“Đúng vậy. Con nên cẩn thận với chủ tớ Lan La, muốn qua Lan viện thì phải gọi sư phụ đi cùng đấy.”
Đoàn Nghị nói xong, một bóng dáng cao lớn tiến lại gần, ngữ điệu nặng nề áp đảo cậu ta: “Tại sao nhất định phải đi cùng ngươi?”
Khuôn mặt đeo nửa cái mặt nạ mang theo hơi thở lạnh lẽo. Nam Viễn Vương cao hơn Đoàn Nghị cả một cái đầu, vừa mới mở miệng đã khiến Đoàn Nghị thấy bị áp đảo.
“Ngươi mới được nhận làm quản gia, nên đi theo lão quản gia học hỏi kinh nghiệm mới phải. Đừng suốt ngày bám theo nữ chủ nhà như thế.”
Khao Miêu kéo kéo vạt áo A Phủ, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Dù gì cũng là sư phụ của em, cậu cho sư phụ chút mặt mũi đi.”
A Phủ kéo Khao Miêu vào lòng đầy tính chiếm hữu, thân hình cao lớn làm cô lọt thỏm trong lòng cậu: “Không cho, không thích.”
“Lão quản gia trong vương phủ này đang làm rất tốt công việc của ông ấy, em nhận thêm một quản gia nữa không thấy dư thừa à?”
Đoàn Nghị làm thinh, cậu ở lại đây vì lo cho Khao Miêu, mấy lời mỉa mai này cậu không để trong lòng.
A Phủ và Khao Miêu về phòng, cô giãy giụa khỏi tay cậu, vẻ mặt thể hiện rõ không vui: “Sư phụ có ơn với em, không chỉ ơn dạy dỗ mà cả ơn cứu mạng. Sư phụ ở lại đây vì lo Lan La giở trò không sạch sẽ với em. Cậu đối xử với sư phụ thô lỗ như vậy em không đồng ý.”
Lửa giận ngùn ngụt trong lòng A Phủ. Đoàn Nghị không giống như Trần Long, cậu ta khiến cậu phải dè chừng. Cậu ta có ơn với Khao Miêu nên cô luôn bênh vực cậu ta. Trong lòng cô Đoàn Nghị chiếm vị trí không hề nhỏ.
“Lúc Miêu gặp khó khăn nhất, lúc kẹt giữa ranh giới sinh tử, khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời, bơ vơ không nơi nương tựa, người ở bên cạnh Miêu lúc đó là ta.”
“Hôn sự của ngài gắn liền với giao hảo hai nước. Làm vợ của ngài, Miêu phải vất vả đấu đá với những nữ nhân khác. Ta không giống ngài, không bị trói buộc bởi cái gì, ta có thể cho Miêu cuộc sống vô lo vô nghĩ, không có nguy hiểm bủa vây.”
Lúc cậu đến đón cô về vương phủ, Đoàn Nghị nói chuyện riêng với cậu, những câu nói đó khiến cậu ghen tỵ với cậu ta biết chừng nào, cô đâu có hiểu.
“Em không thấy ánh mắt Đoàn Nghị nhìn em không hề giống sư phụ nhìn đồ đệ sao?”
“Cậu đừng suy diễn nữa, nếu rảnh như vậy cậu thử nhìn lại mình đi. Cậu và Lan La ở cùng nhau suốt đêm trong doanh trại, chuyện đó cậu cố giấu nhưng không qua được mắt tôi đâu.”
Khi nãy đến Lan viện, con nô tì của Lan La giả vờ lỡ mồm nói cho cô nghe. Cô biết nam nhân thời này năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nhưng chính cậu đã nói trong lòng chỉ có mình cô, khiến cô tin tưởng lời hứa đó. Khao Miêu bật cười chua xót.
“Chuyện không như em nghĩ. Đêm đó tôi trúng phép xuất hồn của pháp sư Lan Xang, tôi không có ý gì với cô ta!”
Khao Miêu đẩy A Phủ ra khỏi phòng đóng cửa lại. Một thân hình đen nho nhỏ luồn lách trong góc nhà, đôi mắt đỏ lòm khi nãy nhìn chòng chọc vào hai người đang tranh cãi. Khuôn miệng dài đến mang tai của nó ngoác ra cười đầy thích thú.
Khao Miêu ngồi phịch lên chiếc ghế trước gương trang điểm. Nhìn khuôn mặt mình trong gương, cô thấy những giọt nước mắt đã lăn dài từ bao giờ. Hốc mắt đỏ ửng khuôn mặt lem nhem, những chuyện không vui liên tiếp xảy ra làm thần sắc cô nhợt nhạt khó coi.
Cô bèn lau mặt và lấy phấn son ra trang điểm cho khuôn mặt hồng hào hơn. Thằng Bờm đến lớp học cùng các vương tôn hoàng tộc khác, cô không muốn lát nữa thằng bé về thấy khuôn mặt tiều tuỵ của cô.
Trang điểm xong thấy vẫn chưa đủ rạng rỡ, cô lấy một cây trâm cài thêm lên tóc.
“Đâm đi… đâm vào cổ đi… đâm vào cổ đi…”
Giọng nói ma mị từ đâu vọng đến cùng với điệu cười khanh khách mê hoặc. Hai mắt Khao Miêu tự dưng nhoè mờ đi, tay cầm trâm như bị tê liệt. Một lực vô hình nào đó đẩy mạnh tay cô, hình bóng trong gương cầm cây trâm xẹt qua cổ trắng nõn. Máu đỏ tươi túa ra bắn lên gương…
“Trời ơi, mợ đang làm gì vậy! Người đâu, mau gọi vương gia và thầy Đoàn!”
Con Đậu bưng trà bánh cùng với thư xin lỗi và mấy món đồ trang sức tinh xảo đi vào. Là A Phủ sai nó đem vào chuộc lỗi với cô, cậu sợ cô không thèm nhìn mặt cậu nên sai nó. Đang đứng thập thò chưa dám vào thì nghe tiếng loảng xoảng đổ vỡ nên nó hộc tốc chạy vào.
Khao Miêu nằm gục trước gương, máu từ cổ xối xả chảy ra. Trong góc nhà bóng đen nhỏ của tiểu quỷ cười đến tận mang tai rồi tan biến mất không ai hay.
“Có chuyện gì?”
A Phủ và Đoàn Nghị ùa vào như hai cơn lốc, mỗi người một bên nâng Khao Miêu dậy. A Phủ đặt tay lên mũi kiểm tra, hơi thở yếu ớt đến nỗi có thể ngừng bất cứ lúc nào. Cậu bế Khao Miêu đặt lên giường, liền bị Đoàn Nghị khẩn trương kéo ra:
“Nam Viễn Vương, ngài tránh ra đừng làm vướng chân vướng tay ta.”