Cuối cùng ngày đến trường cũng đến. Hiểu Nhi đứng trước gương chỉnh chu đầu tóc. Sáng nay cô đi trực nhật, không phải đi học. Mặc dù châm ngôn mỗi ngày đến trường là 1 niềm vui cô thấy cũng đúng nhưng cô cũng không quên cái nụ cười của hắn làm cô gặp ác mộng nhiều đêm. Cảm giác ớn lạnh trong tưởng tượng của cô là nụ cười của mấy tên dâm đãng làm suốt mấy ngày cô tránh mặt nhà hàng xóm hết mức có thể. Thổi bay tóc mái bù xù, cô lấy lại tinh thần. Hôm nay quyết định đến trường bằng giày patin, nhưng không đi đường cũ nữa, lỡ gặp ông chú đó thì sao
Đứng trước cổng nhà nhưng Hiểu Nhi không đứng 1 mình, song song bên kia còn có hắn ta với nụ cười đó. Cô làm ngơ, cố ý trượt thật nhanh để hắn không đuổi kịp nhưng…hắn đi xe cũng giỏi phết đấy chứ. Thật không tin được giờ còn có người con trai nào đi xe đạp, toàn đi xe máy hay chí ít là xe máy điện. Suốt cả buổi hắn cứ lẽo đẽo theo cô nhưng cô chẳng nói được tiếng nào, ai biểu học chung trường, nhưng cũng may là khác buổi. “Mà tại sao mình lại trực tận 3 ngày chứ, không lẽ mình phải giáp mặt tên đó 3 ngày lận sao?”, Hiểu Nhi mãi mê suy nghĩ mà không để ý mình sắp tông vào cây
– Cẩn thận…
Rầm… – vậy là cô nằm xổng xoài trên mặt đất, mông tiếp đất mẹ không hề nhẹ chút nào
– có sao không? – vậy ra bây giờ hắn mới lên tiếng, mà sao ngay cả giọng hắn cô cũng thấy gai thế không biết
– Không sao – Hiểu Nhi đứng phắt dậy, lấy lại phong độ, thật chẳng muốn nói chuyện với hắn chút nào. Cô bước đi từng bước 1, mà sao đau quá
– Bạn ơi… – hắn lại kêu cô bằng cái giọng ngọt ngào, nụ cười dịu dàng đó
– Gì? – Hiểu Nhi cay đắng quát lên, mông cũng nhói theo
– Bạn có sao đấy. Lên xe mình chở cho
– Không cần – “Xớ, còn bày đặt làm người tốt”
– Bạn thật không cần. Nếu đi với tốc độ này, có khi còn đến trễ lại bị phạt tiếp nữa chứ. Còn có thể bị trĩ nữa
Hiểu Nhi ngẫm nghĩ 1 chút, có khi hắn nói cũng đúng. Còn cái vụ bệnh trĩ thì cô không chắc, lỡ thật thì sao? Nhưng mà nhục lắm, còn đâu danh hiệu “Vua thể thao” chứ
– Được rồi – cô quyết định rồi. Bây giờ phải dẹp bỏ lòng tự trọng qua 1 bên. Quan trọng hơn cả, cô không thể gặp hắn nhiều hơn nữa
– Bám chặt nhá
Có lẽ ngồi trên chiếc xe đạp được con trai chở là mơ ước của biết bao bạn gái, nhưng trong hoàn cảnh này người chịu khổ lại là Hiểu Nhi. Cái mông tội nghiệp của cô lại phải chịu thương tích mà sao cái tên ngồi trước nói như chưa bao giờ được nói vậy nhỉ?
– Bạn tên gì vậy? Mình là Mạnh Hạo Nhiên
– La Hiểu Nhi
– Bạn học buổi chiều à?
– Ờ….Á…- tự nhiên vấp phải cái ổ gà, mông cô đã đau lại càng thêm đau hơn – đi mau lên đừng có hỏi nhiều nữa, trễ giờ. Đau chết được! đừng có vấp ổ gà nữa đấy – Hiểu Nhi lấy hết sức bình sinh hét thật to cho tên thao thao bất tuyệt kia biết
Bọn họ đến trường trong bộ dạng dòm ngó của nhiều người, thật sự thì họ đang nhìn tôi, người chưa bao giờ chịu dịu hiền với con trai như vậy. Vả lại chắc ai cũng biết hắn là ai rồi nên khỏi cần bàn tán
– Hiểu Nhi? Mới đầu năm lại bị phạt rồi sao? Mặc dù học khác buổi nhưng sao mình cứ gặp nhau như cơm bữa thế nhỉ? Lại còn đi với Hạo Nhiên nữa? – Thanh Long cũng từ bãi giữ xe đi ra, nhớm nhớm lông mày khiêu khích
– Hì… – Hiểu Nhi cười trừ, rồi lập tức nheo mắt – gô ờ quay! (go away)
– Ok…ok…I know, I know. Đi thôi Hạo Nhiên – mặc dù đã đi xa nhưng họ vẫn còn thì thầm – làm sao cậu quen được ác ma đó hay vậy học sinh mới?
– Này…tui còn nghe đấy nhá. Đừng hòng mà nói xấu – “Tức chết đi!”
Chùi cầu tiêu, sau đó lau hết các tầng là nhiệm vụ hôm nay của cô. Hiểu Nhi ê mông lết lên tầng 5 trước, nhưng khi lau đến tầng 3 thì cô đã thân tàn ma dại đến ba mẹ còn nhận không ra. Mà thật sự thì cô làm gì còn ba mẹ, chỉ có chú cô nhận không ra thôi.
Phòng 310, cô thấy thân ảnh quen thuộc đang chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép
– Xớ…làm như chăm học lắm không bằng – cô trề môi, tay cứ lau lau chùi chùi. Rồi Hiểu Nhi nghĩ ra 1 trò cực vui, cô canh lén lúc giáo viên quay lên chép bài, vò chút giấy ném hắn. Với khả năng thiên bẩm cô thừa sức bách phát bách trúng
Ném 5 phát, trúng hết cả 5. Tuyệt thật! Hiểu Nhi tinh nghịch le lưỡi trêu ghẹo hắn, làm đủ trò mà sao mặt hắn vẫn vậy, cứ cười như chẳng có chuyện gì, cũng không tức giận nữa. Chẳng may phát thứ 6 không như mong đợi, trúng ngay bà cô. Ánh mắt sát thủ lập tức quét lên từng học sinh. Hiểu Nhi giật thót, lập tức nằm bẹp xuống sàn. Dùng khả năng lết trên sàn di chuyển nhanh về cầu thang và cầu nguyện để bà cô không thấy mình. Cũng thật may cô chẳng bị phát hiện. Nhưng phải nói tức cái tên đó, sao hắn có thể tỉnh bơ như thế chứ?
Loay hoay mà đã tới giờ trưa. Biết ngay là cô chẳng làm kịp nên đã chuẩn bị sẵn đồ rồi. Chỉ cần thay đồng phục, mang cặp vào là xong ngay.
– No body no no body no…. – Hiểu Nhi ngân nga giai điệu, từ từ ngồi xuống bàn
– Cậu ăn trúng cái gì sao? Hát nhảm không – Trang cũng tới từ sớm
– Bài này hay đấy. Mới ra
– Nói thật cậu nói tiếng Anh dở thì đừng có nói nữa. Người ta nhìn vào đánh giá trường mình đấy
– Trường mình sao? Trường mình sao? Cậu nói làm như mình vô dụng lắm không bằng
– Còn không phải sao?
– Mình giỏi thể thao còn gì, chỉ trừ hơi lười nhát, học không được giỏi, ăn nói không có nhẹ nhàng như con nhà người ta, không biết làm việc nhà thôi
– Để coi năm nay ai tranh chức đứng chót bảng xếp hạng với cậu
Tuần tới trường Dương Doanh tổ chức hoạt động trại cho lớp 11. Không biết làm gì mà đi sớm thế không biết. Và nhiệm vụ của Hiểu Nhi, chặt củi
– Thầy à, thầy nhìn em con gái, sao đứng chẻ củi được ạ? – Hiểu Nhi nhõng nhẽo mè nheo thầy Dũng thể dục
– Em mà cũng biết mình là con gái à? Yên tâm đi, ở trường này em chẻ củi là thích hợp nhất đấy – thầy ấy không thèm nói chuyện với cô nữa mà bỏ đi 1 hơi
Thật ra thì trong suy nghĩ của Hiểu Nhi, chặt củi cũng tốt, giải tỏa stress đấy chứ. Cứ nghĩ tới cái mặt của tên đó thì ý chí trong cô lại vụt dậy
Phập….Phập….Thoáng chốc đống củi đã vơi đi. Nhưng từ xa có tiếng huýt huýt, thì ra là 2 lớp đấu bóng với nhau. Nhìn kìa nhìn kìa, ở đâu ra cái bộ dạng chạy nhảy như con gái thế kia. Hiểu Nhi cô mà ra tay thì tụi nó có mà chết. Ham muốn trong cô trỗi dậy hơn khi thấy tên hàng xóm le lói bên kia sắp ra sân
– Được rồi. Cái này là do dưu (you) làm ai (I) ghét đấy – nheo nheo mắt, Hiểu Nhi dẹp đống củi qua 1 bên, tiến tới sân bóng
– Hiểu Nhi, hôm nay em lại bị phạt nữa à? – cô Hồng thể dục cười
– Cô cho em chơi với nha! – Hiểu Nhi thẳng thắn đề nghị
– Có sao không đấy? Cô không muốn bị trách đâu
– Không sao đâu cô, em sẽ chịu trách nhiệm mà – vừa nói Hiểu Nhi vừa liếc đến cháy mắt Hạo Nhiên, nhưng sao hắn vẫn cười cái điệu cười giả tạo ấy
– Ok. Vậy tùy em chọn đội
Nghe vậy, Thanh Long nhảy chân sáo đến, tự động khoát vai Hiểu Nhi, rõ cười
– Này, cậu qua đội mình phải không? Đi thôi! – rồi Thanh Long tự kéo tay Hiểu Nhi về phía đội mình
– Quai (why), dưu a cờ ray zi (You are crazy?) – Hiểu Nhi lập tức giật phăng tay ra – tui sẽ ở bên đội này
Thanh Long nghe thấy tiếng ù trong tai mình. Rồi cậu ấy bị bạn bè kéo về tát cho tỉnh ra. Không ổn, không ổn chút nào. Cậu không muốn bị mụ ác ma đó hành cho chết đâu
Tiếng còi trận đấu vang lên. Hiểu Nhi đứng ngay giữa, đương nhiên đảm nhiệm chức đội trưởng, vươn vai, bẻ tay, bẻ cổ. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm đội kia khiếp vía rồi. Nhưng lần này, người cô nhắm đến là hắn. Cái mặt đó, cô cũng không muốn làm bị thương đâu
30 sau, quả nhiên có sự giúp đỡ của Vua thể tha, lớp 12/19 như hổ mọc thêm cánh, còn 12/5 thua liên tù tì, chạy mệt đứt cả hơi mà tỉ số vẫn không xoay chuyển. Tỉ số bây giờ 3-1
– Không ổn rồi – Thanh Long thở hồng hộc, dốc hết chai nước vào miệng, người nhễ nhại mồ hôi – mà sao cậu…không biết đá banh sao? Cậu cứ chạy qua chạy lại, chuyền bóng cũng không bắt được là sao hả? – đột nhiên quay sang chửi Hạo Nhiên té tát
– Mình không giỏi thể thao mà – Hạo Nhiên vẫn cười, nói giọng cực nhẹ nhàng, làm Thanh Long muốn mắng cũng không nỡ
– Cậu…ra ngoài đi, kêu Phúc vào thay
– Cảm ơn – cho dù bị mắng thế nào, hắn vẫn luôn cười như vậy. Hiểu Nhi đứng từ xa quan sát mà nóng cả người
Cho dù có Hạo Nhiên hay không, kết thúc vẫn là đội Hiểu Nhi thắng. Cô kiêu ngạo bước về phía Thanh Long đang bốc khói trên đầu
– rì lát (relax) đi. Chỉ là 1 trận đấu nhỏ thôi mà
– Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên tham gia vào – Thanh Long nghiến chặt răng
– Nô nô. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên kì vọng vào trận đấu này quá nhiều. Hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều – cô cười thỏa mãn
– Giống như cậu? Bị người ta lừa hết tiền sao? – chốc lát Thanh Long lại nhếch môi.
Nụ cười của Hiểu Nhi cũng tắt hẳn, gương mặt cô như đang tức hỏa, muốn bóp chết người bên cạnh, nhìn thật đáng sợ
– Đùa thôi, đùa thôi…Đừng như vậy, làm mọi người sợ đấy – Hiểu Nhi dừng lại, đúng thật mọi người đang nhìn
– Cẩn thận cái mồm của mày đó – cái giọng khàn khàn của Hiểu Nhi nhỏ tới mức, tiếng ruồi muỗi bay qua cũng nghe, vì mọi người đều đang run lẩy bẩy
Cả cái trường này ai mà không biết mối tình chết đi sống lại của Vua thể thao. Nhưng không phải theo nghĩa mà ai cũng nghĩ. Người chết đi sống lại ở đây là Hiểu Nhi, đã có 1 thời gian cô suy sụp, không phải vì tình mà là tên đó đã cỗm hết tiền của cô vào cuối năm lớp 10. Đó là tiền để dành mà ba mẹ trước khi mất cho cô, Hiểu Nhi sống được cũng nhờ số tiền đó. Sau này chú cô mới dọn về sống chung khi biết tin. Cú sốc đó đã làm nổi lên vụ đánh nhau. 1 mình cô xử hết tụi con trai lớp 10/1. Đương nhiên là không phải ở trường. Cô suýt bị cảnh sát tóm nhưng cũng nhanh chóng hù dọa tụi nó. Đứa thì gãy răng, gãy chân, dập mặt, đủ loại. Từ đó chẳng ai dám nhắc lại chuyện đó, cũng như chẳng ai đám chọc giận cô. Nhưng thực chất thì Hiểu Nhi cũng là người giật hết giải thể thao cho trường. Cho nên, mọi người ngưỡng mộ cô hơn là sợ sệt