Khương Vũ về tới phòng bao với vẻ mặt mất hồn, tầm mắt cứ liếc ra ngoài cửa.
Cô không sợ Hoắc Thành, điều cô sợ nhất đó là…… Hoắc Thành đụng mặt Cừu Lệ.
Vụ án buôn lậu di sản ở Hải Thành lần trước, tội phạm chủ chốt là anh họ của Hoắc Thành, lần này Hoắc Thành hoàn toàn kết thù với Cừu Lệ rồi.
Mà APP [Zhiguo] vẫn chưa nhắn lại tin báo nhiệm vụ thành công nào cho Khương Vũ, có vết xe đổ của Trình Dã, Khương Vũ không muốn lơi là thêm một chút nào nữa.
Nhiệm vụ không thành công chứng tỏ Cừu Lệ chưa thoát khỏi kiếp tù chung thân ở đời trước.
Khương Vũ đã cực kỳ cẩn thận rồi, bảo anh chuyển vào nhà ở để quản chặt anh, nhường ba của mình cho anh, vốn nghĩ rằng mọi thứ đã dần dần tốt đẹp hơn rồi.
Song vào khoảnh khắc cô nhìn thấy Hoắc Thành, tâm trạng cô hoàn toàn sụp đổ.
Hoắc Thành trở về, phía sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, Khương Vũ không dám nghĩ tiếp…….”
Cừu Lệ nhìn vẻ mặt thất thần của Khương Vũ, hạ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Em hơi mệt, muốn về nhà.”
Anh dứt khoát kết thúc trò chơi đang kịch tính, đưa Khương Vũ rời khỏi phòng trò chơi.
Lúc ra cửa, Khương Vũ thấp thỏm nhìn xung quanh, may là không thấy bóng Hoắc Thành đâu.
Cứ lo Cừu Lệ sẽ đụng mặt hắn.
Có điều chắc hắn chơi trò chơi với bạn trong phòng bao rồi.
Khương Vũ an ủi bản thân chỉ là trùng hợp thôi, thời gian trôi qua lâu thế rồi, giữa cô và Hoắc Thành…… có lẽ Hoắc Thanh chẳng còn ý nghĩ gì nữa, cho dù ngẫu nhiên gặp gỡ nhưng cũng chỉ coi như kẻ qua đường xa lạ.
Chẳng cần sợ hãi đến thế.
……
Tạ Uyên không cho Cừu Lệ ở phòng ngủ của Khương Vũ mà dọn căn phòng cách vách cho anh.
Buổi tối, Khương Vũ mơ thấy cơn ác mộng khó tránh khỏi.
Trong mơ, cô như trở về kiếp trước sống trong trận ngược đãi tay đấm chân đá của người đàn ông đó, cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm lấy chính mình.
Chiếc váy ngủ mỏng manh không che được vết bầm dập trên người, bên cửa sổ sát đất gần đó, cô nhìn thấy bóng hình gầy gó của người đàn ông ấy.
Bác sĩ tâm lý của Hoắc Thành, Cừu Lệ.
Con ngươi lạnh lùng như không mang theo bất cứ tình cảm gì, giống như sứ giả tới từ địa ngục.
Hoắc Thành uống say ngủ mất, cô như miếng thịt cá trên thớt bị người ta vứt bỏ, nằm trên sàn nhà lạnh băng nhìn trần nhà bằng đôi mắt vô thần.
Chẳng rơi được giọt nước mắt nào, trong con ngươi chỉ có sự chết chóc.
Hồi lâu sau, người đàn ông đi tới bên cạnh cô nhẹ nhàng ôm cô lên, giống như ôm một con thú nhỏ bị thương.
Vòng ôm lạnh lẽo, nhưng giọng nói rất dịu dàng:
“Ngủ một giấc đi.”
Khương Vũ được anh ôm lên sô pha, đắp một chiếc áo khoác lên người cô, cô nặng nề nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập tới.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được ngón tay của người đàn ông vuốt ve vết bầm tím trên cánh tay cô một cách dịu dàng, sau đó chậm rãi thoa thuốc cao mát lạnh cho cô.
Giọng anh trầm thấp từ tính, từ từ bay vào trong giấc mơ của cô:
“Giấc mơ rất đẹp, có trời xanh mây trắng, mây trắng giống như một cây kẹo bông gòn mềm mại, nhìn ra thảo nguyên xanh mênh mông bát ngát thì thấy loài hoa dại không biết tên đương nở rộ, lấp lánh ánh nước. Tiểu Vũ nằm trên cỏ ngửi được mùi hương của đất, làn gió nhẹ phất qua gò má giống như một phiến lông vũ rơi xuống…….”
Trong trận thôi miên chậm rãi của anh, Khương Vũ có được giấc ngủ ngon hiếm thấy kể từ hai năm trở lại đây.
Nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, trong căn nhà rộng lớn chỉ có con ác ma say rượu đó, trên ngực cắm một cây dao gọt trái cây sắc nhọn.
Trên ngực trên bụng có rất nhiều vết thương chồng chất, không biết bị đâm bao nhiêu nhát.
Hắn chết rồi, thi thể mất hết độ ấm.
Cừu Lệ ngồi trên sàn nhà, trên tay dính đầy máu tươi, khóe môi treo nụ cười rất lạnh.
Cô nhìn nụ cười như ác quỷ của anh, cơ thể yếu ớt bắt đầu run lên.
Là Cừu Lệ làm!
Tiếp sau đó, tay anh bị còng áp giải lên xe cảnh sát, lúc đi xoay người nhìn cô một cái.
Mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay bị còng còn lén bắn tim với cô.
…….
Đêm khuya, Khương Vũ giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Cừu Lệ đang đọc sách nghe thấy tiếng động vội đi từ phòng sát vách qua.
“Sao thế, mơ thấy ác mộng à?”
Tay Khương Vũ run rẩy túm cổ áo Cừu Lệ, cách màn đêm sâu thẳm nhìn vào con ngươi sáng ngời của anh.
Cô lắp bắp muốn bảo anh đừng giết người, nhưng hồi lâu sau chỉ run rẩy gọi được một tiếng: “A Lệ.”
Cừu Lệ nhíu mày, duỗi tay nâng vai cô lên thì phát hiện phần lưng cô ướt đẫm.
“Mơ thấy gì rồi?”
“Rất đáng sợ.” Khương Vũ sụp đổ níu lấy anh: “Mơ thấy anh ngồi tù rồi.’
Cừu Lệ: “…….”
“Em nếu không muốn anh chết thì là muốn anh ngồi tù hả?”
Khương Vũ ôm eo anh, nức nở nói: “Ai bảo anh không…… không ngoan chứ.”
Cừu Lệ cười bất lực: “Em bảo anh làm gì anh cũng làm hết rồi, còn không ngoan sao.”
“Tối nay anh đừng đi, ở lại bên cạnh em.” Chỉ có ôm anh cô mới cảm thấy yên lòng được một chút.
Tối đó, Cừu Lệ dịu dàng chưa từng thấy, anh giữ nguyên một từ thế đó chính là ôm lấy cô không rời một bước.
Anh chẳng nghĩ tới bản thân mà chỉ dùng cách thức này để an ủi cô.
Khương Vũ rơi vào giấc mộng đẹp đẽ trong giọng nói nhẹ nhàng êm tai của anh lần nữa.
Tối đó là trải nghiệm tuyệt vời chưa từng có, khiến cô cả đời này khó quên được.
Cho đến sáng hôm sau thức dậy, lúc đánh răng rửa mặt nhìn thấy gương mặt hồng hào của bản thân cảm thấy rất xấu hổ.
Sớm muộn gì cũng chết trong lòng người đàn ông này.
……
Từ sau ngày hôm đó, Khương Vũ không còn gặp lại Hoắc Thành nữa. Dần dần cô quyết định coi lần gặp gỡ đó như một sự trùng hợp.
Có lẽ Hoắc Thành căn bản không đặt cô vào lòng, dẫu sao nhiều năm trôi qua thế rồi, mối bất hòa ấu trĩ thời học sinh trải qua cuộc đời dài đằng đẵng không đáng để nhắc tới.
Chiều hôm đó, Khương Mạn Y tới quán bar ‘Mạn Bộ’ phát tiền lương cho nhân viên, Khương Vũ cuống cuồng chạy tới nói với bà Trình Dã bị thương trong lúc quay phim rồi.
Khương Mạn Y lập tức bỏ công việc trong tay lái xe với Khương Vũ đi tới bệnh viện tư nhân Đức Huy.
Bệnh viện này bình thường hay tiếp nhận điều trị cho các bệnh nhân có quyền cao chức trọng hoặc là nghệ sĩ ngôi sao, dân thường chẳng có ai tới bệnh viện này khám cả.
Lúc này, bệnh nhân trong bệnh viện không nhiều.
Đường hành lang trắng tinh rất sạch sẽ, gần như có nói là không dính một hạt bụi nào.
Suốt dọc đường, lòng Khương Mạn Y luôn rất căng thẳng không biết ông bị thương nghiêm trọng cỡ nào.
Nghe Khương Vũ nói lúc quay động tác đánh võ thì dây cáp treo xảy ra vấn đề khiến người rớt xuống, hình như đập trúng đầu, con bé cũng vừa nhận được điện thoại nên chưa biết tình huống thực hư ra sao.
Phòng bệnh trang trí đẹp đẽ, màu sắc ôm hòa, không có cảm giác ngột ngạt như phòng bệnh màu trắng của các bệnh viện khác, ngược lại trông giống như phòng ở khách sạn cao cấp.
Trình Dã tỉnh lại rồi, trên đầu quấn băng gạc màu trắng, ngồi trên giường bệnh bẹp môi ngây ngô.
Khương Mạn Y thấy ông không sao thì thở phào một hơi, ngồi xuống bên giường vuốt ve gương mặt đẹp trai mà nhợt nhạt của ông: “Dã Ca, thấy trong người sao rồi?”
Trình Dã mờ mịt nhìn bà: “Cô…… là ai?”
Khương Mạn Y: ?
“Em là Mạn Mạn nè.”
“Mạn Mạn?” Trình Dã nhíu mày ra chiều nghĩ ngợi: “Mạn Mạn là ai?”
“Dã Ca? Anh đang giỡn chơi hả!”
Lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo mắt kính đi vào nói với Khương Mạn Y: “Phần đầu của bệnh nhân bị thương nên xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời, hoặc là sẽ quên đi người bên cạnh.”
Khương Mạn Y dại người ra: “Mất trí nhớ? Ý bác sĩ là anh ấy không nhớ tôi nữa?”
“Chị đừng lo lắng, chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức điều trị.”
“Còn có vấn đề nào khác nữa không?”
“Tạm thời không có vấn đề gì.”
Khương Mạn Y nhìn người đàn ông trước mặt bỗng cảm thấy hơi luống cuống, không biết nên vui vẻ khi thấy ông bình an, hay nên cảm thấy bi thương khi ông bị mất trí nữa.
Ông là người bà yêu từ thời thanh xuân tới bây giờ, bà bình thường phàm tục như vậy lại có thể nhận được sự đáp lại của ông.
Trong một thời gian dài, Khương Mạn Y cảm thấy bản thân may mắn biết nhường nào.
Nhưng khi phần may mắn này kết thúc một cách đột ngột thì trong lòng Khương Mạn Y chỉ cảm thấy trống rỗng, rỗng tuếch giống như cả thế giới này chìm vào bóng tối, cuộc đời của bà phút chốc biến thành màu xám.
Hai ngày đó, hôm nào Khương Mạn Y cũng bên cạnh Trình Dã gần như suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nhằm giúp ông nhớ lại chút gì đó.
Trình Dã sau khi mất trí tính cách trở nên hướng nội hơn, mỗi ngày như chẳng có chuyện gì để làm, cứ cầm lấy chiếc nhẫn kim cương hai cara được chế tác hoàn mỹ đeo lên tay chị gái y tá.
Khương Mạn Y nghe quản lý nói, hôm đó Trình Dã vốn định chuẩn bị cầu hôn bà, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Trình Dã của lúc này một lòng một dạ muốn tìm chủ nhân của chiếc nhẫn đó, giống như hoàng tử cầm giày thủy tinh đi tìm cô gái lọ lem.
Ông thử tay Khương Vũ trước phát hiện ngón tay quá nhỏ, sau đó tiếp tục kéo tay của các chị gái y tá xinh đẹp trẻ tuổi trong bệnh viện thử hết một lượt.
Có điều tay của mấy chị gái xinh đẹp đó nếu không thô thì là quá mảnh, rất khó tìm được đôi bàn tay vừa khớp với chiếc nhẫn này.
Sau đó, chiếc nhẫn cuối cùng đeo vừa tay một y tá.
Nhưng vị y tá trưởng hơn năm mươi tuổi đó nhìn Trình Dã một cách bất lực, nói: “Đại minh tinh, nếu anh tới sớm hai mươi năm tôi nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng giờ con trai tôi sắp cưới vợ rồi, anh làm thế này…… không hợp không hợp.”
Trình Dã là người đàn ông rất cố chấp, ông nhận định người phụ nữ nào đeo vừa chiếc nhẫn này thì chính là chân ái định mệnh của ông.
“Không sao, chị gái y tá trưởng, tuổi tác không ngăn được tình yêu, quan niệm thế tục càng không thể nào ngăn được lòng tôi đối với chị.”
Y tá trưởng đỡ trán, trả lại nhẫn rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Nếu anh còn lằn nhằn không thôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Khương Mạn Y nhìn hết nổi, bà đi tới trước mặt Trình Dã cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón vô danh trên tay trái của mình, sau đó lắc lắc trước mắt Trình Dã nói bằng giọng bất mãn: “Nhìn thấy chưa, em mới là người anh cần tìm.”
Trình Dã nhìn chằm chằm ngón tay thon dài xinh đẹp, nhìn rồi nói: “Đúng là em thật này!”
“Bằng không thì sao.” Khương Mạn Y giận dỗi nói: “Làm ca sĩ không lo làm chạy đi đóng phim làm gì, với chút diễn xuất đó của anh cũng đòi đóng phim…….”
Trình Dã chẳng màng tới việc bà quở mắng, ông nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của bà, khóe miệng nhoẻn ra ý cười: “Cho nên, Mạn Mạn đồng ý rồi à?”
“Đồng ý cái gì.”
“Cầu hôn.”
Khương Mạn Y: ?
Đúng lúc này, toàn bộ y bác sĩ trong bệnh viện đi ra hết, thậm chí cả Khương Vũ và Cừu Lệ cũng đi từ phòng bệnh ta, mọi người đồng thanh hô lên: “Đồng ý anh ấy!”
Khương Mạn Y ngây người mấy giây, hồi lâu sau mới phản ứng lại, bị thương gì chứ, mất trí gì chứ, tất cả chỉ là ‘cú lừa’ được gầy dựng tỉ mỉ!
Trình Dã nhận lấy bó hồng trong tay trợ lý được chuẩn bị sẵn từ trước, đi tới trước mặt Khương Mạn Y quỳ một chân xuống: “Đồng ý rồi thì không được hối hận đâu.”
“Em đồng ý, em…… em đồng ý con khỉ á!” Bà một mặt cảm thấy vui mừng khi ông không bị mất trí , mặt khác cảm thấy rất tức giận :”Là anh lừa em.”
“Anh không có lừa em, anh bị thương thật mà.” Trình Dã tiếp tục bán thảm: “Tuy không nghiêm trọng nhưng bị ngã rất mạnh, suýt chút nữa tưởng đâu không gặp được em rồi, lúc rớt xuống trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, nếu như không thể sống với em hết nửa đời còn lại chắc chẳng còn cách nào bù đắp nỗi tiếc nuối.”
“…….”
Mắt Khương Mạn Y cay xè không biết nên nói gì mới tốt, hồi lâu sau bà than một tiếng: “Chúng ta đã tới tuổi này rồi……”
“Mặc kệ hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi……. chỉ cần được nắm tay em thì cuộc đời này mới vừa bắt đầu.”
Khương Mạn Y nhìn chiếc nhẫn được tự tay mình đeo lên, thử tháo ra nhưng tháo không ra.
“Có phải em nói gì cũng tháo không được đúng không.”
Trình Dã cười lên: “Chiếc nhẫn đó giống như giày thủy tinh vậy, được anh mời người đo đạc tính toán tỉ mỉ rồi, chỉ có em mới đeo lên được, đồng thời chỉ có em sau khi đeo lên tháo xuống không được nữa.”
Vị y tá trưởng vừa rồi tháo xuống được, nhưng Khương Mạn Y thử hết mọi cách để tháo chiếc nhẫn ra nhưng nó chẳng nhúc nhích.
Chiếc nhẫn này là tự bà đeo lên, giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
“Mẹ, dù sao cũng tháo không xuống rồi, mẹ cứ đồng ý với ba Trình đi.”
“Nha đầu thối, con cũng hùa theo ông ấy lừa mẹ.’
Khương Vũ tủm tỉm: “Bởi vì ba Trình đồng ý với con một điều kiện, điều kiện quá hấp dẫn nên con buộc phải giúp ba thôi.”
“Mẹ cực khổ nuôi con khôn lớn, chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà để con trở giáo đứng về phe giặc rồi à?” Khương Mạn Y nói bằng giọng bất mãn: “Giờ nói nghe coi, ông ấy cho con lợi ích gì?”
“Ba Trình, ba đồng ý với con điều kiện gì, tự ba nói cho mẹ nghe đi.”
Trình Dã quỳ một gối xuống đất, nắm tay Khương Mạn Y nhìn bà đầy chân thành: “Anh đồng ý với con bé, từ nay về sau mỗi một ngày đều sẽ tôn trọng em, chăm sóc em. Em nhường nhịn anh lâu như vậy, ngày tháng còn lại anh sẽ nhường nhịn em, cùng làm chuyện em thích giống như quá khứ em từng bầu bạn với anh vậy.”
Mắt Khương Mạn Y ửng hồng, cảm động nói không nên lời, đối với Trình Dã, đồng thời đối với Khương Vũ……..
Cuối cùng bà vẫn đồng ý lời cầu hôn của Trình Dã.
Đây là người đàn ông bà thích nửa đời người, bà bằng lòng bước vào cánh cửa hôn nhân với ông, như những gì ông đã nói, mở ra cánh cửa mới của cuộc đời.
…….
Khương Mạn Y ôm bó hoa ra khỏi bệnh viện với Trình Dã, giờ phút này đã lấy lại bình tĩnh sau cơn choáng ngợp trong hạnh phúc mới nhớ ra phải tính sổ.
Bà nhìn Khương Vũ và Trình Dã: “Chủ ý dùng chuyện mất trí để lừa em đeo nhẫn là ai nghĩ ra.”
Nhìn ánh mắt hung dữ của bà, Khương Vũ và Trình Dã đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quyết định……. cùng nhìn Cừu Lệ ở sau lưng.
Cừu Lệ: ?