Thời gian chờ đợi quả thực không dễ chịu gì, có điều dù là Thẩm Thạch hay Ngọc Lâm cũng không nói gì thêm. Hai người lần nữa quay lại tòa thượng cổ pháp trận lập lòe kim quang, im lặng chờ đợi pháp trận khởi động. Trong thời gian chờ đợi, Thẩm Thạch tranh thủ chữa thương cho mình, hắn nuốt vào một ít linh đan, đồng thời nắn lại xương cốt. Đối với người thường thì việc này khó có thể thực hiện nhưng đối với tu sĩ thì cũng không khó nhọc cho lắm.
Có điều cảm giác đau đớn thì quả thật là thấu tận tâm can.
Ngọc Lâm cũng không có ý định giúp đỡ, nàng chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn hắn. Một lát sau thì Thẩm Thạch cũng xử lý xong, hắn đứng một bên nghỉ ngơi, thở ra từng hơi khó nhọc, sắc mặc bắt đầu trở nên tốt hơn. Ngọc Lâm nhìn hắn nãy giờ, đột nhiên nói:
– Những đan dược này của ngươi có dược lực mạnh hơn đan dược của Yêu tộc bọn ta nhiều.
Thẩm Thạch nhìn nàng một cái, cười không nói gì, Ngọc Lâm cũng im lặng. Lúc này, hồ ly từ bên cạnh chạy tới, quấn quanh chân Thẩm Thạch. Hắn suy nghĩ thoáng qua rồi cúi xuống sờ đầu hồ ly, nói khẽ:
– Ngươi chạy vô rừng chơi, một lát nữa quay lại tìm ta.
Hồ ly ngẩng đầu nhìn hắn, không biết nó có hiểu ý hắn nói không nhưng cũng chịu chạy ra khỏi tòa pháp trận, từ từ chạy về phía Vũ Lâm, rất nhanh thân ảnh màu trắng biến mất trong màu xanh to lớn của rừng rậm. Ngọc Lâm nhìn về hướng hồ ly chạy đi, sau một lúc trầm mặc, nói:
– Ta nhớ lúc ngươi còn ở Yêu giới có nuôi một tiểu hắc trư, khi đó nó cả ngày chạy theo ngươi.
Thẩm Thạch gật đầu, nói:
– Ừ, ta gọi nó là Tiểu Hắc.
– Thế giờ con tiểu hắc trư đó đang ở đâu?
– Đi rồi.
– Đi rồi?
– Ừ, nó tự đi.
Ngọc Lâm im lặng một hồi, đột nhiên hỏi:
– Ta nhớ năm đó, trong bộ tộc của ta, có lão Bạch Hầu và Thạch Trư đối xử với ngươi rất tốt, nhất là lão Bạch Hầu, thường thường lão thích nhất là ngồi một chỗ với ngươi. Nhưng sau trận chiến trong Hắc Phong thành, hai người bọn họ đột nhiên mất tích, bất kể ta tìm thế nào cũng không được, ngươi có biết tung tích gì về bọn họ không?
Thẩm Thạch không trả lời ngay, hắn trầm mặc một lúc, sau đó đáp:
– Hai người bọn họ và Tiểu Hắc đều cùng một chỗ với ta truyền tống đến Nhân giới.
Thân thể Ngọc Lâm chấn động, trong lòng không khỏi giật mình, nhịn không được hỏi ngay:
– Vậy hiện tại bọn họ thế nào?
Thẩm Thạch nhắm mắt lại, thở dài nói:
– Chết rồi.
Ngọc Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Thạch, một lát sau hỏi tiếp:
– Bọn họ chết thế nào?
– Vận khí lão Bạch Hầu và Thạch Trư không tốt, gặp phải một tên tu sĩ Nhân tộc lợi hại, hơn nữa tính cách kẻ này lại rất chán ghét Yêu tộc. Bọn họ chết trong tay y.
Cơ mặt Ngọc Lâm có chút run rẩy, nàng cúi đầu, lát sau hỏi:
– Ngươi không cứu họ sao?
– Lúc đó ta không có bên cạnh, sau đó ta có chạy đến thì đã trễ.
Thẩm Thạch nói đều đều, trước mắt dường như xẹt qua hình ảnh lão Bạch Hầu và Thạch Trư. Bọn họ như từ sâu trong trí nhớ hắn sống lại, nhìn hắn, gọi tên hắn.
Ngọc Lâm hình như còn muốn hỏi tiếp nhưng trong đúng lúc này, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, ánh sáng rực rỡ màu vàng kim từ trên cao chiếu xuống, thượng cổ pháp trận đã lần nữa khởi động.
※※※
Thẩm Thạch cảm thấy hình như suốt hơn một vạn năm qua, hắn là Nhân tộc đầu tiên đặt chân đến Phi Hồng giới.
Cảm giác này khiến tâm tình hắn cảm thấy có chút phức tạp. Nếu hiện giờ Phi Hồng giới có diện mạo bị phá hoại nghiêm trọng thì Thẩm Thạch cũng không ngạc nhiên cho lắm nhưng việc Ngọc Lâm dẫn toàn bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu đến đây mới là chuyện khiến hắn giật mình, kinh ngạc.
Bên trong Yêu giới, Thiên Thanh Xà Yêu là bộ tộc hùng mạnh nhưng dường như hôm nay đã suy yếu đi nhiều. Thoạt nhìn tưởng rằng nhân số cũng còn nhiều, ước chừng trên một ngàn người, nhưng Thẩm Thạch từng sống trong tộc này suốt ba năm, hắn vô cùng hiểu tình hình trong tộc. Hắn chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra trong khoảng thời gian vừa rồi, số lượng tộc nhân của tộc Thanh Xà đã giảm xuống hơn một nửa.
Đến cùng là gặp phải nguy hiểm gì có thể ép tộc Thanh Xà đền tình trạng này? Hắn kín đáo nhìn thoáng qua Ngọc Lâm, phát hiện sau khi trở lại Phi Hồng giới, đứng trước mặt tộc nhân, Ngọc Lâm lần nữa khôi phục tư thái lạnh lùng, ngạo nghễ.
Trên thực tế, so với cảm nhận Thẩm Thạch mà nói, đối với họ đúng là cái cảm giác trái chiều tại thời điểm này trong mắt của tất cả tộc nhân của Thiên Thanh Xà Yêu tộc bọn họ chỉ thấy Ngọc Lâm ở cùng với một tên nhân tộc, khiến sự sợ hãi của bọn chúng ngày một tăng lên. Khi đó có rất nhiều chiến sĩ Thanh Xà vệ trực tiếp giơ lên vũ khí, nếu không có Ngọc Lâm cảng trở, sợ là bọn họ sẽ trực tiếp đem Thẩm Thạch chém chết tại Phi Hồng Giới Này rồi.
May mắn thay, danh vọng của Ngọc Lâm tại tộc Thanh Xà rất lớn đủ sức trấn áp tộc nhân, lúc ấy mới ngăn cản được Thanh Xà vệ cùng tộc nhân có xu hướng nổi loạn, thời gian sau đó, nàng liền giải thích sơ qua với bọn họ rằng giờ phút này xem như Thẩm Thạch là tù nhân mà nàng bắt được, tiếp theo Ngọc Lâm bắt đầu chỉnh đốn lại bộ tộc, hướng mọi người lại gần tòa Thượng Cổ Truyền Tống pháp Trận , quá trình này chỉ trong chớp mắt.
Nhân cơ hội này, Thẩm Thạch liền cẩn thận quan sát xung quanh muốn nhìn xem Phi Hồng Giới là cái địa phương như thế nào, bầu trời mù mịt đất đai rạn nứt, là ấn tượng đầu tiên mà Phi Hông giới lưu lại cho hắn, chỉ là. . . đến khi nào thì bắt đầu, vì nguyên nhân gì, mà khí Sát tử bên trong Phi Hồng Giới đột nhiên biến mất không thấy?
Vì nguyên nhân gì mà bộ tộc Thanh Xà lại bất chấp hung hiểm cũng muốn đến Nhân giới, hành động lần này của bọn họ rất mờ ám không biết phía sau còn che giấu âm mưu gì nữa?
Những sự tình này Thẩm Thạch đều ghi tạc trong lòng, cũng không biểu lộ ra ngoài. Nơi này im lặng và lạnh lẽo chẳng khác gì ở trong một tảng băng lớn, đột nhiên hắn cảm thấy cái bộ này mà hắn từng gắn bó ba năm này đã có một sự ngăn rất lớn. Có lẽ, từ trước đến nay hắn chưa trở thành một thành viên thực sự ở trong đó.
Ngoại trừ Ngọc Lâm, hình cũng chưa có người nào khác có thể nhận ra hắn.
Trầm mặc chờ đợi một thời gian, Thượng Cổ Truyền Tống Pháp Trận lần nữa khởi động, sau đó tại bên trong là một mảnh ánh sáng kim sắc chói, liền mang theo bộ lạc yêu tộc này đến một xanh ngắt ướt át, khắp nơi đều tràn đầy sức sống Sa La Giới.
Đối với Truyền Tống Trận Kim Thai Thạch khiến vô số tộc nhân Thanh xà tò mò không ngớt nhưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã đến Sa La Giới bọn họ ngơ ngát quan sát chung quanh thậm chí có một số còn chưa kịp thích nghi với khí hậu đặc biệt của nơi đây, Ngọc Lâm cùng Thẩm Thạch một đường mang theo nhưng tộc nhân, hướng về phía Vũ Khư xuất phát.
Thanh Xà tộc nhân đều thuận theo mệnh lệnh của Ngọc Lâm toàn bộ phục tùng không một chút thắt mắc, dường như cái này đã trở thành bản năng của, chỉ cầm từ miệng Ngọc Lâm nói ra, đối với bọn là nhất tề tuân. Thậm Thạch rất nhanh phát hiện ra điểm này, trong lòng có thêm một chút thắc mắc. Năm đó lúc ở bên trong Yêu Giới , lúc đó Ngọc Lâm vẫn vậy địa vị cực cao, có điều yêu tộc thiên tính thô bạo, một thủ lĩnh bộ tộc rất khó để có được uy vọng khiến tộc nhân tuân theo kỷ luật nghiêm nghiêm ngặt như hôm nay.
Trong đoạn thời gian này, có lẽ đã xảy ra việc trọng đại gì rồi?
Lúc đi qua mảnh Vũ Lâm rập rạp, bộ tộc Thanh Xà gặp một ít phiền toái, rất nhiều tộc nhân của họ hoàn toàn chưa gặp qua thời tiết kỳ dị ở đây, đường đi vô cùng khó khăn, bất quá lúc ở bên trong Phi Hồng Giới đã khi qua không ít đau khổ và khó khăn khiến cho những tộc nhân còn lại này càng ai nấy điều một vẻ thâm trầm ai nấy điều kiên nhẫn đi tiếp, cho dù có gian nan, bọn họ vẫn phải một đường đi tới Vũ Khư không còn lựa chọn thứ hai.
Phế tích rộng lớn mà hoang vu, tại chỗ đồng bằng năm sâu bên trong Vũ Lâm, rất nhiều yêu tộc vừa tới nơi này liền ngồi bệt xuống đất, nhìn qua có vẻ như mệt mỏi đã đến cực hạn. Ngọc Lâm mang theo muội muội Ngọc Lung nhìn quanh một vòng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, lên tiếng:
– Ở đây rất tốt.
Ngọc Lung hình như có chút tâm tư, đi theo tỷ tỷ một đoạn, bỗng nhiên nhẹ giọng hướng về Ngọc Lâm nói:
– Tỷ tỷ, tên nhân tộc kia?
– Giết.