“Mẹ nó, thằng gà bệnh này! Người đâu, lôi ra ngoài chém đầu cho ta!”
Thái tử vung lại một đấm trời giáng vào mặt Đoàn Nghị, cậu ngã bịch xuống nhổ ra một ngụm máu tươi. Đoàn Nghị bất lực, lòng chua xót, cậu không phải người cao lớn khoẻ mạnh, một đấm khi nãy cậu phải dùng hết sức bình sinh để đấm gã. Nếu có Nam Viễn Vương ở đây, Khao Miêu sẽ không phải chịu khổ, một cái hất tay cũng đủ làm gã thái tử này ngã rạp.
“Thái tử xin bình tĩnh, hắn là thần y, gi.ết hắn rồi còn ai chữa cho công chúa nữa!”
Trần Long can ngăn, thái tử hừ lạnh thu hồi lệnh chém đầu, nhưng vẫn tức tối đá cho Đoàn Nghị một phát nữa nằm ẹp như con nhái.
“Đừng… đừng mà… đừng ch.ết mà… A… Phủ…”
Giọng nói thều thào vang lên, thuốc uống kịp nên Khao Miêu đã qua cơn nguy kịch. Nhưng cô vẫn chìm trong hôn mê, giấc mơ kinh khủng mà A Phủ bị thương cứ ám ảnh cô mãi.
“Em gái, em tỉnh rồi à? Mà nó tên là gì nhỉ?”
Thái tử vội tới bên giường ngồi, tỏ vẻ thân thiết nhưng đến cả tên cô gã còn chưa biết.
“Công chúa tên là Khao Miêu.”
Trần Long đáp, hắn cũng rất khó chịu sự giả tạo của thái tử. Khao Miêu khó nhọc mở mắt ra, đập vào mắt cô là những khuôn mặt xa lạ, khung cảnh cũng xa lạ.
“Các người là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Sư phụ, sư phụ ơi!”
Cô nhớ lúc mình ngất đi đang được Đoàn Nghị cõng, cô hốt hoảng gọi, Đoàn Nghị đau đớn bò đến bên giường: “Sư phụ ở đây, con tỉnh rồi à? Còn đau nữa không?”
“Đây là đâu hả sư phụ? Mấy người này là ai? Họ cứu chúng ta à?”
Đoàn Nghị gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đám người này cứu họ khỏi những con rắn và vắt rừng hút máu, nhưng mục đích cứu là để bắt họ về đây.
“Miêu à, đây là thái tử Lan Xang. Thân phận của con họ biết rồi.”
Đoàn Nghị ảm đạm nói, cô nhận lại người thân không biết là chuyện tốt hay xấu nữa. Gã thái tử này chỉ muốn lợi dụng cô, trở về hoàng tộc Lan Xang liệu cô có sống vui vẻ.
Thái tử đuổi hết người khác ra ngoài, chỉ còn mình gã ở lại với Khao Miêu. Cô lãnh đạm nói: “Tham kiến thái tử.”
Ngày này rốt cuộc cũng tới. Cuối cùng cô cũng nhận lại người thân của mình, nhưng sao lại trong hoàn cảnh éo le này chứ? Hai nước chiến tranh, cô và A Phủ hai người của hai nước, hai đầu chiến tuyến. Ly biệt không biết bao giờ gặp lại…
Cô ôm mặt khóc rưng rưng, thái tử tưởng cô khóc vì uất ức, liền dỗ dành: “Anh đã biết chuyện rồi, anh sẽ đưa em về kinh, vạch mặt kẻ giả mạo em.”
Cô vẫn giữ vẻ lãnh đạm nói: “Tôi mệt, cần nghỉ ngơi. Tôi muốn thầy Đoàn vào chăm sóc.”
Thái tử đành ra ngoài, Đoàn Nghị đi vào ân cần hỏi: “Con thấy trong người sao rồi?”
“Con đỡ đau rồi, nhưng sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này chứ? Con nhớ, con muốn gặp lại hai cha con họ…”
Chỉ khi nào hết chiến tranh, hai nước hoà bình, cô mới có cơ hội gặp lại cha con A Phủ. Cô ngồi nghĩ vẩn vơ, cô không muốn làm công chúa, làm con cờ cho người khác điều khiển. Nhưng cô buộc phải chấp nhận thân phận này, thì mới mong có ngày được trở về bên A Phủ.
Vì cô biết trước kết quả của cuộc chiến tranh này trong lịch sử, Đại Việt sẽ thắng. Lan Xang ắt sẽ phải đem cô đi hoà thân, cô sẽ được trở về bên cậu.
“Con nghĩ cái gì mà cười như ngốc vậy? Tình cảnh này mà con còn cười được sao?”
Đoàn Nghị nhăn nhó hỏi, chỉ vào một cái bóng lập lờ bên ngoài lều: “Con thấy có người đang rình mò ngoài kia không? Chắc là thái tử phái đến giám sát con.”
“Gã thái tử đó không phải người tốt đâu. Khi nãy gặp lại con, gã chẳng quan tâm gì sức khoẻ của con, chỉ chăm chăm nghĩ đến lợi ích của mình thôi.”
Khao Miêu lạnh lùng đáp: “Con biết.”
Khi nãy dù chưa tỉnh nhưng những lời thái tử nói cô vẫn nghe loáng thoáng. Anh em cái quái gì, gã chỉ coi cô như con cờ, để đổi lấy giang sơn sau này của gã.
“Kẻ đang rình mò ngoài kia, tên đó lạ lắm. Khi nãy bắt gặp hắn chạy từ trong lều của sư phụ ra. Có một chục trứng gà, chưa kịp luộc để lăn mấy vết máu bầm cho con, đã bị tên đó lẻn vào ăn vụng, hút sạch sành sanh. Người hay ngợm gì không biết, trứng sống tanh tưởi như thế mà húp liền cả chục quả. Mà đi qua thấy người tanh hôi như hủi ấy.”
“Trời, nghe tả thôi cũng thấy gớm quá.” – Cô lo lắng nhìn cái bóng đang rình mò.
“Này, ngươi đang làm cái gì? Lén la lén lút ở đây, có ý đồ gì với công chúa ư?”
Trần Long đi qua thấy kẻ khả nghi đang rình mò, bèn gặng hỏi. Hắn đã thay đổi diện mạo làm Khao Miêu không nhận ra, bây giờ hắn luôn túc trực quanh lều của cô, tỏ vẻ quan tâm cô để lấy cảm tình.
Tên kia ngoảnh ra, mắt long sòng sọc nhìn Trần Long. Trong mắt ẩn hiện có tia sáng đỏ rực làm Trần Long lạnh gáy.