“Sư phụ, người không biết con lo cho người đó thế nào đâu.”
Khao Miêu cúi đầu nói, ánh mắt cô buồn rười rượi làm Đoàn Nghị cũng đau lòng theo.
“Thôi được rồi, con cứ rầu rĩ như vậy ta cũng không nhìn nổi. Thuốc của ta có tốt đến mấy cũng phải vài ngày mới khỏi, con muốn mai ngày kia khỏi ngay thì không có đâu.”
Khao Miêu mừng rỡ cảm ơn rối rít, bình thường trật chân phải mười ngày mới hồi phục, có thể khỏi trong vài ngày là tốt lắm rồi.
Lại nói Lan La đang hối hận xanh ruột vì đã đuổi bà già gớm ghiếc đi. Bà ta tiên đoán như thần, quả nhiên trận mưa lớn đã làm núi lở, quân Lan Xang thua, sớm muộn gì vương gia cũng trở về kinh thành trong vài ngày tới. Cô ta phải tìm bằng được bà già đó trước khi theo vương gia về kinh thành!
Con nô tì đi khắp các ngả rừng mà tìm không thấy bà già gớm ghiếc đâu. Kể cũng lạ, bà ta xuất hiện đùng một phát không biết là chui từ đâu ra. Đi hỏi dân bản quanh đây thì họ đều lắc đầu:
“Không có bà già nào tóc như rơm, da sần sùi, người gầy nhẳng bốc mùi hôi thối như cô tả đâu. Nếu bảo là một ông già thì có. Ông thầy mo điên ở trong rừng. Ông ta bị điên nên bị đuổi vào rừng không cho ở chung với dân bản.”
Con nô tì nhìn theo hướng dân bản chỉ, thấy một cái lều rách nát ẩn hiện giữa rừng cây. Nó đánh liều đi đến gọi cửa thì không có ai trả lời. Chỉ thấy trong lều có ánh sáng đỏ loè nhấp nháy hư ảo. Cảm giác rờn rợn bao quanh, con nô tì sợ quá chạy thục mạng không dám ngoảnh lại.
“Có tìm thấy bà ta không?”
Lan La sốt ruột hỏi, con nô tì liều mạng lắc đầu. Hai ngày trôi qua, bà già không hề quay lại làm Lan La sốt ruột phát điên. Sang ngày thứ ba, có thư cầu hoà của Lan Xang gửi tới.
Thấy A Phủ sắp cho quân về kinh thành, Lan La phát hoảng thật sự. Bà già gớm ghiếc lại tiên đoán đúng một lần nữa! Cô ta đã tin sái cổ những gì bà già gớm ghiếc nói. Cô ta tự mình đi tìm khắp bản trên xóm dưới, và cũng được người ta chỉ cho căn lều ma quái trong rừng.
Lan La kéo con nô tì đang sợ mất mật đi cùng, đứng trước căn lều ma quái, cô ta gọi lớn nhưng không có ai thưa, chỉ thấy ánh sáng đỏ lập loè ghê sợ. Lúc này Lan La cũng thấy sợ mà chùn bước đi về, ai ngờ vừa bước vào lều đã thấy bà già ngồi bên trong cười khằng khặc.
“Đã tin ta chưa? Đã thấy hối hận chưa?”
Đôi mắt kèm nhèm của bà ta nhìn sâu vào mắt con nô tì đứng sau lưng Lan La. Ánh mắt con nô tì có sự biến hoá mà Lan La không hề hay biết.
“Tôi tin! Tôi hối hận lắm rồi! Xin bà giúp tôi, tôi chỉ còn một ngày hôm nay thôi! Ngày mai vương gia cho quân về kinh thành rồi! Chỉ có một ngày liệu bà có làm kịp không?”
Lan La khẩn trương cuống cả lên, bà già gớm ghiếc cười đến mang tai nói: “Kịp chứ, một trăm lượng bạc trắng.”
Một trăm lượng bạc, số tiền không nhỏ. Nhưng nó làm Lan La yên tâm, bà già này tiếp cận cô ta vì moi tiền chứ không phải vì mục đích xấu khác.
Bà già lấy ra một cái hũ sứ trắng nhỏ, nút hũ bọc vải đỏ nhưng nhìn kĩ sẽ thấy vải đỏ bị nhuốm màu đen. Không biết bên trong chứa thứ gì mà khiến vải màu đỏ nhuốm thành màu đen được như vậy. Bà già mở nút hũ ra, mùi hôi thối như mùi thịt thối rữa quyện với mùi bùn đất tanh ngai ngái thoát ra ngoài.
Lan La không nhịn được mặt tái mét nôn oẹ.
Bà già trích ba giọt máu của mình vào trong cái hũ thối đó, lắc lắc cho máu hoà quyện với thứ đựng trong hũ. Xong xuôi bà ta bất ngờ chồm đến túm tóc Lan La ngửa mặt ra, dốc cái hũ vào miệng cô ta. Con nô tì cũng phụ một tay, ánh mắt nó vô hồn như một cái xác bị điều khiển.
“Oẹ oẹ…”
Lan La tưởng mình sắp ch.ết vì thứ kinh tởm kia, con nô tì liền đổ vào miệng cô ta một chén trà cho thông họng. Xong việc cô ta thở hổn hển, nói mãi không nên câu:
“Đó là… thứ gì… mà kinh… tởm quá… khụ khụ…”
“Công chúa, đừng nói vậy báng bổ thần linh. Là thuốc giúp cái thai lớn chậm đó mà.”
Con nô tì trả lời thay bà già luôn. Thứ kia trôi xuống đến bụng, Lan La thấy bụng truyền đến cơn đau nhẹ, rồi rất nhanh im bặt không động tĩnh gì nữa. Lan La thử đặt tay lên bụng, cái bụng lạnh ngắt.
“Xong rồi, ta về đây.”
Bà già đứng dậy đi về, tướng đi bà ta quái dị, lưng còng cong gập lại, không chống gậy mà hai tay thòng xuống gần chạm đất, trông như con vượn, quả thật khiến người ta sợ hãi.
“Rốt cuộc bà ta là bà già hay ông già?”
Lan La hoài nghi lẩm bẩm, con nô tì nhanh miệng đáp: “Cao nhân thường có mặt khác người, công chúa đừng để ý.”
Ngày hôm sau, A Phủ đưa quân về kinh thành. Lan La ngồi trong xe ngựa thoải mái, có kẻ hầu người hạ nhưng khí sắc lại nhợt nhạt. Cái bụng cô ta cứ lạnh ngắt, từ lúc uống thứ kia những biểu hiện nghén thai biến mất hoàn toàn, đúng là bất thường.