– Hắn chẳng qua là sinh mệnh ý chí, chỉ hiểu được từng Vĩnh Hằng Chung Cực chi đạo… lại không hiểu Chí Tôn Chung Cực Chi Đạo! Nhưng hắn có thể lợi dụng toàn bộ lực lượng đại lục, cho nên hắn là vô địch.
– Vô số sinh linh trên đại lục này không ngừng diễn biến, dần dần có Chung Cực Chí Tôn ra đời, nhưng mặc dù đã thành Chung Cực Chí Tôn, như trước không thoát ly được lạc ấn. Thời gian dần trôi qua, Chung Cực Chí Tôn càng ngày càng nhiều, ở trong những Chung Cực Chí Tôn này, rút cuộc có tồn tại cực kỳ lợi hại, ngộ ra phương pháp phá giải lạc ấn, âm thầm truyền thụ cho Chung Cực Chí Tôn khác.
Kỷ Ninh ở một bên lắng nghe.
– Nhìn, chính là hắn.
Thanh y nhân chỉ vào một nam tử tóc trắng trong vây công.
– Hắn gọi Xích Phong Đại Đế, là một trong chín vị Đại Đế dưới trướng Hắc Y Đế Hoàng, giúp hắn quản lý toàn bộ đại lục, chính là hắn phá giải lạc ấn.
– Về sau vị Trận Pháp Chung Cực Chí Tôn tên Thương Vân, sáng chế ra Diệt Tuyệt Trận Pháp đáng sợ này.
Thanh y nhân lại chỉ một vị nam tử chán chường.
– Hắn là Vũ Trụ Tuần Thủ Giả thứ bảy của Hắc Y Đế Hoàng.
– Vũ Trụ thứ bảy?
Kỷ Ninh bỗng nhiên nói.
– Ngươi khả năng không có quá để ý, ở chung quanh đại lục khổng lồ, kỳ thật còn có ba mươi hai Vũ Trụ, lớn chừng một thành của Hỗn Độn Vũ Trụ chúng ta.
Thanh y nhân nói.
Kỷ Ninh nói:
– Ngươi biết thật nhiều.
– Ha ha, đoạn lịch sử này, ta Thời Gian Hồi Sóc nhìn nhiều lần, thậm chí ngôn ngữ của bọn họ ta cũng học được.
Thanh y nhân cười nói.
– Nhìn số lần nhiều, những Chung Cực Chí Tôn này, ta cả đám đều có thể biết lai lịch, thậm chí biết quá trình bọn hắn từ nhỏ yếu quật khởi. Thổn thức a, đáng tiếc trận chiến ấy, cuối cùng vị Hắc Y Đế Hoàng kia điên cuồng, quyết định hủy diệt toàn bộ đại lục cùng những Chung Cực Chí Tôn kia đồng quy vu tận.
Kỷ Ninh cũng nhìn thấy vụ nổ lớn kia.
Ý chí sinh mệnh cùng với một trăm hai mươi chín vị Chung Cực Chí Tôn, mỗi cái đều chết, thậm chí tất cả sinh mệnh trên đại lục, ba mươi hai tòa Vũ Trụ chung quanh cũng bị ảnh hướng đến huỷ diệt. Cái bạo tạc nổ tung kia uy năng quá lớn! Toàn bộ không gian vô tận cũng bởi vậy bị quét sạch một lần, vô số sinh mệnh kỳ dị tất cả đều diệt tuyệt.
…
Kỷ Ninh nghe Thanh y nhân tự thuật, không ngừng Thời Gian Hồi Sóc, lịch sử không ngừng hiện ra.
Lịch sử của tòa đại lục này quá dài, Kỷ Ninh ở trong rút lui cũng dần dần học được ngôn ngữ của đại lục kia, cũng nhận thức các Chung Cực Chí Tôn chết đi.
Ví dụ như Vũ Trụ Tuần Thủ Giả thứ mười chín Phi Vân Tôn Giả của Hắc Y Đế Hoàng, đồng dạng là một vị Kiếm đạo Chung Cực Chí Tôn.
Lại ví dụ như Vũ Trụ Tuần Thủ Giả thứ ba Âm Dương Tôn Giả, đó là một lão Ngưu toàn thân đen kịt vô cùng hùng tráng.
Từng vị cường giả, am hiểu bất đồng.
– May mắn quê hương của ta, Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên sinh ra ý chí chẳng qua là một loại bản năng, mà không có hình thành “mình”, hình thành sinh mệnh.
Kỷ Ninh càng xem càng thêm nghĩ mà sợ, tòa đại lục này, tất cả sinh linh đều ở dưới vị Hắc Y Đế Hoàng kia nô dịch không cách nào thoát khỏi, cho đến trận chiến cuối cùng.
Thời Gian Hồi Sóc một mực rút lui đến lúc toàn bộ đại lục khổng lồ không có bất kỳ sinh mệnh, liền không cách nào tiếp tục đảo lưu nữa.
– Đến cuối, thời gian không cách nào đảo lưu nữa rồi.
Thanh y nhân nói.
Kỷ Ninh gật đầu, hết thảy tình cảnh biến mất, trước mắt khôi phục tình cảnh bình thường.
– Hả?
Kỷ Ninh thấy được phía trước, ở vị trí mảnh đại lục rộng lớn lúc trước kia vậy mà cũng có một Vũ Trụ, Vũ Trụ này vẫn còn chậm rãi hấp thu vật chất chung quanh, hiển nhiên vẫn còn trong quá trình hình thành, không có chính thức hoàn thiện.
Xoát.
Kỷ Ninh kim y vừa cất bước, đã đến trước mặt Vũ Trụ này.
– Kỷ Ninh.
Trong lòng Thanh y nhân căng thẳng, cùng đi tới.
Thần niệm của Kỷ Ninh lập tức thẩm thấu tiến vào bộ phận trong Vũ Trụ dần dần hình thành, bên trong còn một mảnh Hỗn Độn, cũng không có bất kỳ sinh mệnh, nói:
– Thật kỳ quái, kỷ nguyên kia đi qua đã lâu như vậy, Hỗn Độn Vũ Trụ khác đều đã sớm tạo thành, tòa Vũ Trụ này lại vẫn không có hình thành.
– Vô tận không gian, hết thảy đều có khả năng.
Thanh y nhân nói.
– Tốc độ hình thành của nó thật chậm.
Kỷ Ninh cười nói.
– Từ Thời Gian Hồi Sóc đến xem, sau trận nổ lớn kia, nơi đây liền bắt đầu có vật chất ngưng tụ, chẳng qua là ngưng tụ cho tới bây giờ, như trước đều xa không bằng Hỗn Độn Vũ Trụ của chúng ta. Ở quê hương của ta, bình thường sinh trưởng càng chậm, cuối cùng đản sinh ra sẽ càng thêm lợi hại.
Tâm của Thanh y nhân run lên, như trước sắc mặt như thường:
– A?
– Ta không nói bậy với ngươi.
Kỷ Ninh nở nụ cười.
Đúng vậy, Na Tra, là ở trong thai ba năm sáu tháng mới sinh. Nữ nhi của mình Kỷ Minh Nguyệt, cũng là ở trong thai năm năm hai tháng mới sinh ra.
– Ta cảm giác tòa Vũ Trụ này, tốc độ hình thành quá chậm, hơn nữa còn là ở vị trí đại lục ban đầu.
Kỷ Ninh cười nói.
– Nói không chừng tương lai sẽ ra đời tồn tại cường đại hơn Hỗn Độn Vũ Trụ của chúng ta.
Kỷ Ninh thuần túy là liên tưởng phong phú.
– Không có khả năng, lúc trước tòa đại lục này bạo tạc nổ tung, đại bộ phận vật chất đều hội tụ thành cửu đại Hỗn Độn Vũ Trụ. Còn dư lại vật chất căn bản không có khả năng lại hình thành Vũ Trụ càng mạnh hơn nữa.
Thanh y nhân tự tin nói.
– Nói cũng đúng.
Kỷ Ninh liếc nhìn Thanh y nhân, nói xong liền rút ra Bắc Nguyệt Kiếm.
BOANG….
Một kiếm xẹt qua hư không vô tận, mang theo mũi nhọn, trực tiếp chém về phía Vũ Trụ dần dần hình thành kia.
– Dừng tay.
Thanh y nhân lập tức vươn tay, cánh tay tăng vọt, ngăn ở trước kiếm quang của Kỷ Ninh.
Hai người va chạm.
Áo bào vỡ vụn, Thanh y nhân lộ ra cánh tay phải gầy còm lại vô cùng cứng cỏi, mặt ngoài cánh tay phải không tổn thương chút nào.
– Kỷ Ninh, ngươi đây là làm chi?
Thanh y nhân cả giận nói.
– Đương nhiên là hủy diệt nó.
Kỷ Ninh nói.
– Hảo hảo một tòa Vũ Trụ, không có bất cứ uy hiếp gì, vì sao ngươi lại muốn hủy diệt?
Thanh y nhân nói.
– Ta ngay từ đầu chẳng qua là cảm thấy hiếu kỳ, dù sao ở vị trí đại lục trước kia có một tòa Vũ Trụ hình thành chậm như thế, để cho ta nghĩ đến những tồn tại ở gia hương sinh ra càng chậm càng lợi hại… nhưng ngươi vẫn phản bác ta, ngươi càng nói như vậy, ta càng cảm thấy không đúng. Nên thử một lần… Ngươi quả thật cản trở.
Kỷ Ninh nở nụ cười.