Khi cốc cà phê vơi đi phân nửa, cánh cửa quán bật mở, một người đàn ông mặc vest bước vào. Anh ta khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi. Dáng người không cao lớn lắm.
Người đàn ông đưa mắt nhìn một lượt quanh quán, rồi dừng lại nơi chiếc túi giấy mà Nakaoka đặt trên bàn. Chiếc túi mang nhãn hiệu một cửa hàng bách hóa nổi tiếng. Đó chính là dấu hiệu nhận biết.
Nakaoka đứng dậy đón người đàn ông. “Anh Negishi phải không?”
“Vâng,” đối phương trả lời với vẻ mặt hơi căng thẳng. Có lẽ anh ta không mấy khi bị cảnh sát hỏi chuyện thế này. Hơi thở nghe cũng có phần gấp gáp.
Nakaoka đưa danh thiếp và tự giới thiệu. Người đàn ông cũng làm như vậy. Trên danh thiếp của anh ta in chức vụ trưởng phòng biên tập Sách văn nghệ.
Sau đó, anh ta gọi nhân viên phục vụ tới và gọi đồ uống. Nakaoka cũng nhờ nhân viên dọn cốc cà phê đang uống dở và gọi cốc mới.
“Đường đột làm phiền anh trong lúc bận rộn thế này, ngại quá.” Sau khi đặt mình xuống ghế, Nakaoka nói lời xin lỗi lần nữa.
“Trong điện thoại, anh nói rằng đã nghe anh Omoto nhắc tới tên tôi?” Negishi hỏi.
“Vâng. Hiện chúng tôi đang điều tra một vụ án nên cần tìm hiểu thêm về một người tên là Amakasu, vì thế mới phải dò hỏi từ những người có liên quan. Công ty anh có kế hoạch xuất bản sách của ông Amakasu phải không?”
“Đúng là chúng tôi có kế hoạch đó. Vào khoảng tháng Một năm ngoái thì phải, đột nhiên anh Amakasu liên lạc, nói rằng có một thứ muốn tôi đọc thử. Vì khoảng tám năm nay không hề gặp nhau nên tôi hơi ngạc nhiên.”
“Trước đó hai người vốn là chỗ quen biết nhỉ.”
“Chúng tôi mới chỉ xuất bản sách của anh ấy một lần. Cuốn tiểu thuyết được viết dựa theo bộ phim Bờ môi băng giá. Cuốn sách bán khá chạy và được đánh giá cao nên chúng tôi có đề nghị làm tiếp phần hai, tuy nhiên đã không thực hiện được. Tôi cứ nghĩ anh ấy không còn hứng thú ra sách nữa…”
Nhân viên phục vụ mang cà phê của hai người tới. Nakaoka không bỏ sữa mà uống luôn một ngụm.
“Vậy là bẵng đi một thời gian ông ấy mới gọi cho anh. Lúc đó trông ông ấy thế nào?”
Negishi vừa dùng thìa hòa cà phê trong cốc tỏ vẻ suy tư. “Nếu nhận xét bằng một câu thì là hệt như một người khác vậy. Trước đây anh Amakasu vốn gầy gò, giờ lại càng sọp hơn. Tuy nhiên, sắc mặt không tệ và cũng không có cảm giác hốc hác.”
“Tức là trông ông ấy vẫn khỏe mạnh?”
“Không hẳn là khỏe mạnh. Nhưng nét mặt rất điềm đạm, toát lên phong thái bình lặng từ nội tâm. Có thể nói là như đã thông suốt mọi sự ấy.”
“À à. Vậy ông ấy bàn việc gì với anh?”
“Anh ấy nói mới viết xong một cuốn thuộc thể loại phi hư cấu về những trải nghiệm của bản thân nên muốn tôi đọc. Tôi có theo dõi blog của anh Amakasu nên hỏi ngay có phải đó là bản tổng hợp từ blog không, thì được trả lời rằng blog chỉ là phần dẫn nhập, sau đó sống sót thế nào mới là phần chính. Vì vậy, tôi nói là muốn đọc ngay. Tôi vốn theo dõi sát sao blog của anh Amakasu nên rất tò mò muốn biết chuyện sau đó diễn ra thế nào.”
“Anh đã đọc bản thảo rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Anh thấy sao?”
Miệng Negishi mở ra nhưng liền ngậm ngay lại, sau đó anh ta liếm môi nói, “Một kiệt tác.”
“Nội dung gì vậy?”
“Kể về việc anh ấy đã sống như thế nào từ lúc xảy ra việc không hay tới ngày hôm nay, với bút pháp đầy chân thực và mạch lạc.”
“Trên blog ông Amakasu mới viết tới chuyện khoảng hơn sáu năm trước thôi, còn trong bản thảo đã viết thêm cả những việc xảy ra sau đó phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cụ thể là những việc gì? Hãy nói cho tôi biết, chỉ cần nội dung đại khái thôi cũng được.”
Negishi nhăn mặt. “Tiết lộ nội dung tác phẩm chưa được xuất bản mà không có sự cho phép của tác giả là điều cấm kỵ. Đặc biệt, với những tác phẩm phi hư cấu dựa trên chuyện có thật, càng không được phép làm thế. Dính dáng tới quyền riêng tư mà.”
“Kể cả để phục vụ điều tra cũng không được ư?”
Negishi đưa đầu ngón tay gãi gãi gò má.
“Anh nói điều tra, là điều tra gì thế?”
“Xin lỗi. Về điểm này tôi không thể nói rõ được.”
Negishi nhíu mày vẻ ngờ vực. “Các anh đang nghi ngờ anh Amakasu sao?”
“Không không.” Nakaoka xua tay. “Không phải thế. Thực ra, người tôi muốn tìm hiểu là Amakasu Kento, con trai ông ta. Sau blog đó, không biết quan hệ cha con của họ trở nên thế nào.”
Như thể nắm được mấu chốt, Negishi vừa gật gù vừa nói: “Nếu vậy thì tôi nghĩ có kể cho anh nghe nội dung bản thảo ấy cũng chẳng ích gì.”
“Tại sao?”
“Vì trong đó hầu như không đả động gì tới con trai anh ấy cả.”
“Ra là vậy.”
“Vâng. Cũng chỉ toàn việc đã viết trên blog thôi.”
Thật không ngờ. Kento là giọt máu duy nhất còn sót lại của Amakasu Saisei, dù cậu không nhớ ông ta là cha mình thì ông ta vẫn luôn canh cánh nghĩ về cậu mới phải.
“Mong anh hiểu cho.”
“Chuyện đó tôi hiểu. Nhưng biết đâu có thể tham khảo được gì, nên xin anh hãy kể tóm tắt thôi cũng được.”
Negishi nhăn mũi, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu với vẻ mặt đầy miễn cưỡng. “Anh sẽ không tiết lộ với ai chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi gật đầu một lần nữa, Negishi bắt đầu kể.
“Hình như sau khi đóng blog, anh Amakasu đã bỏ đi lang thang một chuyến. Anh ấy viết là để cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với quá khứ và tìm kiếm cánh cửa dẫn tới tương lai. Thế nhưng, đó lại là một chuyến đi đầy khắc nghiệt. Gánh nặng lớn nhất là về mặt tinh thần. Bao ngày trời, anh ấy hết thức trắng đêm lại bị ảo giác giày vò. Theo nội dung trên blog có vẻ như anh ấy đã vực dậy được rồi nhưng thực tế lại không phải như vậy. Lang bạt nơi này qua nơi khác, cánh cửa tương lai mãi chẳng thấy đâu, mà có lúc tưởng như đang đi tìm chỗ chết. Đọc mà đau xót.”
Nakaoka vừa ghi chép vừa nhíu đôi lông mày lại. Nghe đến đây thôi cũng đủ nặng nề rồi.
Thế rồi, Negishi hạ giọng. “Chuỗi ngày thử thách của anh Amakasu vẫn còn tiếp diễn.”
“Thử thách? Thử thách gì vậy?”
“Từ đoạn này bắt đầu vào phần nội dung nhạy cảm, mong anh tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Thực ra…” Negishi liếm môi rồi nói tiếp. “Nguyên nhân cô con gái tự sát đã sáng tỏ.”
“Hả?” Nakaoka ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ ghi chép. “Thật sao?”
“Tuy nhiên, dù sao đây cũng chỉ là suy luận của bản thân anh Amakasu thôi, anh ấy chú thích như vậy. Thêm nữa, anh ấy còn viết, có thể Moe không phải con ruột của mình.”
Nakaoka hít một hơi thật sâu. “Vì sao?”
“Tại một rạp chiếu phim ở vùng quê, anh Amakasu gặp một người đàn ông. Trong bản thảo, anh ấy gọi người đó là A. Cả hai đều nghiền phim ảnh nên nói chuyện khá hợp, vì vậy sau khi ra khỏi rạp, họ đã cùng nhau đi uống rượu. Anh A có vẻ không nhận ra người nói chuyện với mình chính là Amakasu Saisei. Cho nên, anh ta đã buột miệng kể một chuyện kỳ lạ. Đó là trong số những người quen, có một người mỗi tháng một lần đều đặn lên Tokyo thăm con gái. Người phụ nữ có con với anh ta đã đi lấy chồng và nuôi nấng đứa bé dưới danh nghĩa con gái của người đàn ông kia. Nghe đâu, người chồng đó là một đạo diễn có tiếng…”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Còn một chuyện nữa.” Negishi nói. “Ba năm trước, cô con gái kia đã tự tử, anh A kể như vậy. Thời điểm rất trùng khớp.”
Nakaoka hơi thu người lại, đưa cốc cà phê lên miệng. “Sau đó, ông Amakasu thế nào?”
“Đương nhiên, anh ấy hỏi tên người quen của anh A. Anh A ban đầu khó chịu, nhưng khi anh Amakasu xưng danh và kể chuyện con gái mình cũng đã tự sát thì mặt anh ta xanh mét. Kết cục anh ta bảo, nói là người quen chứ thực ra không thân thiết lắm, vả lại, dù là con gái anh Amakasu thật thì cũng là chuyện truyền tai nhau, chẳng biết có đúng hay không. Bị anh Amakasu dồn, bảo sao cũng được, hãy nói cho tôi biết, anh A mới chịu tiết lộ họ Tadokoro và tên công ty người đó đang làm. À, tuy nhiên, Tadokoro chỉ là tên giả. Bản thảo không nhắc tới tên thật.”
“Ông Amakasu có tìm gặp người tên Tadokoro đó chứ?”
“Hình như anh ấy có tới công ty tìm. Thế nhưng…” Negishi nhún vai, xòe hai tay và khẽ lắc đầu. “Người tên Tadokoro đó đã treo cổ tự vẫn. Lại là từ ba năm trước. Khoảng hai tuần sau khi con gái anh Amakasu mất.”
Nakaoka nín thở. “Biết con gái mình đã tự sát nên anh ta cũng tự đi tìm cái chết?”
“Hình như anh Amakasu cũng suy đoán như vậy. Điều tra hành tung trong quá khứ của Tadokoro thì được biết anh ta thường xuyên lên Tokyo. Tuy độc thân nhưng anh ta vẫn tiết lộ cho người xung quanh biết việc mình có con.”
“Chuyện đó… đúng là có tính quyết định.”
“Anh Amakasu ngẫm lại chuyện xưa thì quả nhiên có nhiều điểm trùng hợp. Anh ấy từng nghe Kento kể rằng lần nào mình vắng nhà, bà vợ và cô con gái cũng đều đi đâu không rõ. Mỗi lần như thế, cô con gái lại trở nên lầm lì, khó chịu. Hỏi đã xảy ra chuyện gì cũng nhất định không nói… Cho rằng đó là tâm lý thiếu nữ tuổi dậy thì nên anh ấy đành bỏ qua, nhưng có lẽ trong lòng cô bé đã chứa đựng nhiều mâu thuẫn, anh ấy viết như vậy.”
“Những mâu thuẫn đó là…”
“Chẳng có lý gì Moe lại không biết người đàn ông mẹ thường dẫn mình đi gặp chính là cha đẻ. Từ đó có thể đoán rằng, chắc hẳn cô bé đã bị cảm giác tội lỗi giày vò vì phải phản bội người cha trên danh nghĩa mà gặp mặt người đàn ông lang chạ với mẹ mình. Tôi nghĩ, suy đoán đó không phải là vô căn cứ.”
Nakaoka lặng lẽ gật đầu. Anh đồng tình với suy nghĩ của Negishi.
“Ngoài ra, anh Amakasu cũng chỉ ra rằng, căn cứ vào tính cách nhạy cảm của Moe, có thể cô bé còn ôm mối nghi hoặc về sự tồn tại của chính bản thân mình. Một đứa bé được sinh ra từ quan hệ bất chính của người mẹ liệu có thể đường hoàng mà sống? Vì vậy, anh Amakasu phỏng đoán, những nguyên nhân đó cứ ngày một phình to, cuối cùng bộc phát thành thảm kịch ấy. Có điều, chẳng còn cách nào để xác nhận nữa. Những người có liên quan đều đã sang thế giới bên kia cả.”
Negishi hít một hơi, đưa cốc cà phê lên miệng rồi ngẩng mặt lên.
“Vậy là, anh Amakasu lại gặp thêm một vấn đề đau đầu. Càng nghĩ càng không hiểu gia đình rốt cuộc là gì. Anh ấy viết rằng, trái tim của vợ tôi, của con gái tôi đặt ở đâu, và rốt cuộc, thứ mà tôi gọi là gia đình thực chất là gì, tôi hoàn toàn không nhìn ra được nữa. Linh hồn như biến mất, đến cả sức lực để sống cũng chẳng còn.”
“Từ tình cảnh như thế mà ông ấy vẫn có thể vực dậy được nhỉ.”
“Trong anh ấy chỉ còn lại suy nghĩ dù sức cùng lực kiệt cũng không được chết. Lúc đó, anh ấy đã tự nhủ rằng, mình phải sống, và bắt đầu cất bước lần nữa. Mỗi khi đi qua một nơi, tiếp xúc với đủ loại người, vết thương lòng lại dần nguôi ngoai. Phần này rất cảm động và đầy chất văn.”
“Ví dụ như…” Negishi đưa ra một vài dẫn chứng. Chuyện Amakasu phụ việc ở một cửa hàng bán đồ chơi của một cặp vợ chồng mất con, hay chuyện ông ta được một người vốn là nhân viên ưu tú của một công ty hàng đầu, bị cách chức vì tội ăn cắp vặt dạy cho cách làm thế nào để sống đời vô gia cư. Rồi chuyện một chú chó mực tên Kai đồng hành cùng ông ta trên đường lang bạt.
“Có lẽ, anh Amakasu đã đạt tới một loại cảnh giới. Đó là, những thứ ta nhìn thấy bằng mắt là tất cả, vậy là đủ rồi. Mặt trái hay chân tướng sự việc, những thứ ấy vốn chẳng để làm gì. Anh đã nhận được quãng thời gian hạnh phúc từ vợ, con gái và con trai. Vậy không phải là đủ rồi sao?” Phù, Negishi thở hắt ra một tiếng. “Đó là toàn bộ nội dung tóm lược của bản thảo.”
Nakaoka chép lại vào sổ dòng chữ “Những thứ ta nhìn thấy bằng mắt là tất cả” rồi nói, “Cảm ơn anh.”
“Theo như tôi đọc trong bản thảo thì anh Amakasu không hề gặp con trai.”
“Có vẻ là thế thật. Khi nào sách sẽ được xuất bản?”
“Vẫn chưa có quyết định. Lúc anh Amakasu gọi điện hỏi cảm tưởng của tôi, tôi có nói quả là một tác phẩm tuyệt vời, phải in thành sách ngay mới được. Anh ấy liền nói rằng mình có một ý, và muốn thảo luận thêm về thời điểm phát hành.”
“Có ý gì cơ?”
“Tôi chưa nghe anh ấy nói gì cả. Nhưng có lẽ là…” Negishi hạ giọng. “Hình như anh ấy có ý định chuyển thể thành phim. Trong lời bạt cũng có viết rằng anh ấy mong muốn tái xuất giới điện ảnh bằng bộ phim chuyển thể từ cuốn sách này.”
Nakaoka vừa gật gù vừa viết ghi chú. Amakasu vốn là đạo diễn, nên suy nghĩ như thế cũng là lẽ tự nhiên.
“Sau đó ông ấy có liên lạc gì với anh không?”
“Không hề. Tôi cũng có nhiều việc phải làm nên cũng không gọi lại. Nói thật tôi đã quên béng vụ đấy cho tới khi nhận được cuộc gọi từ anh. Thế nên thực ra hôm nay, trước khi đến đây tôi mới thử gọi cho anh ấy thì không liên lạc được do máy bị tắt nguồn.”
Nakaoka hướng đầu chiếc bút bi đang cầm trên tay về phía ngực Negishi. “Anh biết cách liên lạc với ông Amakasu ư?”
“Tôi biết. Chỉ là số di động thôi. Vả lại, anh ấy cũng không ở cố định một chỗ.”
“Anh cho tôi được không?”
Negishi hơi lưỡng lự một chút, rồi nói “Chắc không sao”, sau đó lấy điện thoại của mình ra.
Số lưu trong đó khác với số mà Omoto biết. Có lẽ Amakasu đã đổi số điện thoại trong quãng thời gian sống đời lang bạt.
Sau khi tạm biệt Negishi, Nakaoka tức tốc gọi ngay vào số điện thoại vừa nhận được. Có điều, giống hệt như Negishi, đường dây không kết nối được do điện thoại của đối phương bị tắt nguồn. Nakaoka xưng danh, để lại số điện thoại cùng lời nhắn xin hãy gọi lại vào hộp thư thoại.