Câu nói “Tôi xin phép” vang lên, bóng Nakaoka đi khuất khỏi màn hình. Trên màn hình giờ chỉ còn bóng dáng tiến sĩ Uhara Zentaro đứng tiễn khách. Sau đó là tiếng đóng cửa.
Một lúc sau Uhara quay về phía camera mật được giấu sau bức tranh treo tường, giơ một tay lên như ý nói, xong rồi đấy.
Kirimiya Rei bấm nút tắt nguồn, màn hình tắt phụt đen ngòm. Rồi nhìn đồng hồ đeo tay, cô nói, “Anh ta rút lui chóng vánh hơn tôi tưởng. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ cố bám trụ thêm chút nữa.”
“Có lẽ anh ta không có con bài nào trong tay để trụ thêm.” Takeo đáp lại. “Từ thái độ của tiến sĩ Uhara, chắc chắn anh ta đã cảm nhận được tiến sĩ đang cố giấu giếm một điều gì đó. Có tiếp tục nói chuyện với người này thì cũng không có ích lợi gì nên có lẽ anh ta đã nghĩ đến việc sẽ thu thập thêm thông tin rồi quay lại sau.”
Kirimiya Rei quay khuôn mặt thanh tú về phía Takeo. “Anh không hổ đã từng là một cảnh sát hình sự xuất sắc.”
“Tôi chỉ ở bộ phận cảnh vệ. Mà lại còn ở sở cảnh sát nông thôn.” Takeo cúi gằm mặt.
Kể từ sau hôm Uhara Madoka mất tích ở Tokyo vào ngày tuyết rơi dày, Takeo được lệnh ở nhà đợi chỉ thị. Dù khoảng thời gian này anh vẫn được trả công nhưng trong lòng không khỏi lo lắng không biết tình trạng này sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ. Nếu Madoka không về thì sớm muộn anh cũng bị cho thôi việc.
Tuy nhiên khoảng hai giờ đồng hồ trước, đột nhiên Kirimiya Rei lệnh cho anh đến trường Đại học Kaimei. Nhưng không phải là Viện nghiên cứu lý thuyết số mà là tòa nhà khoa Y. Chi tiết sẽ được thông báo sau khi gặp trực tiếp.
Anh nhanh chóng thay quần áo và đến nơi thì được hướng dẫn vào căn phòng này. Đợi anh ở đó chính là người anh gặp vào ngày đầu tiên đến Viện nghiên cứu lý thuyết số, ông tự giới thiệu mình là Uhara Zentaro, bố của Madoka. Cũng là tiến sĩ giảng dạy tại khoa Ngoại thần kinh não của Đại học Kaimei.
“Xin lỗi vì giờ này mới nói lời cảm ơn anh đã bảo vệ con gái tôi. Mặc dù…” Khóe miệng bên phải của ông ta nhếch lên. “… Khi con bé quay về, thế nào cũng lại phải nhờ đến anh.”
Takeo cúi đầu đáp lại, “Vâng, tôi cũng rất hy vọng điều đó.”
Uhara có vẻ mãn nguyện, liên tiếp gật đầu. “Có lẽ anh cũng có hàng trăm nghi vấn nhưng không hề hỏi một câu nào phải không. Tôi đã nghe Kirimiya nói lại rồi.”
Takeo vẫn im lặng. Anh nghĩ im lặng thì tốt hơn.
“Chút nữa sẽ có một cảnh sát hình sự đến gặp tôi. Vì chuyện con gái tôi. Nhưng anh ta chỉ nói vậy, không tiết lộ thông tin gì thêm.” Mặt Uhara trở nên nghiêm túc.
Takeo gật đầu, anh đoán cuộc gặp gỡ này sẽ không chỉ dừng lại ở những câu hỏi hình thức thông thường.
“Anh cũng biết, con gái tôi hiện đang mất tích. Nhưng vì vài lý do mà tôi không thể trình báo cảnh sát để nhờ họ hỗ trợ tìm kiếm. Tôi cũng hy vọng có thể tìm con gái tôi bằng chính sức lực của chúng ta.”
Takeo vẫn gật đầu trong im lặng.
“Tôi hoàn toàn không dự đoán được tay cảnh sát hình sự sẽ hỏi những câu hỏi gì. Nhưng về phía tôi, tôi vẫn muốn giấu việc Madoka đang bỏ trốn nên dù có bị hỏi gì, tôi cũng sẽ kiên quyết chối đến cùng rằng chỉ biết nó đang làm gì chứ không biết nó đang ở đâu. Ngoài ra tôi cũng muốn tìm hiểu xem bên cảnh sát đã thu thập được những thông tin gì. Nên anh Takeo, tôi muốn nhờ anh theo dõi cuộc nói chuyện của tôi và nhân viên cảnh sát hình sự, và nếu cần thiết anh có thể cho tôi một vài lời khuyên.”
“Theo dõi?”
Đây, Kirimiya Rei để lên bàn màn hình, loa và máy tính bảng.
“Phòng tiếp khách có gài sẵn một camera ghi hình và micro. Toàn bộ cuộc nói chuyện của tiến sĩ Uhara và cảnh sát hình sự có thể được theo dõi tại đây.”
“Tóm lại là…” Uhara tiếp lời.
“… Tôi muốn anh trợ giúp tôi trong màn kéo co với cảnh sát lần này. Để đối đầu với chuyên gia cần một chuyên gia.”
Takeo lắc đầu, “Tôi giờ không còn là một chuyên gia nữa…”
“Dù sao anh cũng từng là một cảnh sát, đối với tôi anh là lực lượng chiến đấu quý giá. Mong anh có thể hỗ trợ tôi lần này.”
“Một cựu nhân viên cảnh sát làng như tôi không dám chắc có cân sức với một đương kim cảnh sát hình sự đến từ Sở cảnh sát Tokyo không nữa.”
“Cái đó anh không lo. Vậy là anh đồng ý giúp tôi rồi phải không?”
Không có lý do để từ chối, Takeo gật đầu. “Vâng, nếu là việc đó thì…”
“Cảm ơn anh.” Gương mặt Uhara dãn ra.
Kế hoạch được vạch ra ngay sau đó. Tại căn phòng này, Takeo và Kirimiya Rei sẽ theo dõi cuộc nói chuyện của Uhara và tay cảnh sát, khi cảm thấy cần vào cuộc, anh sẽ dùng máy tính bảng để gửi tin nhắn. Tin nhắn sẽ được chuyển đến và hiển thị ngay trên mắt kính gọng đen mà Uhara đang đeo. Sản phẩm kiểu này đã được tung ra một thời gian trước đó nhưng loại thiết kế giống y hệt một chiếc kính thông thường thì thuộc hàng hiếm. Hỏi ra mới biết đây là hàng mẫu thử nghiệm sản xuất bởi một cơ quan nghiên cứu cùng tổ chức với Viện nghiên cứu lý thuyết số.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, Uhara mới gặp nhân viên cảnh sát. Tay cảnh sát được hướng dẫn vào phòng khách của bệnh viện và có vẻ không hề nhận ra máy quay và micro được bí mật gài trong căn phòng.
Cuộc nói chuyện được bắt đầu ngay sau đó nhưng Takeo khá bối rối với sự xuất hiện của cái tên Amakasu Kento mà anh chưa từng nghe đến bao giờ. Đương nhiên, anh cũng không thể đưa ra một lời khuyên nào cho Uhara.
Một lúc sau, câu chuyện chuyển hướng sang Uhara Madoka. Nghe cuộc hội thoại, Takeo chỉ gửi duy nhất một tin nhắn. Đó là “Hãy hỏi xem đó có phải là một cuộc điều tra về vụ án gϊếŧ người hay không.”
Có tiếng gõ cửa. Kirimiya Rei đáp lại rồi đứng lên. Takeo cũng đứng lên.
Uhara Zentaro bước vào. Bây giờ thì ông không đeo kính. Ông xua tay ý bảo hai người cứ ngồi đi, rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Anh thấy thế nào?” Uhara nói rồi quay sang nhìn Takeo. “Anh thấy có vấn đề gì trong cách đối đáp của tôi không?”
“Tôi nghĩ là hoàn toàn không vấn đề gì. Cách đối đáp đều hợp lý. Tôi hơi hoảng khi tay cảnh sát yêu cầu tiến sĩ gọi điện ngay cho Madoka tại đó.”
“Đó quả là một cú đánh bất ngờ. Nhưng tôi thì hoàn toàn không hề hấn gì cả. Vì chắc chắn là có gọi điện cho Madoka thì cũng không gặp được. Tôi đã biết từ đầu rồi.”
“Tôi nghĩ đó là một quyết định tuyệt vời.”
“Trước đó, lời khuyên của anh rằng hãy hỏi xem có phải là một vụ án gϊếŧ người hay không có ý nghĩa rất to lớn. Nhờ đó mà tôi lập tức bình tâm trở lại. Nhưng tại sao anh lại khuyên tôi hỏi như vậy?”
“Có hai mục đích. Một là để xác minh cảnh sát có đang nghi ngờ Madoka hay không. Nếu là một vụ án gϊếŧ người thì nhất thiết cần xác minh nghi phạm đã ở đâu và làm gì trong thời gian xảy ra vụ việc. Nhưng tay cảnh sát tuyệt nhiên không hỏi những câu đó. Chứng tỏ Madoka không phải kẻ tình nghi trong vụ án này.”
“Ra là vậy. Vậy một mục đích nữa là?”
“Đó là nhìn ra tính nghiêm trọng của vụ việc. Tôi nhớ không nhầm thì tay cảnh sát hình sự đó thuộc phòng cảnh sát Azabu Kita. Nếu là một vụ gϊếŧ người thật sự thì bộ phận đảm nhiệm sẽ là phòng điều tra số một của Sở cảnh sát Tokyo. Vậy nên tại thời điểm này, vụ việc chưa được chính thức xác minh mà cùng lắm vẫn chỉ ở giai đoạn điều tra thu thập thông tin.”
“Ra là như vậy. Anh thật đáng nể.”
Uhara liên tục gật đầu xem chừng rất cảm phục anh nhưng đứng trên lập trường một người hoàn toàn không thấy những chuyện này có gì đáng khen ngợi, Takeo chỉ biết nhìn xuống dưới.
“Vấn đề là, chúng ta có nắm bắt được thông tin nào về Madoka hay không. Anh có nhận thấy gợi ý nào từ câu chuyện của điều tra viên Nakaoka hay không?”
“Trước hết phải xác định xem đây là vụ án như thế nào.” Kirimiya Rei bắt đầu thao tác trên máy tính bảng. “Anh ta có nói đến ngộ độc. Ví dụ, chúng ta có thể tìm bằng từ khóa “ngộ độc” trên các báo trong khoảng thời gian một tháng trở lại đây…” Ngón tay cô thoăn thoắt trên màn hình tinh thể lỏng. Ngay sau đó cô thở mạnh. “Có những hơn bảy mươi vụ…”
“Vì ngộ độc cũng có nhiều loại. Ngộ độc thức ăn, ngộ độc thuốc hay ngộ độc khí ga…”
“Tôi nghĩ là không phải ngộ độc thuốc.” Takeo nói. “Vì ngộ độc thuốc hoàn toàn mang tính chất nghiêm trọng, không thể gọi đó là một tai nạn.”
“Cũng đúng. Anh ta cũng nói đến hiện trường là ở tỉnh lẻ. Liệu có phải là vụ ngộ độc thức ăn do ăn phải đồ ăn đặc sản của một vùng miền nào đó không?”
Kirimiya Rei lại tiếp tục thao tác thật nhanh trên máy tính bảng. “Ngoài Tokyo có đến hơn ba mươi vụ khác…”
“Nhiều vậy sao…”
“Thêm vào đó, không thể chỉ giới hạn những vụ được báo chí đưa tin. Chúng ta cần một vài từ khóa nữa.”
“Còn gì nữa không nhỉ?” Uhara đưa tay lên cằm, nghiêng nghiêng đầu.
Takeo ngập ngừng. “Phải chăng địa điểm là khu suối nước nóng.”
“Suối nước nóng?”
“Vâng, khi tiến sĩ nói Madoka đang trong một chuyến đi. Tay cảnh sát đã hỏi, chuyến đi đến suối nước nóng phải không. Tôi nghĩ anh ta cố tình hỏi như vậy để gài bẫy xem phản ứng của tiến sĩ ra sao.”
“Đúng là anh ta có nói vậy.” Uhara thì thầm.
Kirimiya Rei lại tiếp tục thao tác trên máy tính bảng.
“Có duy nhất một vụ ngộ độc tại khu suối nước nóng. Một người đàn ông tử vong tại khu suối nước nóng Tomate tỉnh L, nguyên nhân do ngộ độc khí núi lửa.”
“Khí núi lửa? Gì thì gì, chuyện đó nghe thật không liên quan.”
Lúc Uhara nói câu đó, trong đầu Takeo đã lóe lên một ý tưởng. Ngay lập tức nó phát triển thành một suy đoán, đến mức làm anh bật kêu lên một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Uhara hỏi.
“Vài tuần trước đúng thời điểm Madoka biến mất, tôi nhớ đã đọc một bài báo tương tự thế này. Nhưng hình như không nói về suối nước nóng Tomate.” Takeo nhìn sang Kirimiya Rei. “Đó là hôm Madoka nói muốn đi ra ngoài một mình. Cô có nhớ đột nhiên Madoka lại đọc báo không. Tờ báo đó có đăng tin đó. Tôi thắc mắc Madoka đọc tin gì nên sau đó đã giở tờ báo ra đọc lại.”
“Madoka biến mất là khoảng một tháng trước.” Kirimiya Rei lại lia ngón tay vội vã trên màn hình tinh thể lỏng. “Liệu có phải vụ này không. Một khách du lịch tử vọng trên núi tại làng suối nước nóng Akakuma. Ngày tháng thì đúng khoảng thời gian một tháng trước.”
“Đúng là nó!” Takeo nói. “Chính xác là suối nước nóng Akakuma.”
“Chi tiết thông tin như thế nào?” Uhara vội giục.
“Một người đàn ông là khách du lịch bất ngờ tử vong khi đang tản bộ tham quan trên núi.” Kirimiya Rei đọc bài báo. “Người phát hiện chính là vợ ông. Khi đội cấp cứu đến hiện trường, xung quanh vẫn còn phảng phất mùi giống như trứng thối. Nguồn nước của khu suối nước nóng Akakuma có chứa sulfur hydro, khí ga trong lòng đất bỗng nhất loạt phun trào với nồng độ đậm đặc, đây được cho là nguyên nhân của vụ ngộ độc khí.”
“Khí sulfur hydro?” Khuôn mặt Uhara bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Kirimiya Rei im lặng gật đầu. Khuôn mặt cô cũng đầy vẻ nghiêm trọng.
“Có thông tin gì chi tiết hơn không. Người bị nạn là ai chẳng hạn.”
“Có thưa tiến sĩ. Người bị nạn là Mizuki Yoshiro, sáu mươi sáu tuổi, một nhà sản xuất phim sống tại khu Minato thành phố Tokyo. Hai vợ chồng ông cùng đến nghỉ dưỡng tại khu suối nước nóng một ngày trước đó.”
Kirimiya Rei xoay màn hình về phía Uhara, ông đọc chữ Hán tự tên nạn nhân.
“Phòng cảnh sát Azabu Kita của tay cảnh sát Nakaoka kia cũng ở Minato đúng không ạ?” Takeo hỏi.
“Nhà sản xuất phim…” Uhara nhíu mày làm xuất hiện những nếp nhăn. “Xem lại tin ban nãy cho tôi. Vụ việc ở suối nước nóng Tomate ấy. Tin đề cập đến khí núi lửa nhưng có chi tiết gì cụ thể hơn không, ví dụ như loại khí nào chẳng hạn?”
“Xin tiến sĩ đợi một chút.” Kirimiya Rei đáp rồi bấm màn hình. “Tôi thấy rồi. Vụ việc một người đàn ông tử vong trên đường đi bộ trên núi ở khu suối nước nóng Tomate, kết quả giải phẫu khám nghiệm tử thi cho thấy nguyên nhân chết là do ngộ độc khí sulfur hydro.”
“Quả đúng là như vậy. Nakaoka cũng có nói hai hiện trường cách nhau hơn ba trăm ki-lô-mét. Suối nước nóng Tomate và Akakuma thì hợp lý. Nạn nhân ở suối nước nóng Tomate là ai?”
“Morimoto Goro, nam, ba mươi chín tuổi. Ngoài ra không có thông tin gì thêm.”
Uhara hít một hơi thật sâu, khoanh tay trước ngực. “Hai người nghĩ sao?”
“Chúng ta đã đúng.” Kirimiya Rei đáp, “Không thể bỏ qua chi tiết khí sulfur hydro. Tay cảnh sát hình sự Nakaoka không chỉ hỏi về Madoka mà còn hỏi về cả Kento.”
“Cũng về việc đó, nghe nói người y tá phụ trách Kento trước đây đã gọi điện tới Viện nghiên cứu lý thuyết số. Có vẻ như cảnh sát hình sự cũng hỏi chị ta rất nhiều thứ. Đương nhiên chị ta không hé răng nửa lời.”
“Đó chắc cũng là cảnh sát hình sự Nakaoka phải không?”
“Có lẽ là vậy rồi,” Uhara gật đầu rồi nhìn sang Takeo. “Anh đã nghe chuyện về Amakasu Kento chưa nhỉ?”
Takeo lắc đầu. “Vừa nãy trong cuộc nói chuyện của tiến sĩ và cảnh sát Nakaoka tôi mới nghe đến cái tên đó lần đầu tiên.”
“Vậy sao… Vậy thì câu chuyện chúng tôi vừa nói chắc anh cũng không hiểu.”
“Vâng.”
Uhara như lưỡng lự đưa mắt nhìn xuống một lúc rồi quay sang nhìn Kirimiya Rei. “Cô hãy nói cho anh ấy biết về cậu bé Amakasu Kento đi.”
Kirimiya Rei gật đầu rồi hỏi. “Đến mức độ nào thưa tiến sĩ?”
Uhara suy nghĩ một lát rồi bảo. “Trong phạm vi bình thường.”
“Vâng tôi hiểu rồi.” Kirimiya Rei trả lời rồi quay ra bấm máy tính bảng. Rồi với ánh mắt lạnh nhạt, cô xoay màn hình về phía Takeo. Trên đó có dòng chữ “Amakasu Kento”.
“Đây là tên người xuất hiện trong cuộc nói chuyện của tiến sĩ và cảnh sát Nakaoka. Cậu ấy là một bệnh nhân của tiến sĩ Uhara, bất hạnh gặp phải một tai nạn hiểm nghèo rồi rơi vào trạng thái thực vật nhưng sau đó đã hồi phục một cách thần kỳ. Sau đó, vì vài lý do mà cậu ta phải chuyển đến sống trong Viện nghiên cứu lý thuyết số. Tuy nhiên vào mùa xuân năm ngoái, cậu ta đột nhiên mất tích. Không ai biết lý do. Cậu ta có để lại một bức thư nhưng trong đó chỉ viết lời cảm ơn đến tiến sĩ và bệnh viện. Ngoài ra, có một nhân vật nữa cũng từng sống trong Viện nghiên cứu lý thuyết số. Một nhân vật mà anh biết rất rõ. Đó là Uhara Madoka. Cô bé là người lo lắng cho Amakasu Kento nhất, chúng tôi e là nếu để cô bé một mình thì cô sẽ tự ý chạy đi tìm Kento nên đành phải sắp xếp một người giám sát cô bé. Đó chính là anh, anh Takeo.”
Takeo hít một hơi sâu. Mọi chuyện quả là như vậy. Điều anh cảm nhận thấy khi Madoka bỏ trốn là chính xác.
“Tôi xin quay trở về vấn đề chính.” Kirimiya Rei nói tiếp. “Sự việc bất hạnh mà Amakasu Kento gặp phải là bị cuốn vào vụ tự sát của cô chị. Đó không phải một vụ tự sát bình thường, mà là tự sát bằng khí độc sulfur hydro. Mẹ cậu cũng bị ngộ độc theo và qua đời.”
Takeo à lên một tiếng, “Ra là vậy.”
“Theo lời tôi vừa giải thích chắc anh đã hiểu nguyên do chúng tôi chú ý đến hai vụ việc ở suối nước nóng Tomate và Akakuma.”
Takeo gật đầu đáp lại Uhara. “Vâng tôi hiểu. Khí sulfur hydro đối với Kento quả là một thứ nghiệp chướng.”
“Tuy nhiên,” Kirimiya tiếp lời. “Không rõ cậu ấy nghĩ như thế nào về bi kịch xảy ra với bản thân. Bởi vì cậu đã mất hoàn toàn ký ức về quãng đời trước khi xảy ra bi kịch đó.”
“Đó gọi là mất trí nhớ phải không.”
“Đúng là như vậy, khi tỉnh lại thì đã ở trạng thái thực vật, bản thân mình là ai, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này, Kento hoàn toàn không biết gì hết. Cậu bé biết sự tình từ sau khi bắt đầu giao tiếp được với bên ngoài.”
Takeo không biết nói gì. Một hoàn cảnh quá bi thương, anh không tài nào hình dung nổi.
“Nếu anh muốn biết thêm thông tin gì về Kento thì có thể đọc cái này.” Kirimiya Rei hướng màn hình về phía anh. Một trang web trên Internet. “Blog cá nhân của bố Kento.”
“Có cả cái này sao…”
Như chợt nhớ ra điều gì, Kirimiya nhanh chóng trượt ngón tay lên trên màn hình. “Quả nhiên! Tiến sĩ nhìn xem, ở đây cũng có ghi tên nhà sản xuất phim Mizuki.”
Uhara nhìn chằm chằm vào màn hình, “Vậy là đúng rồi,” ông lẩm bẩm và nhìn sang Takeo. “Vì bố của Kento là đạo diễn Amakasu Saisei.”
“Ồ…” Giờ thì anh đã hiểu. Cái tên này trước đây anh đã từng nghe.
“Như cô Kirimiya đã nói, Kento một mặt hồi phục một cách thần kỳ nhưng một mặt hoàn toàn mất ký ức về quá khứ. Từ khi biết điều đó, ông Amakasu Saisei dần dần không lui tới bệnh viện nữa. Một thời gian sau ông ta hoàn toàn biến mất. Chúng tôi cũng không có cách nào liên lạc được với ông ta. Cho đến tận ngày hôm nay…”
“Vậy sao…”
Uhara búng ngón tay thành tiếng. “Chúng ta hãy sắp xếp lại các vấn đề. Madoka biết vụ việc ở Akakuma, rồi bỏ trốn để đi tìm Kento. Tại sao con bé lại nghĩ cậu ta có liên quan đến sự việc đó? Và nếu như đó là sự thật, thì cậu ta có liên quan như thế nào?”
“Tôi cũng khá bận tâm đến lý do cảnh sát hình sự Nakaoka nghi đây là một vụ gϊếŧ người. Theo như anh Takeo nói, nếu đúng đó là một vụ gϊếŧ người thì phòng điều tra số một của Sở cảnh sát Tokyo chắc chắn đã phải nhảy vào, có nghĩa bằng chứng gϊếŧ người chưa rõ ràng. Tức là có một thông tin nào đó chỉ anh ta biết.”
Uhara cau mày, khẽ mím môi, đoạn quay sang nhìn Takeo. “Tôi muốn nghe ý kiến của cựu cảnh sát.”
Takeo hắng giọng một tiếng rồi nói, “Trong câu chuyện của cảnh sát hình sự Nakaoka, có một điểm mà tôi chú ý.”
“Đó là gì vậy?”
“Tôi nhớ anh ta có nói ở cả hai khu vực xảy ra tai nạn, đều có thông tin báo rằng đã trông thấy Madoka ở đó.”
“Đúng là anh ta có nói như vậy. Nhưng thế thì sao?”
“Anh ta làm cách nào để có được thông tin đó?”
“Ồ…” Uhara như bị đánh bất ngờ, sững sờ quay sang nhìn Kirimiya.
“Giả sử Madoka là một người rất nổi tiếng, ai ai cũng biết thì có thể hiểu được. Như vậy việc cảnh sát nhận được tin báo có người bắt gặp cô bé ở Tomate và Akakuma là điều có thể xảy ra. Nhưng Madoka không phải một nhân vật nổi tiếng như vậy, nếu có ai nhìn thấy cô bé ở quanh khu vực đó thì cũng chỉ có thể nói với nhân viên điều tra thông tin đại khái rằng đã trông thấy một cô gái trẻ. Ngay cả khi nhận được cùng thông tin đó ở hai hiện trường thì tại sao Nakaoka lại có thể khẳng định đó là cùng một nhân vật, và đó chính là Madoka.”
“Hoặc là nhân chứng đã hỏi tên cô bé?” Kirimiya trả lời với vẻ mặt thiếu tự tin hiếm thấy, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu. “Không thể nào. Madoka không dễ gì nói tên mình ra như thế. Lại còn ở cả hai hiện trường.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Có được thông tin về ai đó tại nhiều hiện trường, trong trường hợp người đó không phải người nổi tiếng, thì chỉ có thể bởi cảnh sát đã thu hẹp phạm vi điều tra vào một cá nhân đặc biệt và đi hỏi xác minh tại khu vực xung quanh. Có nghĩa là phải cầm ảnh của người đó và đi hỏi trực tiếp người dân. Nhưng trong câu chuyện của cảnh sát hình sự Nakaoka, anh ta nói muốn tìm kiếm Madoka vì nhận được thông tin đã có người trông thấy cô bé ở hiện trường, như vậy là hoàn toàn ngược lại.”
“Đúng là như vậy. Vậy thì cảnh sát Nakaoka lấy đâu ra thông tin đó nhỉ?”
“Có thể anh ta đã xem một đoạn phim hoặc một bức ảnh nào đó. Ví dụ như đoạn băng quay lại từ camera an ninh đặt tại hai khu suối nước nóng, trong đó có ghi lại hình ảnh của Madoka. Nhưng kể cả như vậy thì vẫn còn một câu hỏi, vì sao anh ta biết được cái tên Madoka.”
“Tôi nghĩ đó là điều không thể.” Kirimiya Rei khẳng định rất dứt khoát. “Madoka không thể sơ suất đến mức lọt vào camera an ninh như vậy được.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Uhara gật đầu nói.
“Vậy thì chỉ còn một khả năng. Một người đã trông thấy Madoka ở cả hai hiện trường. Và bằng cách nào đó người đó biết được tên thật của cô bé, rồi nói lại với cảnh sát Nakaoka.”
“Đợi chút. Cùng một người? Ở cả hai hiện trường? Có thể có chuyện đó không? Cảnh sát? Hay nhà báo?”
“Hiện trường ở hai tỉnh khác nhau nên một cảnh sát khó có thể có mặt ở cả hai nơi. Nhà báo thì có thể. Một nhà báo nào đó đang tìm hiểu về vụ án xảy ra tại Akakuma và để lấy tư liệu, anh ta tìm đến khu suối nước nóng Tomate là nơi đã xảy ra vụ việc tương tự. Có thể nghĩ đến khả năng đó.”
Uhara chỉ tay vào Kirimiya Rei. “Vậy hãy tìm hiểu xem có tờ báo nào đưa tin cả hai vụ việc hay không. Có thể chúng ta sẽ tìm ra nhà báo viết hai bản tin đó.”
Trước khi Uhara dứt câu, ngón tay Kirimiya Rei đã lướt nhanh trên màn hình máy tính bảng. Ánh mắt cô giống như ánh mắt của một xạ thủ đang ngắm mục tiêu.
“Anh đúng là có con mắt nhìn nhận vấn đề tinh tường.” Uhara nhìn Takeo rồi tấm tắc. “Kirimiya nhìn người quả không sai. Thật đáng nể phục.”
“Thật ngại quá thưa tiến sĩ.” Takeo chỉ cúi đầu. Anh không quen lắm với việc được khen.
“Tiến sĩ.” Kirimiya Rei nói, giọng căng thẳng. “Tôi đã tìm thấy. Không phải là một tay nhà báo. Nhưng nhân vật này đã có mặt ở cả hai hiện trường vụ tai nạn.”
“Người đó là ai?”
“Một nhà khoa học.”
“Nhà khoa học?”
Takeo ngẩng mặt lên, trong khi Uhara chăm chăm nhìn màn hình máy tính bảng mà Kirimiya Rei vừa đưa qua.
Một lúc sau, Uhara lẩm bẩm. “Khoa địa hóa học trường Đại học Taiho…”