Mới vừa rồi, nữ tử kiều mỵ của tộc Thiên Thanh Xà Yêu vẫn còn một lòng một dạ muốn giết chết Thẩm Thạch, nhưng tới giờ phút này, nàng đã hoàn toàn ngã gục trước sự thật tàn khốc của hiện thực. Lúc này sắc mặt của nàng đã xám như tro tàn, trong gió nhẹ mưa phùn gương mặt ấy đẹp mà thê lương, lại có vài phần cô độc.
Hiện tại, nàng chỉ có cảm giác cả thiên địa đã vứt bỏ nàng, ngay cả một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không để lại cho nàng chút nào dù nàng đã vì tộc nhân mà kiên nhẫn chèo chống bao nhiêu ngày qua.
Thẩm Thạch cũng khó mà tiếp nhận sự thay đổi tâm tình nghiêng trời lệch đất này của nàng, cứ thế ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó cười khổ đáp: “Tộc trưởng, ngươi đừng nói đùa nữa.”
Ngọc Lâm như đã chẳng còn chút khí lực nào nữa, nhìn Thẩm Thạch cương quyết đáp: “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết còn có biện pháp nào để cứu tộc nhân của ta hay không?”
Thẩm Thạch trầm mặc hồi lâu, sau đó lại lắc đầu, thấp giọng đáp: “Với thực lực của nhân tộc hiện tại, chỉ cần tộc Thanh Xà hơi ló đầu ra thôi cũng sẽ gặp phải họa diệt tộc. Trừ phi…”
Hai mắt Ngọc Lâm tỏa sáng, thân thể không kìm được mà tiến lên đằng trước một chút, vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Thẩm Thạch lại cười khổ, thở dài rồi đáp: “Trừ phi ngươi mang theo tộc nhân lui về Yêu giới, coi như chưa từng tới Nhân giới này. Nơi này đã bỏ hoang mấy vạn năm, Nhân tộc sớm đã quên lãng rồi nên cũng sẽ không có người cố ý tới đây xem xét đâu. Nếu đúng như vậy thì không chừng vài trăm năm nữa cũng sẽ chẳng có ai phát hiện ra nơi này.” Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Cho nên ngươi chỉ cần bịt miệng của ta lại là sẽ không ai biết chuyện này rồi.”
Bịt miệng hắn lại, để hắn vĩnh viễn không thể lộ ra bí mật, chẳng phải là phương pháp đáng tin cậy nhất sao?
Ngọc Lâm nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thạch, hiển nhiên biết đối phương đang nói tới điều gì.
Qua hồi lâu, cả hai đều lâm vào yên lặng, không ai nói một câu gì, bầu không khí cứ dần dần như bị đông cứng lại. Một lát sau, Ngọc Lâm lại mở miệng hỏi:
“Ngươi không sợ chết sao, Thạch Đầu?”
“Sợ chứ!”
“Vậy tại sao ngươi phải nói với ta chuyện này? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Thẩm Thạch chậm chạp lắc đầu, đáp: “Cái gì cũng đều là chết, coi như mấy câu này là ta báo đáp ân tình năm đó ở Yêu giới ngươi đã che chở, chiếu cố cho ta.”
Ngọc Lâm nhìn hắn thật sâu, đôi mắt rắn lạnh như băng cũng dần dần hòa dịu trở lại, sau đó nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Bọn ta không thể quay về được.”
Thẩm Thạch ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
Ngọc Lâm không đáp lời hắn mà cứ yên lặng đứng ở đó. Thẩm Thạch nhìn nữ tử này, trong lòng cũng nới lỏng căng thẳng. Vừa rồi nói mấy câu kia tưởng như nhẹ nhõm nhưng thật sự là một trong những hoàn cảnh hung hiểm nhất hắn lâm phải từ trước tới giờ, chỉ cần hơi sai lầm một chút là hắn sẽ bỏ mạng tại nơi hoang tàn, điêu linh này.
Nhưng cũng may mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn, hắn dám đánh cuộc như thế là vì cũng phỏng đoán được tộc Thiên Thanh Xà Yêu xuất hiện ở Sa La giới này một cách chật vật như vậy bởi có thể ở Yêu giới đã xảy ra chuyện động trời gì, thậm chí ảnh hưởng tới cả Phi Hồng giới nên mới có thể tạo ra một cái thông đạo nối liền hai giới Nhân Yêu đã ngăn cách cả vạn năm nay.
Nói cách khác, Hồng Mông chư giới đã yên bình hơn một vạn năm, có lẽ từ nay sẽ bắt đầu lâm vào một tình thế hỗn loạn chưa từng có. Nhưng chuyện đó là của sau này, hiện tại Thẩm Thạch cũng chẳng quan tâm nhiều chuyện của người khác, hắn vẫn cần phải kiếm một đường sống từ chuyện hung hiểm hiện tại.
Cho nên hắn cực kỳ sáng suốt khi không truy vấn Ngọc Lâm chuyện gì đã phát sinh ở Yêu giới, hơn nữa còn giả bộ suy tư một hồi, sau đó nói với nàng ta: “Tộc trưởng, nếu như tộc Thanh Xà của ngươi đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ta đây có một ý tưởng, hy vọng là có thể giúp các ngươi vài phần. Có điều… với tình thế hiện tại của hai tộc Nhân – Yêu chúng ta, ngươi và tộc nhân của ngươi sợ là cũng phải nếm chút khổ sở đấy.”
Ngọc Lâm chấn động tinh thần, lập tức hỏi: “Có cái gì ngươi cứ nói ra, chỉ cần duy trì được tộc Thanh Xà, có khổ cực mấy chúng ta cũng có thể chịu được, giá nào ta cũng đổi. Cho dù muốn ta…”
Thẩm Thạch vội lắc đầu: “Ta không có ý đó. Là thế này, Tộc trưởng, hầu như tất cả các thượng cổ truyền tống pháp trận ở Hồng Mông chư giới đều đã ở trong tay Nhân tộc rồi, trừ Phi Hồng giới và vài giới thổ hung hiểm khác đã bị bỏ hoang cả vạn năm mà Nhân tộc không thể tiến vào. Bên cạnh mỗi tòa Thượng cổ truyền tống pháp trận đều có một thành trì của Nhân tộc, nên dù các ngươi có muốn rời khỏi Sa La giới cũng không thể nào được đâu.”
“Mà một khi bộ tộc Thanh Xà của các ngươi bị phát hiện thì kết cục diệt tộc là không thể nghi ngờ. Dù là nhân số hay thực lực, chỉ cần vài tán tu Nhân tộc cũng có thể giết chết toàn bộ tộc nhân của các ngươi rồi chứ đừng nói đến các môn phái tu chân cường đại khác.”
“Vậy nên kế hoạch của ta chính là tộc nhân Thanh Xà tộc giả làm thổ dân ở Sa La giới này, ẩn nấp sâu trong rừng mưa nguyên thủy. Dù ở trong đó nhiều yêu thú cũng như độc vật, nhưng ngươi hãy tin ta, tất cả hung hiểm trong đó cộng lại cũng không bằng tu sĩ của Nhân tộc ở ngoài kia đâu.”
Ngọc Lâm gật đầu, nói:
– Cũng phải.
Nhưng ngay sau đó nàng lại nhíu mày, nói:
– Nhưng toàn bộ tộc Thanh Xà có số lượng người nhiều như vậy, chẳng lẽ đều trốn vào Vũ Lâm? Nơi đây quanh năm âm u ẩm ướt, ngoài ra còn có độc trùng, yêu thú, chỉ sợ có nhiều tộc nhân chịu không nổi.
Thẩm Thạch nhìn Ngọc Lâm một lúc, sau đó trả lời với giọng chân thành:
– Thế này đi, cách nơi đây khoảng mấy ngày đường về phía Đông là thành Thiên Tinh, nơi thông với thành Thiên Hồng. Nhưng nếu đi về phía Tây là hướng đi sâu vào Vũ Lâm, sau này tộc của cô cứ tạm cư trú ở đó, bình thường đừng ra ngoài, có lẽ tỷ lệ gặp người ngoài cũng không cao. Nếu như nhỡ gặp phải Nhân tộc ngẫu nhiên đi qua thì cứ giả vờ là tộc nhân bản địa, tránh đi một chút là được.
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Đúng rồi! Phía trước có một tòa Vũ Khư, địa thế bằng phẳng, rộng rãi, thích hợp làm chỗ cho tộc Thanh Xà nghỉ ngơi. Nếu được, hay là cô cho những người khác sang đó nghỉ ngơi trước?
Ngọc Lâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đáp:
– Như vậy cũng được.
Trong lòng, Thẩm Thạch thở ra một hơi, đầu nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi:
– Đúng rồi! Nói chuyện nãy giờ mà quên mất không hỏi những người còn lại của tộc Thanh Xà đang ở đâu?
Ngọc Lâm đáp:
– Bọn họ còn ở Phi Hồng giới phía bên kia, chỉ có một mình ta sang đây dò xét tình hình.
Thẩm Thạch gật đầu, đứng dậy có chút khó khăn, nói:
– Hay là ta dẫn cô đi xem Vũ Khư một chút?
Ngọc Lâm trầm mặc một lát rồi đáp:
– Chúng ta đợi thêm một lát nữa, giờ đi xem tình hình tộc nhân của ta rồi tính tiếp.
Nói xong, nàng nhìn Thẩm Thạch thật sâu, sau đó bình tĩnh nói:
– Bây giờ ngươi đi cùng với ta quay lại Phi Hồng giới, được không?
Thẩm Thạch im lặng, một lát sau gật đầu trả lời:
– Được.