“Tối qua em đã ở những chỗ nào? Tiếp xúc với những thứ gì?”
Cậu nghiêm túc hỏi làm cô cũng chột dạ, lúc này an nguy của mọi người là trên hết, cô gạt hết cơn giận đi, nghiêm túc nói: “Đêm qua tôi gặp… khụ khụ… tôi gặp… đau họng quá…”
Chỉ một câu nói “Đêm qua tôi gặp một con tiểu quỷ” mà cô không thể nào nói ra cho A Phủ nghe được. Mỗi lần nói cổ họng cô đều đau rát như có cả ngọn lửa cháy phừng phừng bên trong.
“Em gặp cái gì cơ? Nếu không nói được thì viết.”
Khao Miêu lấy giấy bút viết, lần này đến lượt bàn tay run rẩy, khớp tay đau tấy lên không thể nào cầm nổi cái bút.
“He… he he… mẹ tính tìm thầy bắt con ư… không cho đâu… he he… he…”
Giọng nói quỷ ám của con tiểu quỷ không biết từ đâu phát ra, ám ảnh mãi trong đầu Khao Miêu. Cô thở gấp nặng nề, trán nhễ nhại mồ hôi. Cô cảm giác con mắt của nó đang ở đâu đó quanh đây nhìn chòng chọc từng hành động, từng lời nói của cô. Tiểu quỷ này thực sự khó đối phó hơn con vong nhi ngày trước rất nhiều. Vong nhi đó chỉ là linh hồn một đứa trẻ mang oán khí, còn tiểu quỷ này ngoài oán khí thì đã bị kẻ xấu đem đi luyện thành ngải hài nhi. Nhìn đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ lòm như máu của nó là hiểu.
Khao Miêu sợ phát hoảng, cô thử nói những chuyện bình thường thì cổ họng không vấn đề gì. Viết những chữ không liên quan đến tiểu quỷ thì khớp tay cũng không bị đau tấy nữa.
“Cậu ơi, mợ ơi, nguy rồi! Thầy Đoàn mất tích rồi!”
Con Đậu hớt hải chạy vào bẩm báo. A Phủ cau mày: “Sao có thể, tối qua cậu ta còn đến khám cho Lan La.”
“Em đã đến Lan viện hỏi, thứ phi nói tối qua thầy Đoàn khám xong thì đi về. Lần cuối cùng thầy Đoàn xuất hiện là đến Lan viện khám thai, chúng em nghi ngờ thứ phi nhưng nào dám động đến cái thai của cô ta.”
A Phủ cùng Khao Miêu sốt sắng đi đến Lan viện. Lan La vẫn như mọi khi, hễ gặp chuyện cần hỏi là cô ta liền nằm trên giường ốm yếu. Đang mang thai nên nào ai dám động gì đến cô ta. Chưa kể bên ngoài cổng vương phủ có một ma ma từ trong cung tới. Là người của Huệ phi phái đến đây chăm sóc Lan La và truyền tin tức về cái thai cho bà biết.
Có người của Huệ phi canh chừng, không ai dám gây khó dễ cho Lan La.
“Cô thật sự không biết Đoàn Nghị đi đâu?”
A Phủ nặng nề hỏi, Lan La chỉ chớp đôi mắt vô tội nói: “Oan uổng quá, thiếp mang thai đi lại bất tiện, sao biết thầy Đoàn đi đâu chứ. Lính gác cổng có thể làm chứng, đêm qua người của Lan viện không hề ra ngoài.”
Khao Miêu suy sụp, cô nghĩ trong lòng có khi nào là tiểu quỷ gây ra, nhưng cô không tài nào mở được miệng nói cho mọi người hay. A Phủ phái người tìm Đoàn Nghị khắp nơi.
“Vừa mới đêm qua đến sáng sớm nay, hi vọng người chưa đi quá xa.”
Không ai nghĩ Đoàn Nghị trong thời gian ngắn ngủi lại đi được đến một nơi rất xa. Đêm qua sau khi rời khỏi bãi tha ma, cậu nén đau bước đi trong vô định tìm nhà dân. Nhưng xung quanh chỉ là một mảng tối đen mịt mù, đứng giữa núi rừng bạt ngàn, vết thương không có đồ nghề chữa trị, Đoàn Nghị hoa mắt chóng mặt rồi ngã xuống lịm đi.
Tỉnh dậy, Đoàn Nghị thấy mình nằm trong một cái điện thờ, tối mờ hư ảo. Chút ánh sáng lờ mờ từ những cây nến thờ khiến không gian nơi đây càng thêm quỷ dị. Đoàn Nghị cố căng mắt ra nhìn, thấy điện thờ này chất đầy những tấm bài vị, hầu hết những cái tên trên bài vị đều mang họ Hà.
Nhìn một loạt cái tên quen thuộc, Đoàn Nghị chợt lạnh tóc gáy. Cậu không muốn nhớ lại những con người này.
Cộp… cộp…
Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần. Có tiếng người nói bên ngoài vang lên: “Cô ba ạ.”
“Cậu ta tỉnh chưa?”
“Con vừa mới kiểm tra, cậu ấy vẫn chưa tỉnh.”
Người được gọi là cô ba có vẻ là chủ nhân nơi này. Đoàn Nghị nhìn lại mình, vết thương sau gáy đã được băng bó gọn gàng, quần áo rách nát máu me trên người cũng được thay bằng quần áo sạch tươm tất.
Tuy chủ nhân nơi này cứu cậu nhưng linh cảm mách bảo Đoàn Nghị rằng người này không có ý tốt. Cậu nhìn lại một lượt những tấm bài vị trong điện thờ, nhà họ Hà là tội thần, ai lại dám thờ cúng người nhà họ Hà, không sợ mang tội vào người sao.
Đoàn Nghị thử ghé tai sát cửa nghe ngóng, bỗng “cạch… cạch…”
Âm thanh chìa khoá cắm vào ổ vang lên. Đoàn Nghị giật mình vội chạy về chỗ cũ giả vờ nằm ngất chưa tỉnh. Người phụ nữ được gọi là cô ba bước vào, cô ta bước đến trước mặt Đoàn Nghị. Bàn tay cô ta bóp cằm cậu nâng lên xem, miệng cảm thán:
“Quả nhiên không lầm, chính là ngươi.”
Rồi cô ta quay ra nói với người hầu gác cửa: “Chưa tỉnh thì hắt nước cho tỉnh, ta có chuyện cần nói với cậu ta.”
Người hầu bưng chậu nước lạnh ngắt tạt thẳng vào mặt Đoàn Nghị, cậu run rẩy mở mắt ra.