Khao Miêu nằm đó thở thoi thóp. Đoàn Nghị không khá hơn nhưng vẫn cố gượng dậy chăm sóc cho cô.
“Sư… phụ… có phải chúng ta… sẽ ch.ết không…”
Cô thều thào hỏi, Đoàn Nghị chua xót nói: “Xin lỗi con, sư phụ vô dụng không thể chữa được bệnh này.”
Trần Long càng nhìn càng kinh hồn bạt vía, hắn vô thức bịt chặt mũi, lùi lại chạy trốn khỏi nơi kinh tởm này. Chờ tiếng bước chân của hắn chạy đi xa, Khao Miêu mới ngồi dậy, cảm thán nói:
“Công nhận nước cây a quỳ* này thối thật, khó trách ai cũng tin, đều tránh xa chúng ta.”
“É… é… é…”
Mùi thối rữa từ nước cây a quỳ được loài dơi ưa thích, hai người vẩy nước đó trước cửa lều, rất nhanh đã có từng đàn dơi loạng quạng bay tới, tiếng kêu rùng rợn của chúng khiến ai nấy đều gai người. Không một ai dám bén mảng lại gần, ngộ nhỡ nhiễm bệnh, không có ai chữa, chỉ còn đường ch.ết.
Gió đêm thổi cuốn theo mùi thối rữa nồng nặc khắp doanh trại. Cảnh tượng hoang tàn và rùng rợn không khác gì bãi tha ma. Trong bóng đêm đen heo hút, hai bóng người thận trọng di chuyển trong đêm. Mấy ngày trước pháp sư Lan Xang cùng đồng môn của ông ta huênh hoang nói rằng, họ đã diệt được quỷ nhập tràng. Hai thầy trò yên tâm phần nào, băng qua rừng, nhằm theo hướng đông, trốn về Đại Việt.
Đi suốt một đêm không dám nghỉ, tờ mờ sáng hai người nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập từ cả hai phía trước sau.
“Nguy rồi! Có khi nào chúng ta đã bị phát hiện?”
Hai người chạy thục mạng về hướng đông. Tim cô đập thình thịch như đánh trống, sao cô cảm thấy A Phủ đang ở rất gần cô. .
||||| Truyện đề cử: Không Hối Hận Khi Yêu Anh |||||
“Khao Miêu! Mau quay lại, nếu không đừng trách ta mạnh tay với ngươi!”
Thái tử dẫn theo quân Lan Xang ào ào đuổi tới. Đêm qua gã suy nghĩ đến điên đầu, cuối cùng quyết định thiêu ch.ết hết tất cả những người đang nhiễm bệnh, bất chấp Khao Miêu là em gái mình cũng ở trong số đó. Đến sáng phát hiện không hề có xác của hai thầy trò Khao Miêu, thái tử mới vỡ lẽ mà dẫn quân truy lùng.
Đằng sau quân Lan Xang ào ào đuổi tới, đằng trước cũng thấp thoáng người ngựa của quân Đại Việt. Hai thầy trò cô như hai con mồi đáng thương, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nanh vuốt của đám thú dữ đằng sau.
“Bắn ch.ết Đoàn Nghị cho ta! Dám dụ dỗ công chúa trốn về Đại Việt!”
Thái tử ra lệnh, gã đã thiêu ch.ết hết sạch những người nhiễm bệnh, không cần thiết phải giữ lại mạng của Đoàn Nghị nữa. “Vút, vút” tên bắn ra như mưa, trên người Đoàn Nghị máu túa ra như bông hoa máu. Cậu ngã rạp xuống, thân thể phủ lên người Khao Miêu che chắn cho cô.
“Sư phụ! Người cố lên, phía trước là quân Đại Việt, chúng ta sắp an toàn rồi!”
Cô hét lên đau đớn, Đoàn Nghị ộc máu đầy miệng, run rẩy móc mảnh giấy trong ngực ra, miệng vừa ộc máu vừa trăng trối đọc tên những vị thuốc cuối cùng còn thiếu. Những ngày qua trong đầu cậu luôn suy nghĩ, đắn đo những vị thuốc cuối cùng. Giây phút kề cận cái ch.ết, chúng loé lên trong đầu cậu.
Cô khóc nức nở, chấm máu viết tên vị thuốc theo lời Đoàn Nghị nói.
“Phương thuốc xong rồi, ta trao cho con. Con cho Đại Việt, hay cho Lan Xang, ta đều tôn trọng con. Con là người nước nào cũng được, chỉ cần con sống vui vẻ…”
Đoàn Nghị ộc ra ngụm máu cuối cùng rồi gục trên vai Khao Miêu nở nụ cười. Cô lắc đầu nguầy nguậy:
“Mở mắt ra đi sư phụ! Quân Đại Việt sắp tới rồi, người gắng lên đi mà!!!”
Thái tử cũng nhận ra quân Đại Việt đang tới gần, gã rủa thầm “Khốn kiếp!” rồi thô bạo nhấc Khao Miêu lên đưa đi. Cô túm chặt lấy thi thể Đoàn Nghị khóc giàn giụa, trước khi bị đưa đi cô nhét mảnh giấy vào tay áo cậu. Phương thuốc này là của Đại Việt.
Cô dùng hết sức hét về phía quân Đại Việt đang tiến đến gần: “A Phủ! Em ở đây! Bé Miêu ở đây!”
“Con ranh này!”
Thái tử tức giận bụm miệng cô lại rồi đánh cô ngất. “Rào rào rào” tên bay như mưa từ phía quân Đại Việt bắn đến, thái tử tái mét mặt cho quân rút lui, chỉ còn Đoàn Nghị nằm lại giữa một vũng máu, trên môi vẫn nở nụ cười…
“Rầm rầm” tiếng vó ngựa vang lên, quân Đại Việt đuổi tới, phát hiện một người nằm giữa vũng máu đỏ tươi, bị tên bắn chi chít trên lưng như con nhím.
A Phủ nhảy xuống ngựa, nâng người lên xem, thoáng chốc khuôn mặt cậu biến sắc trắng bệch. Là Đoàn Nghị!
Cậu đưa tay kiểm tra, Đoàn Nghị đã không còn hơi thở nữa. Toàn thân chi chít vết thương do tên bắn, mũi miệng ộc ra chan chứa máu tươi. Lẫn trong mùi máu tanh nồng, vẫn còn vương mùi hương thơm nhè nhẹ của Khao Miêu. Trên môi Đoàn Nghị vẫn nở nụ cười, điều đó có nghĩa cô vẫn an toàn.
Không ai dám nói gì, không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. A Phủ túm chặt thi thể của Đoàn Nghị, thi thể vẫn còn hơi âm ấm, người chỉ vừa mới ch.ết cách đây không lâu. Cậu gục xuống bả vai run rẩy, giọng nói cậu nghèn nghẹn:
“Tại sao… tại sao không thể chờ chúng tôi thêm một chút… chỉ một chút nữa thôi…”