Cô ba nhà họ Hà – Hà Vân!
Thảo nào, cô ta dám thờ cúng người nhà họ Hà, bởi vì đó là người thân của cô ta.
Đoàn Nghị nhìn một lượt cô ba, chuyện nhà họ Hà bị đày đi khổ sai cả nước biết, nên cậu ngạc nhiên thấy cô ta ăn mặc gấm vóc lụa là, trông giàu sang phú quý, không giống người bị đi đày chút nào.
“Thôi đừng ở đó sợ hãi nữa, tôi không hại thầy.”
Cô ba cười nói: “Mẹ tôi cũng mất rồi, ân oán với bà ấy mong thầy bỏ qua. Tôi còn bận nhiều việc, nên nói thẳng luôn. Nhờ thầy chữa cho tôi có một đứa con.”
Tuy nói là nhờ nhưng khẩu khí cô ba giống như đe doạ. Sau lần Hà phủ bị phóng hoả, cô ba bị sảy mất đứa con, bị bên nhà chồng viết thư bỏ vợ. Từ đó đến giờ cô ta trải qua mấy đời chồng nữa nhưng không thể có con.
Đoàn Nghị cười lạnh, thẳng thừng nói: “Không!”
Năm xưa mẹ con A Phủ được đón về nhà họ Hà, mẹ A Phủ có thai thêm một lần nữa. Bà lớn muốn hại mẹ A Phủ sảy mất đứa bé và về sau vô sinh luôn, bà ta cần một phương thuốc hiệu quả mà kín kẽ không ai phát hiện ra. Nghe danh Đoàn Nghị nên bà lớn tìm đến.
Chuyện thất đức như vậy Đoàn Nghị vừa nghe liền từ chối. Ai ngờ bà lớn đem tính mạng cả nhà cậu ra đe doạ, Đoàn Nghị buộc phải chế thuốc cho bà ta. Vì thế mà mẹ A Phủ bị sảy mất cái thai, A Phủ mất đứa em còn chưa được chào đời.
A Phủ vì thế truy tìm tên thầy lang nào dám chế thuốc hại mẹ cậu. Bà lớn quen thói cũ gi.ết người bịt đầu mối, gi.ết hết cả nhà Đoàn Nghị. Chỉ còn một mình cậu sống sót, Đoàn Nghị phải thay tên đổi họ, trốn khỏi kinh thành lên vùng thượng nguồn sông Đà.
A Phủ không biết mặt tên thầy lang năm đó, Đoàn Nghị cũng không biết A Phủ đang ở trong thân xác Nam Viễn Vương. Hai người có một đoạn ân oán cũ mà không hề nhận ra nhau.
Cô ba thấy Đoàn Nghị từ chối thì cười nhạt, cô ta cao ngạo nói: “Không đồng ý? Được rồi, tôi nói câu này xem thầy còn từ chối được không.”
“Có phải thầy đang tìm đường về Nam Viễn Vương phủ?”
Đoàn Nghị giật nảy người, cậu còn chưa nói, sao cô ba đã biết cậu muốn đi đâu? Chỉ có một lý do, cô ta biết cậu từ Nam Viễn Vương phủ đi ra, nói cách khác cô ta cùng một giuộc với con nô tì vác cậu ra bãi tha ma.
“Thầy không về Nam Viễn Vương phủ được đâu, ha ha ha…”
“Bởi vì, anh cả A Phủ của tôi, anh ấy truy tìm thầy bấy lâu nay. Anh ấy đang ở trong thân xác Nam Viễn Vương đó! Thầy còn dám vác mặt về ư, không sợ anh ấy phanh thây thầy ra à! Há há há…”
Đoàn Nghị tái mặt, năm đó cậu bị ép buộc nhưng cảm giác tội lỗi vẫn luôn bủa vây cậu bao năm qua.
“Cô nói dối!”
Cô ba ngừng cười, đi lấy ra một bức tranh, giơ lên cho Đoàn Nghị xem.
“Đây là mẹ con Miêu mà?”
Trong tranh là mẹ con Khao Miêu cùng với A Phủ, một nhà ba người. Ban đầu chỉ có bức chân dung A Phủ riêng và bức của mẹ con Khao Miêu riêng. Hà lão gia yêu quý thằng Bờm nên ông ta tìm hoạ sĩ vẽ lại hai bức tranh làm một.
“Đây là một nhà ba người anh cả tôi. Có phải vợ con anh cả tôi cũng chính là vợ con Nam Viễn Vương không? Vong anh cả tôi rất dữ, anh ấy chịu để yên cho vợ mình cưới chồng khác sao? Trừ khi chính là anh ấy.”
Cô ba nói rồi vỗ vai Đoàn Nghị, cười độc ác: “Cho nên thầy không còn lựa chọn nào khác đâu. Ở lại đây chữa bệnh cho tôi, hoặc là tôi nói hết sự thật cho anh cả.”
Đoàn Nghị suy sụp ngồi đó, còn cô ba bận rộn đi ra ngoài. Cậu nghe người hầu bẩm với cô ba:
“Cô ơi, hàng mới về toàn gái đồng trinh đẹp mơn mởn. Khách hàng chắc sẽ hài lòng lắm.”
Đoàn Nghị liền hiểu vì sao cô ba đang từ tù nhân đi đày lại biến thành phú bà giàu sang, thì ra cô ta làm nghề buôn người. Cậu cười lạnh, đúng là mẹ nào con nấy, đều độc ác như nhau.
Cậu không thể trở về Nam Viễn Vương phủ nữa. Nhưng cậu cũng không thể trơ mắt nhìn vợ chồng Khao Miêu hiểu lầm nhau, Lan La thì luôn tìm cách hãm hại cô. Cậu phải làm sao đây?
Đêm đó cậu nghe loáng thoáng Lan La sai người hầu truyền tin cho Huệ phi trong cung. Huệ phi lúc này đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ vị ở Nam Viễn Vương phủ.
A Phủ và Khao Miêu đang quỳ trước mặt bà, còn Lan La được ngồi thoải mái trên ghế.
“Hai vợ chồng ngươi dám đối xử với cháu của ta như vậy! Nhất là ngươi, Khao Miêu! Cho dù ngươi là công chúa thật, Lan La là công chúa giả, nhưng nó cũng đã có thai rồi. Chỉ vì ngươi hắt hủi cái thai mà Lan La lúc nào cũng âu sầu, người mẹ âu sầu thì đứa bé làm sao mà tốt?”
Khao Miêu cúi đầu, cô không ưa Lan La nhưng luôn lo thuốc thang tẩm bổ cho cái thai đầy đủ. Không hiểu Lan La rỉ tai cái gì mà Huệ phi lại nghĩ cô hắt hủi đứa bé.