Tiểu quỷ con của mợ hai ngoan ngoãn chịu đi đầu thai, đều là nhờ trước đó được Khao Miêu cố gắng vun vén cho mẹ con nó về bên nhau. Từ lúc Khao Miêu chạy trốn đi, mợ hai liên tục hát ru cho nó nghe, hát mãi không ngừng nghỉ, làm nó dần vơi bớt đi oán khí.
“Tù trưởng có sao không?”
A Phủ lo lắng nhìn vết máu tù trưởng vừa lau.
“Ta không sao, không bằng mấy vết thương trên người cậu đâu.”
Họ vừa thoát khỏi mai phục của quân địch, trên người máu chảy đầm đìa nhưng cậu chỉ băng bó qua loa rồi tiếp tục miệt mài đi tìm Khao Miêu. Cậu rốt cuộc cũng tìm đến được nhà của cô ba, nhưng lục tung cả ngôi nhà lên cũng chỉ bắt được đám người hầu, và thấy cô ba nằm ch.ết trong phòng, giữa một vũng máu nồng nặc mùi tanh tưởi.
“Khao Miêu đâu?”
Cậu gầm lên như ác quỷ làm đám người hầu sợ khiếp vía: “Chúng con không biết, thật sự không biết! Trước đó cô ấy với thầy Đoàn vẫn ở đây cho cô ba uống thuốc, hai người họ biến mất từ lúc nào, chúng con thật sự không biết!”
Tại sao, tại sao vận mệnh lại trêu đùa cậu như vậy? Mỗi khi tưởng chừng tìm thấy cô, cô lại càng cách xa cậu hơn.
Đám người hầu cúi đầu đảo mắt nhìn nhau, đứa nào đứa nấy nín chặt miệng không dám nói gì thêm. May cho bọn chúng chưa kịp ra tay thủ tiêu thì hai thầy trò Khao Miêu đã trốn đi mất, nếu không lúc này chắc chúng đã ch.ết dưới lưỡi kiếm giận dữ của Nam Viễn Vương.
A Phủ cùng tù trưởng thúc ngựa quay về nhà ông ấy. Khao Miêu chỉ có thể chạy trốn về đó, quả nhiên trên đường đi cậu thấy máu kéo thành vệt dài trên đất. Nghĩ đến hai thầy trò cô gặp phải chuyện gì mà chảy máu nhiều tới như vậy, sắc mặt cậu âm trầm sau lớp mặt nạ, so với gió rừng heo hút còn thấy buốt giá hơn.
Cậu lần theo đến một khoảng rừng um tùm, vết máu đến đây biến mất hẳn. Mặt đất có dấu vết của sự vật lộn, xung quanh xác những con rắn bị nát bét đầu nằm la liệt.
“Không thể nào!”
A Phủ nhảy xuống ngựa, bới tung các bụi cây xung quanh. Sự tuyệt vọng bóp nát trái tim cậu.
Bên kia núi là địa phận của Lan Xang, doanh trại của chúng cũng đóng ở gần đây. Cả doanh trại đang hân hoan đón tiếp thái tử Lan Xang, gã đến đây vì mấy ngày trước nhận được thư của Trần Long, nói có một bất ngờ dâng lên.
“Thái tử thấy khuôn mặt này đủ bất ngờ chưa?”
Trần Long đứng bên giường, xích người qua kính cẩn mời thái tử đến xem cho rõ. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mê man của Khao Miêu, gã thái tử lập tức hoá đá tại chỗ.
“Người… người này là ai?”
Thái tử Lan Xang lắp bắp hỏi, Trần Long chỉ cười nhạt nói: “Giống đến thế này thì ngài cho rằng đây là ai? Ngài đã hứa rồi, nếu ta cứu được công chúa an toàn trở về, ngài sẽ gả công chúa cho ta.”
Thái tử vắt tay sau lưng, đi đi lại lại, miệng liên tục lẩm bẩm: “Sao có thể, sao có thể chứ? Người này là công chúa, thế Lan La là ai? Hoàng phi chỉ sinh được đúng một công chúa, bà ta còn vừa sinh xong đã ch.ết.”
Trần Long ngoài mặt tươi cười nhưng trong bụng đã thầm mắng đồ chậm hiểu: “Còn sao nữa, công chúa Lan La là giả mạo, cô gái này mới là công chúa thật của chúng ta.”
Thái tử giận sôi máu: “Khốn kiếp, ta lập tức về kinh ban ch.ết cho con nhỏ giả mạo đó! Sớm biết nó là kẻ giả mạo, ngày đó Đại Việt đem nó ra uy hiếp, ta đã để mặc cho nó ch.ết quách đi cho rồi!”
Thái tử Lan Xang nhận lại em gái cùng cha khác mẹ, thấy Khao Miêu đang không khoẻ nhưng tuyệt nhiên không có câu nào thăm hỏi sức khoẻ của cô. Gã chỉ chăm chăm đến cục diện cuộc chiến, ảnh hưởng đến giang sơn mà gã được thừa hưởng sau này. Cho dù ai là công chúa, thì đều là con cờ trong tay gã mà thôi.
Trần Long bèn khuyên can thái tử: “Ngài bình tĩnh, trước hết lo cho sức khoẻ của công chúa đã.”
Khao Miêu không thể ch.ết, hắn nghiến răng nghĩ, công chúa thật mà ch.ết thì hắn lấy gì để trèo cao, để làm phò mã, làm một thành viên trong hoàng tộc Lan Xang.
Thái tử lúc này mới để ý tới một thầy lang lạ mặt đang tất bật cứu chữa cho Khao Miêu. Trên người cả cô và Đoàn Nghị đều đầm đìa máu tươi. Đoàn Nghị nghe những lời nói ích kỉ của thái tử, lòng căm giận ngút trời nhưng cậu không rảnh đôi co với gã. Cậu đang phải dồn toàn tâm toàn sức giành lại mạng cho cô từ tay tử thần.
“Nó bị sao vậy?”
Thái tử tò mò hỏi, miệng còn lẩm bẩm: “Khốn kiếp, nó mà ch.ết thì uổng quá, còn ai hoà thân với Đại Việt đây.”
“Bụp” một cái trời đất quay cuồng, thái tử thấy mình đầu váng mắt hoa, là Đoàn Nghị đang lầm lì ngồi bên giường, đột nhiên vọt tới cho gã một đấm bất ngờ không kịp né. Gã luyên thuyên cái gì cậu không quan tâm, nhưng gã dám đem sống ch.ết của cô ra để tính toán cho bản thân mình, cậu nghe mà không thể nhịn nổi.