“Liệu đứa bé có sao không?”
Lan La lo sợ lẩm bẩm, con nô tì cười cười an ủi: “Không sao, chẳng phải nó đang lớn chậm như ý nguyện rồi sao?”
Đứa bé ch.ết rồi, nó sẽ không lớn lên nữa đâu.
Khao Miêu đã đứng chờ sẵn trước cửa chính. Nếu A Phủ không về, mấy hôm nữa cô sẽ tự mình đi gặp cậu. Thật may hôm nay cậu đã về rồi.
“Cậu đã về rồi, em nhớ cậu lắm!”
“Cha về rồi, con nhớ cha quá!”
Trông thấy hai mẹ con Khao Miêu háo hức đón mình, lòng A Phủ nặng trĩu. Cậu ôm hai mẹ con mỗi người một cái rồi sai người khiêng lũ lượt quà từ trên xe xuống tặng cho hai mẹ con. Cậu cố gắng tươi cười không để lộ tâm trạng dằn vặt của mình.
Lan La chậm chạp xuống xe, cô ta nóng lòng muốn đem cái thai chọc tức Khao Miêu lắm, nhưng phải cố đợi một tháng nữa. Khi nãy còn lo sợ chuyện đứa bé, ngoắt cái nhìn thấy Khao Miêu cô ta đã đon đả uốn lượn đi tới:
“Tham kiến vương phi, ai da chóng mặt quá…”
“Thứ phi sao vậy?”
Dù không ưa Lan La đến mấy nhưng Khao Miêu vẫn hỏi han một câu cho phải phép.
“Dạ không sao, đêm qua hầu hạ vương gia vất vả cho nên…”
Khao Miêu nhíu mày không nói gì, A Phủ biến sắc giải thích: “Không phải, là cô ta đi đường xa mệt mỏi thôi.”
Cậu nhìn thấy bóng dáng Đoàn Nghị phía xa, thoáng giật mình. Sao tên sư phụ của Khao Miêu lại ở đây? Cậu muốn mở miệng hỏi nhưng chợt nhận ra, cậu đã làm chuyện có lỗi với cô, cậu đâu có tư cách hỏi cô về người đàn ông khác.
Khao Miêu nhìn theo hướng ánh mắt của A Phủ, cô gãi đầu nói: “Là em không cẩn thận ngã trật chân, muốn nhanh khỏi để đi đến chỗ cậu nên mời sư phụ đến chữa đó mà.”
“Em bị ngã trật chân? Vết thương sao rồi? Ngã khi nào?”
A Phủ biến sắc hỏi dồn dập, thiếu điều muốn vạch vết thương của Khao Miêu ra xem. Khao Miêu xấu hổ ngăn lại:
“Coi cậu kìa, người ta nhìn đó. Em sắp khỏi rồi, không nghiêm trọng lắm đâu. Tất cả là nhờ sư phụ ra tay đấy.”
A Phủ nhìn Đoàn Nghị đang đi tới, trong lòng không thoải mái nhưng vẫn nói cảm tạ cho phải phép:
“Đa tạ Đoàn tiên sinh. Ngài chữa trị cho phu nhân ta vất vả rồi, xin nhận lấy chút lòng thành của ta. Để ta cho người tiễn ngài về cẩn thận.”
Người hầu bưng tới cái khay năm mươi lượng bạc, Đoàn Nghị thấy người ta đuổi khéo mình nhưng vẫn điềm tĩnh nói: “Vết thương của Miêu chưa khỏi hẳn, để ta quan sát thêm mấy ngày thì tốt hơn.”
“Kinh thành này không thiếu thầy lang giỏi, không cần Đoàn tiên sinh phải nhọc lòng lặn lội đường xa tới đây đâu.”
Đoàn Nghị bèn nói nhỏ vào tai Khao Miêu: “Ta thấy cô thứ phi kia không được bình thường. Tròng mắt lòng đen bị lòng trắng át mất quá nửa, phải đến bảy phần lòng trắng ba phần lòng đen. Nếu không phải cô ta có bệnh lạ thì chắc chắn là có tà ma trong người. Sư phụ không yên tâm để con ở đây một mình đối phó cô ta. Ít ra sư phụ ở đây còn giúp con kiểm tra đồ ăn thức uống được.”
Khao Miêu nghe vậy cũng ngắm nghía Lan La một lượt, gật gù thấp giọng nói: “Sư phụ nói phải.”
Điệu bộ thì thầm to nhỏ tâm đầu ý hợp này lọt vào mắt A Phủ, cậu cảm thấy trong người như có ngọn lửa nóng bỏng hừng hực đốt cháy lý trí của cậu. Còn Lan La không tự chủ được run rẩy, người sư phụ kia của Khao Miêu chính là tên thần y mà bà già gớm ghiếc đã cảnh báo cô ta?
“Em muốn giữ sư phụ lại làm quản gia trong vương phủ. Đồ ăn thức uống có người kiểm tra sẽ an toàn hơn, không sợ ăn phải thứ không sạch sẽ.”
Lan La nghe câu này chân loạng choạng đứng không vững. Thời gian qua Khao Miêu im im không nói gì, không biết có phát hiện việc cô ta bỏ bùa yêu vào đồ ăn không. Còn A Phủ không phản bác được nữa, đành theo ý Khao Miêu cho Đoàn Nghị ở lại làm quản gia.
Lan La tức tối về Lan viện đá thúng đụng nia.
“Sẽ ổn chứ? Tên đó sẽ không phát hiện đứa bé trong bụng ta không bình thường chứ?”
“Công chúa không cho hắn động vào người thì sao hắn biết được. Người đang lo nghĩ quá độ, nên nghỉ ngơi đi.”
Con nô tì an ủi rồi đấm bóp khắp người cho Lan La dễ ngủ. Đợi đến khi cô ta chìm vào giấc ngủ, nó bất ngờ vạch bụng Lan La lên. Đôi mắt loé lên tia sáng đỏ loè.
Nó lấy bút lông chấm mực vẽ bùa ngoằn ngoèo lên bụng Lan La rồi lẩm nhẩm đọc chú. Trên trán Lan La liền lấm tấm mồ hôi. Bộ ngực cô ta phập phồng khó thở, cái bụng vốn lạnh ngắt bỗng nóng rực lên. Mực đen trên bụng bốc thành hơi rồi tụ thành một cái bóng đen nhỏ xíu ngồi chồm hỗm trên đó.
Nó giương đôi mắt đỏ lòm y hệt mắt con nô tì, con nô tì nở nụ cười quái đản rồi cất giọng nói, giọng ồm ồm như đàn ông. Trong người nó đang có một linh hồn khác chiếm giữ thân xác.
“Con của cha, con ăn có ngon không?”