Mảnh giấy trong ống tay áo Đoàn Nghị phát ra tiếng soạt soạt, A Phủ lấy ra, lặng người nhìn rất lâu. Đây là một phương thuốc, phần lớn vị thuốc viết bằng mực ngay ngắn, là nét chữ của Đoàn Nghị. Còn lại mấy vị thuốc cuối, được viết bằng máu, nét chữ run rẩy được viết rất vội vàng, nhưng cậu hoàn toàn nhận ra là nét chữ của Khao Miêu.
Cô thật sự vừa mới ở đây! Tiếng gọi của cô khi nãy, cậu ngỡ là ảo giác, nhưng nó là sự thật!
A Phủ nhét mảnh giấy vào ngực, khuôn mặt nhẹ nhõm mấy phần: “Có phương thuốc chữa dịch bệnh, chúng ta được cứu rồi.”
Phương thuốc này chỉ vừa mới được hoàn thành, khẳng định là quân Lan Xang chưa chữa được bệnh dịch. Quân lính đang bị dịch bệnh hành hạ, cậu phải mau chóng đem phương thuốc về chữa cho họ. Bé Miêu, cố gắng chờ một chút, ngày tôi đưa em về sắp tới rồi.
Cậu cho người đưa thi thể Đoàn Nghị về quê nhà chôn cất cẩn thận và thỉnh cầu xin vua truy phong danh hiệu tưởng nhớ công lao.
Thái tử Lan Xang hộc tốc đưa Khao Miêu về kinh, tránh đêm dài lắm mộng cô lại chạy trốn. Trong xe ngựa, cô nằm mê man cuối cùng cũng tỉnh. Vừa tỉnh dậy cô đã dáo dác nhìn quanh, hốt hoảng kêu lên: “Sư phụ, tỉnh lại đi mà!!!”
“Tên phản bội đó ch.ết rồi.”
Thái tử lạnh lùng lên tiếng, như một gáo nước lạnh giội thẳng vào đầu cô. Cô giật mình nhìn quanh, nhận ra đây là một cái xe ngựa, trong xe chỉ có cô với thái tử. Cô ngó đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy cảnh vật xa lạ, những toà tháp nguy nga mang nét văn hoá của Lan Xang.
“Anh… anh đưa tôi về Lan Xang?”
Cô lắp bắp hỏi, thái tử nhìn cô bằng ánh mắt như tử thần đòi mạng: “Đây là việc tất nhiên. Công chúa Lan Xang thì phải về Lan Xang, không lý nào lại cứ muốn trốn về Đại Việt!”
Gã như một tên bạo chúa gầm lên, cô cảm giác thanh kiếm bên hông gã có thể rút ra chém ch.ết cô bất cứ lúc nào. Cô run sợ khẽ nhích người lùi lại, thái tử bèn đổi giọng nhẹ nhàng nói:
“Anh không nói với vua cha chuyện em giả nhiễm bệnh dịch để trốn về Đại Việt, em cũng không được nói chuyện anh đốt lều của em.”
Chuyện tráo trở như vậy mà gã cũng dám nói tỉnh bơ, cô sững sờ mấy giây rồi cũng gật đầu. Phải thuận theo gã, ít nhất cô phải sống cho đến lúc Đại Việt thắng, có ý chỉ cho cô đi hoà thân. Cung điện trước mắt càng lúc càng gần, cô chợt tưởng tượng cảnh mình đối mặt với Lan La, sẽ rất thú vị đây.
Hai hàng quân lính đứng ngay ngắn hai bên lối đi, cô đi bên cạnh thái tử từng bước tiến vào cung điện. Cảm giác những con mắt tứ phía xung quanh đều dán lên người cô nhìn chòng chọc.
Thái tử trở về vốn dĩ đã thu hút bao sự chú ý, nay lại cộng thêm cô – một người chưa từng xuất hiện ở cung điện này bao giờ, ai nấy đều há hốc miệng trợn tròn mắt nhìn. Duy chỉ có một người, vừa nhìn thấy cô đã run như cầy sấy, cố gắng lùi lại giảm bớt sự tồn tại của mình.
“Nhi thần tham kiến phụ vương, mẫu hậu.”
Thái tử hành lễ trước rồi ra hiệu cho cô làm theo, cô cũng hướng tới hai người ngồi trên ngai hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ vương, mẫu hậu.”
Lời của cô vừa dứt, tất cả đều ồ lên xôn xao bàn tán. Vua Lan Xang đứng phắt dậy, chỉ vào mặt cô, biểu cảm không thể tin nổi.
“Cô gái này là ai?”
“Cô gái này là công chúa thứ ba của người, bị thất lạc từ nhỏ.”
Tất cả ồ lên xôn xao một lần nữa, vua nhíu mày “Công chúa thứ ba?” rồi liếc nhìn Lan La đang bấu chặt tay áo đứng trong một góc. Phản ứng run sợ rúm ró của cô ta càng làm mọi người thêm chấn động.
Thái tử quắc mắt độc ác nhìn Lan La: “Đồ giả mạo, còn không mau cút ra đây!”
“Trời ơi, đồ giả mạo là sao?”
“Thái tử mắng công chúa Lan La là đồ giả mạo kìa!”
“Chính miệng thái tử thừa nhận, chuyện này là thật rồi! Trời ơi, không thể tin nổi!”
“Nhìn xem, cô ấy giống hoàng phi quá cố như hai giọt nước! Công chúa Lan La đích thực là giả mạo rồi!”
Vua ra lệnh tất cả im miệng, rồi ngờ vực nhìn Khao Miêu hỏi: “Cô thật sự là công chúa con của ta? Ngẩng mặt lên cho ta nhìn.”
Khao Miêu ngẩng mặt lên, tuy nói là cha con ruột, nhưng cảm giác trong cô khi nhận lại người cha này rất nhạt nhoà. Nó không hề mãnh liệt tình thân như khi cô nhận ra thằng Bờm con trai cô.
Nhìn kĩ mặt cô, vua đang đứng cũng phải ngồi phịch xuống. Ông ta hết nhìn cô rồi lại nhìn Lan La đang run rẩy ngã khuỵu trong góc.
“Trích huyết nghiệm thân đi.”
Vua ra lệnh, cái này chỉ để thêm minh bạch, chứ ai có mắt đều nhìn thấy mặt cô và bức tranh hoàng phi quá cố đặt cạnh nhau, cũng đã đủ hiểu.
Lan La bị kéo xềnh xệch ra đứng cạnh Khao Miêu. Cô ta trước giờ luôn huênh hoang với thân phận công chúa, với những vinh hoa phú quý vốn không thuộc về mình. Nay sự thật đã bị bóc trần cho tất cả mọi người biết, cô ta không kịp trở tay. Những con mắt người xung quanh nhìn chòng chọc, cườt cợt trên sự xấu hổ nhơ nhuốc của cô ta.