, cô cứ đi như thế nhưng cũng không biết sẽ về đâu.
Trong chốc lát, cô dường như chỉ còn một mình, một mình lây lất không có mục đích sống.
Chợt, cô đã nghĩ đến mọt người bạn thân của mình ở chỗ làm nhưng….
…—————-…
Ting! Ting! Ting!!
– Chắc là… cậu ấy lại đi chơi với bạn trai rồi.
Cứ bấm chuông nhưng không có người ra mở cửa. Càng lúc cô càng cảm thấy mình đang rơi vào ngõ cục.
Cuối cùng, cô đã nghĩ đến khách sạn. Nơi cuối cùng để cô dung thân.
– Cũng may là mình còn tiền tiết kiệm trong thẻ, nếu không cũng không biết tính sao!!
…—————-…
Cứ vậy mà cô lê lết thân mình đến một khách sạn sạch sẽ và bóng nhoáng. Vừa bước vào thì cô đã cảm thấy mình chẳng giống ai rồi.
Trên người còn mặc áo ngủ lè phè, tay thì xách đùm đề, nhìn không có chỗ nào là hợp với nơi sang trọng này. Cứ có cảm giác xấu hổ như thế nào ấy, nhưng, cô còn cách nào? Không lẽ… thật sự phải ngủ ngoài đường?
– Cho tôi hỏi ở đây còn phòng không??
Cô tiếp tân cố gượng cười với cô gái chẳng tươm tất, gọn gàng này, bởi, dì sao cũng là khách, mà khách hàng thì chính là thượng đế.
– Không ạ! Hôm nay là chủ nhật nên khách du lịch đến đây rất đông, hiện tại… không còn phòng trống nào cả. Xin quý khách hãy tìm đến nơi khác thử xem.
Gì chứ? Ông trời là đang trêu đùa mình sao? Nếu mà tìm một khách sạn khách thì…. Ôi không! Mình đã mệt lắm rồi, chân cũng không còn sức, thật sự không thể đi nổi nữa. Vậy thì… mình nên làm sao đây?
Tịch Nghi rời vào đường cùng, vẫn chần chừ đứng đó chưa đi.
Bỗng, có mọt người đàn ông cao to dẫn theo một cô gái quyến rũ lướt qua cô. Vì quá mệt và tuyệt vọng nên cô cũng chẳng thèm để ý đến họ.
Chợt, người đàn ông đó cất tiếng, cái giọng trầm bổng nghe thật hay nhưng cũng không kém phần bá đạo.
– Như cũ!
Nhìn thấy anh ta, cô tiếp tân sáng rỡ.
– A! Là Trịnh tổng, khách VIP đây mà! Như cũ? Là phòng đôi nữa à? Cô gái lần này… thuần khiết thật! Anh đổi khẩu vị rồi hả??
Nghe giọng…. xem ra anh ta là khách quen. Nhưng… khách VIP? Xem ra có tiền thì khác hẳn, lúc nào cũng được chừa trống một phòng. Còn là phòng đôi?
– Được rồi, thẻ phòng đây ạ!!
Anh ta quay sang cười với cô gái bên cạnh, đột nhiên…. lại liếc mắt sang Tự Ninh.
Không phải chứ? Là anh ta… Trịnh Tấn Thăng? Sao lại trùng hợp gặp người quen rồi? Nhưng, nói ra cũng lạ thật, lúc nào cô gặp anh ta cũng là trông bộ dạng thảm hại nhất!!
Cơ mà, chắc không sao, anh ta… sẽ không nhớ cô đâu nên… đừng căng thẳng!
– Liên Tịch Nghi? Cô làm gì ở đây? Đến khách sạn còn mang theo nhiều hành lí như vậy…. là sao? Ấy mà…. tên thối tha đó… chịu thả cô ra rồi??
Không phải chứ? Không những anh ta không quên cô mà còn hỏi nhiều thứ như vậy!!! Nói ra… cũng ngại thật…. hiện tại… cô trở nên tệ hại như này…. mà còn nói chuyện cùng một người quyền lực như anh đúng là có hơi… kỳ cục!