“Ngon lắm he he he…”
Con tiểu quỷ cười khoái chí, nó đã chui vào bụng Lan La hút hết sạch dưỡng chất mà người mẹ truyền cho thai nhi. Đứa trẻ con của Lan La vì không nhận được dưỡng chất nên đã ch.ết. Lan La đang mang trong bụng ngải hài nhi, nó theo lệnh của chủ làm cho bụng cô ta phình lên to nhỏ một kích cỡ như mong muốn.
“Con phải hút hết tài lộc của vương phủ này về cho ta nhớ chưa?”
“Nhớ rồi he he he…”
Linh hồn nọ chỉ vào Lan La nói: “Phá hoại tình cảm của Nam Viễn Vương với vương phi. Phá cho vương phi đau ốm bệnh tật triền miên. Giúp cho vật chủ này giành được sủng ái của Nam Viễn Vương. Cô ta sống tốt thì con cũng được tốt. Chín tháng sau cô ta sinh ra quái thai rồi ch.ết, ta lại tìm cho con vật chủ khác.”
Tiểu quỷ cười khúc khích rồi nhập vào bụng Lan La, con nô tì cũng trở lại bình thường rồi ra khỏi phòng. Nó đi đến phòng bếp lấy thuốc cho Lan La uống. Thuốc này là thuốc an thai nhưng phải giấu nói với người ngoài là thuốc bổ.
Người hầu của Lan viện đều đã bị A Phủ bắt nhốt lại, con nô tì này phải làm hết tất cả mọi việc. Lấy thuốc về, trong khi chờ Lan La tỉnh, nó đi đổ bã thuốc. Đoàn Nghị nấp trong góc tối, chờ con nô tì bỏ đi thì lẳng lặng nhặt bã thuốc đó về.
“Sư phụ nói sao? Lan La đang uống thuốc an thai?” – Khao Miêu kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Ta lén nhặt bã thuốc của cô ta về xem, đích thực là thuốc an thai.”
“Không thể nào! Từ lúc cô ta vào phủ đến giờ, vương gia chưa từng qua đêm ở chỗ cô ta.”
Khao Miêu cật lực phản bác, đàn ông thời đại này đều năm thê bảy thiếp nhưng A Phủ thì không, cậu chỉ một lòng với cô, bất đắc dĩ cưới Lan La cũng chỉ vì không thể kháng lệnh vua.
“Con tin tưởng người đó vậy sao? Con có ở cạnh hắn suốt ngày suốt đêm không? Lần trước đến doanh trại hắn cũng dẫn Lan La theo mà không dẫn con đi cùng.”
Từng lời Đoàn Nghị nói ra đều sắc bén, Khao Miêu nhất thời không nói lại được, nhưng cô vẫn quả quyết: “Con tin tưởng ngài ấy.”. Truyện Tổng Tài
“Sư phụ chỉ muốn tốt cho con mới nói cho con biết. Bã thuốc này con tự mình xem đi, con không tin sư phụ, chẳng lẽ không tin chính bản thân mình?”
Khao Miêu bới kĩ từng vị thuốc lên xem, càng xem sắc mặt càng nặng nề. Đoàn Nghị nhìn cô cố chấp, cậu đanh giọng nói:
“Ngay bây giờ, chúng ta cùng đến Lan viện. Tự con bắt mạch cho cô ta chẳng phải sẽ rõ sao?”
Khao Miêu mang tâm trạng phức tạp đi tới Lan viện. Lan La đang nằm trên giường ngủ, con nô tì tiếp đón hai thầy trò cô. Lúc đi qua nó, Đoàn Nghị chợt đứng lại nhìn chằm chằm.
Khao Miêu đang rối bời nên không nghĩ được nhiều, vừa vào đã lật tay Lan La ra bắt mạch.
“Vương phi, thứ phi chỉ là đi đường xa vất vả nên mệt mỏi thôi. Người đừng quá lo.”
Con nô tì bước tới gần Khao Miêu, liền bị Đoàn Nghị cản lại: “Ta thấy ngươi thể trạng không tốt, nước da nhợt nhạt, mắt nhìn không có tiêu cự. Để ta tiện thể xem cho ngươi.”
Con nô tì có kháng cự một chút nhưng vẫn phải để cho Đoàn Nghị bắt mạch. Cậu xem đi xem lại mấy lần rồi buông tay nó ra, ánh mắt hoài nghi. Khao Miêu bắt mạch cho Lan La xong, sắc mặt cô đầy băn khoăn, ra hiệu cho Đoàn Nghị đến xem lại.
“Nếu không có gì quan trọng, vương phi để cho thứ phi nghỉ ngơi một lát được chứ? Thứ phi đi đường xa thật sự rất mệt.”
Hai thầy trò Khao Miêu nặng nề ra về.
“Sư phụ, con bắt mạch cho Lan La không hề ra mạch có thai. Con sợ mình nhầm lẫn mới gọi sư phụ xem lại lần nữa.”
“Ta bắt mạch cũng ra không có thai. Nhưng rõ ràng bã thuốc đó là thuốc an thai.” – Đoàn Nghị cau mày nói.
“Chẳng lẽ Lan La đang giở trò quỷ gì che mắt chúng ta? Có thể che mắt con nhưng bằng cách nào che mắt được sư phụ?”
Con nô tì đứng trông theo hai thầy trò Khao Miêu rời đi, trên môi nở nụ cười ma quái. Có là thần y thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, sao mà nhìn ra có con tiểu quỷ ở đây. Khi nào nó nhập vào bụng Lan La thì sẽ bắt ra mạch, khi nào nó thoát ra ngoài thì không bắt ra chứ sao.
“Không chỉ mạch của Lan La kỳ quái, mà ta bắt mạch cho con nô tì thấy cũng lạ lắm.”
Đoàn Nghị rơi vào trầm tư, làm Khao Miêu cũng thấy sốt ruột: “Nó làm sao hả sư phụ?”
“Da nó rất nhợt nhạt, mạch máu trương to và xanh thẫm, lòng trắng mắt cũng trương to bất thường. Giống bệnh giãn tĩnh mạch, người bị bệnh này thường căng cứng bắp cơ, di chuyển khó khăn. Nhưng ta thấy con nô tì đó làm gì cũng nhanh thoăn thoắt, khi nãy ta cản nó lại bắt mạch, nó kháng cự lại sức lực khoẻ mạnh như đàn ông.”
Đoàn Nghị nghĩ mãi không biết dùng từ sao tả cho chính xác, Khao Miêu liền hỏi: “Ý người phần xác nó là một người mang bệnh nhưng phần hồn bên trong lại là một người khoẻ mạnh?”