Qua khe cửa hẹp, đôi con ngươi đỏ như máu đang lơ lửng giữa không trung kia nhìn tôi không rời, từng mạch máu trong cơ thể tôi căng cứng, không hiểu sao tôi rất sợ thứ đang điều khiển mẹ, không phải nỗi sợ thể xác mà tận sâu thẳm trong linh hồn.
“Hahaha….”
Nó đột nhiên cười lên khanh khách, rồi gầm nhẹ:
“Bé con ra đây chúng ta nói chuyện nào, đừng chơi trò trốn tìm với mẹ chứ!”
Giọng nói của nó thật khó nghe, the thé như mấy lão thái giám thời xưa, đã thế còn cố bắt chước giọng mẹ, tôi nghe mà sởn cả gai ốc khắp người, bàn tay phải nắm thật chặt cành dâu, phát hiện thì phát hiện, cùng lắm tao với mày chiến một trận, tao không tin không quật được mày!
“Bé con không ra ư?”
“Thật không ngoan chút nào…..”
Lời nói vừa dứt nó đẩy hẳn cánh cửa ra. Cửa gỗ đập mạnh vào ngực khiến tôi đau điếng, răng cắn vào lưỡi suýt nữa bật ra thành tiếng.
“Hử? Vẫn không chịu ra?”
Nó tăng thêm lực đạo, cánh cửa càng ép chặt lấy cơ thể tôi, tựa như muốn nghiền nát tôi thành tro vậy, ngay lúc sức chịu đựng của tôi đã đến giới hạn, định liều mình nhảy ra quyết tử với nó thì áp lực bỗng dưng biến mất, tiếng bước chân vang lên đều đều, nó vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Xem ra phải tự tìm rồi! Để mẹ nghĩ xem bé con sẽ trốn ở đâu nhỉ?”
“Đây rồi!”
Cánh cửa gỗ đã che khuất tầm nhìn, tôi chỉ có thể dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, một tiếng “phật” vang lên. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn nó vừa lật khăn trải bàn, nghĩ rằng tôi trốn dưới gầm bàn ăn.
“Mẹ đoán sai rồi sao? Để mẹ thử lại nha!”
“Bé con có ở đây không? Gầm bếp nhiều gián lắm con không sợ sao?”
“Cạch…. Cạch……”
Tiếng nó thở dài:
“Vẫn không có, bé con trốn thật kĩ. Nhưng không sao, đêm còn dài, chúng ta sẽ chơi từ từ….”
Tiếp sau đó nó lục tung khắp phòng bếp, càng về sau động tĩnh càng lớn, dường như nó đang sắp phát điên khi không tìm thấy tôi. Còn tôi cũng chẳng khá hơn là bao, tôi cũng sắp phát điên rồi đây! Thân thể đau nhức rã rời, tinh thần thì bị tra tấn, mỗi lần nó hét lên “đây rồi” là trái tim bé bỏng của tôi treo ngược, cũng may tôi nhanh trí lấp lẹ vào đây.
Nhưng không an toàn được bao lâu, nó đã bắt đầu suy tính:
“Gầm bàn, gầm bếp, thùng gạo, máy giặt, thùng rác đều không có…. Còn nơi nào chưa tìm….”
Đột nhiên nó cười quỷ quyệt một tiếng, bước chân dồn dập liên hồi tiến về phía tôi đang nấp. Càng lúc tôi càng cảm nhận được hơi lạnh của nó như xuyên qua cánh cửa, lan tỏa tới tận tứ chi….
“Kẹt…. Kẹt…….”
Cánh cửa chậm rãi khép vào, tôi đã trông thấy khóe mắt đỏ thẫm của “mẹ”, cánh tay phải đã giơ nên từ sẵn, chỉ đợi giáng cho nó một đòn chí mạng, đánh bay cái thứ đang điều khiển mẹ tôi!
“Chị Dạ Xoa, có tung tích của con người kia rồi! Mời chị đi xử lý nó!”
“Ồ, bắt được rồi?”
“Dạ dạ, con nhỏ này vậy mà chạy nhanh dữ, chúng em lùng mãi mới tóm được nó….. Ở đây có gì sao ạ?”
Nó thu tay về, âm nhu nói:
“Khà khà vậy thì tốt! Có con chuột nhắt làm tao nhầm!”
“Đi thôi, mày chống mắt lên mà xem tao róc gân, lột da, rút hồn của con nhỏ kia thế nào! Muốn chạy à…. Khà khà…..”
“Dạ, dạ……”
Sau khi không còn tiếng động gì nữa tôi mới thở phào mà ngồi “phịch” xuống nền nhà. Trải qua một phen thót tim, cả cơ thể như mất hết sức lực, nhờ trời phù hộ mà tôi thoát được một kiếp này.
Ngay sau đó tôi với lấy cánh cửa, cố gắng đứng dậy, bản thân tôi hiểu rõ rất nhanh nó sẽ quay lại, tranh thủ thời gian này tôi phải tìm cho ra lối thoát khỏi thế giới này. Sau đó đi tìm thầy hay một vị pháp sư nào đó cao tay trấn áp lũ ma quỷ này, giải thoát cho linh hồn của mẹ và cái Thúy.
Tôi vặn óc suy nghĩ, không biết đây là thế giới gì nhưng giữa hai thế giới luôn có một mối liên kết ràng buộc không bao giờ bị phá vỡ. Cẩn thận ngẫm ra tôi bị nhốt vào đây là lúc ngủ thiếp đi, nó lợi dụng thời điểm tinh thần tôi kiệt quệ, suy sụp nhất khi thấy mẹ Lan treo cổ tự sát. Sau đó lại vẽ ra ảo ảnh gia đình tôi khi còn trọn vẹn hạnh phúc để tôi chìm đắm trong đó.
Vậy giữa hai thế giới này có liên hệ gì đây?
Chắc chắn phải liên quan tới mẹ Lan! Tôi bắt đầu lục lọi khắp ngôi nhà, những đồ vật tôi cho là có nhiều kỉ niệm giữa mẹ con chúng tôi nhất, tôi đều chạm qua….
Vẫn không có tác dụng….