Tuy Liễu Diệp kiên trì tin rằng bản thân không phải là mối tình đầu trong quá khứ của Tạ Uyên, nhưng bà vẫn đồng ý đi làm xét nghiệm ADN với Khương Vũ sau đó đợi kết quả cuối cùng.
Trong thời gian học nghiên cứu sinh, Cừu Lệ thuận lợi lấy được giấy chứng nhận của thầy hướng dẫn, thuận lợi trở thành giám sát tâm lý lâm sàng trẻ tuổi nhất trong giới.
Khỏi cần nghi ngờ, thành tựu của anh vượt xa cả ba anh.
Tống Dụ Hòa từng nhiều lần liên lạc với Cừu Lệ, hy vọng anh có thể gia nhập vào đội cảnh sát trở thành lực lượng bảo vệ bình an cho mọi nhà, thậm chí còn đưa ra lý do là “năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm nặng bấy nhiêu”.
Song Cừu Lệ vẫn từ chối lời mời của Tống Dụ Hòa.
Anh có tổng cộng hai chân một quả tim, không còn là chàng trai hở chút tự hủy diệt bản thân thậm chí là tự sát như trong quá khứ nữa.
Anh từng thất hứa với Khương Vũ rất nhiều lần, nhưng từ nay về sau anh tuyệt đối không thất hứa nữa.
Bảo vệ thế giới là phải dựa vào người đàn ông có xuất thân thiện lành, tràn đầy chính nghĩa, có trách nhiệm với thế giới này như Tống Dụ Hòa tới bảo vệ.
Còn nửa cuộc đời trước đó của anh, mỗi một bước chân bước nào cũng giẫm vào vũng bùn, người nhơ nhuốc thì sao đi cứu rỗi được thế giới này.
Người duy nhất mang ánh sáng mặt trời tới thế giới của anh chính là Khương Vũ, cho nên Cừu Lệ muốn bảo vệ cô, muốn giữ lời hứa sống một đời bình an.
Tạ Uyên đầu tư mở phòng tư vấn tâm lý cho Cừu Lệ.
Phòng tư vấn tâm lý tọa lạc ở một nơi cực kỳ thích hợp, nằm trong một công viên nhỏ ngay trung tâm thành phố, trong cái ồn ào tìm sự yên tĩnh, nơi tốt thế này rất xứng với câu “sống giữa nhân gian nhưng không có sự huyên náo của ngựa xe”, mở một phòng tư vấn tâm lý thật không có gì thích hợp hơn.
Môi trường tự nhiên vốn cũng là liều thuốc bổ tốt nhất để chữa trị lòng người.
Có điều đất chỗ công viên đó phải nói là tấc đất tấc vàng, hơn nữa gần như không có công trình kiến trúc của bất cứ thương nghiệp nào, mở được một phòng tư vấn tâm lý ở đó có thể nói Tạ Uyên đã bỏ ra tất cả mọi giá để đầu tư rồi.
Ngày đầu tiên phòng tư vấn tâm lý khai trương, Khương Vũ giúp Cừu Lệ dọn dẹp phòng ở, phòng khám bệnh, phòng thôi miên, phòng điều hòa…… sắp xếp phân loại rõ ràng cho anh, còn lấy các loại giấy chứng nhận vinh danh từ thời đại học của anh từ nhà tới bày trên giá chỗ bắt mắt nhất, đẩy cửa ra là nhìn thấy ngay!
“Văn phòng lớn như vậy, dì giúp việc mười hai người, bảo vệ sáu người, cho nên rốt cuộc ba em đầu tư bao nhiêu tiền cho anh thế?”
Khương Vũ ngồi trước bàn làm việc của anh, tò mò hỏi.
“Cụ thể bao nhiêu ông không nói, anh cũng không có hỏi.” Cừu Lệ nói bằng giọng bình tĩnh: “Có điều ba em là người làm ăn, từ nay cho tới mười năm sau, một nửa thu nhập ở đây thuộc về ông.”
Khương Vũ kinh ngạc cảm thán: “Mười năm lận hả! Có một tòa lầu thôi mà, ông mua đứt mười năm của anh! Thế này cũng biết tính quá rồi đó! Anh đồng ý rồi hả?”
Cừu Lệ vỗ vỗ gương mặt của cô gái nhỏ: “Dẫu sao tại anh có việc cầu cạnh ông.”
“Anh cầu cạnh ông chuyện gì thế?”
“Xin cưới con gái của ông.”
Khương Vũ nghe xong mím miệng cười, nụ cười rạng rỡ như nắng xuân: “Anh cầu ông, cầu ông chẳng bằng tới cầu em nè.”
Cừu Lệ bị nụ cười của cô gái nhỏ thu hút kiềm lòng không đậu ghé sát cô, cọ mũi lên bên mặt cô: “Được thôi, anh cầu em.”
“Cầu em cái gì?”
“Cầu em….”
Chưa nói hết thì điện thoại của Cừu Lệ để trên bàn reo lên, anh khẽ nhíu mày, lúc đang định ấn tắt thì nhìn thấy tên hiển thị:
Tống Dụ Hòa.
Cừu Lệ bắt máy: “Thầy Tống.”
Tống Dụ Hòa cất giọng thấp trầm: “Tiểu Lệ, thầy có chuyện muốn nói với em, em phải làm tốt tâm lý chuẩn bị.”
……
Hai ngày sau, Cừu Lệ một mình tới trại giam số ba ở Bắc Thành, trong phòng bảo vệ của trại giam anh lấy được di vật của Cừu Thiệu ba anh.
Ông chết do tim ngừng đập trong mộng, nhưng chiếu theo cách nói của Tống Dụ Hòa càng có khả năng là tự sát.
Ông có chứng mất ngủ, theo ghi chép dài nhất là không ngủ xuyên suốt một tuần. Vì vậy ông luôn tới bác sĩ của trại giam lấy thuốc ngủ.
Nhưng số thuốc này bình thường ông không có uống, mỗi lần lấy xong đều lén cất lên, đợi sau khi tập hợp được số lượng lớn thì dùng một lượt, do dùng với số lượng nhiều nên…… dẫn tới tử vong.
Hoặc có lẽ ý nghĩ tự sát đã được hình thành từ sớm, còn nguyên nhân là gì thì Cừu Lệ không có hứng thú.
Người đàn ông này đối với anh mà nói, thay vì là ba chẳng bằng nói là kẻ thù. Nỗi hận thù của anh đối với ông ấy bắt nguồn từ sự khủng bố và sợ hãi mất ngủ trong đêm dài thời thơ ấu, tinh thần sụp đổ hoang mang cả ngày dài.
Người đàn ông này tạo nên bi kịch cả đời anh.
Đối với cái chết của ông ta, dù là tự sát hay thế nào, Cừu Lệ chẳng có cảm giác, thậm chí anh chẳng muốn tới trại giam lấy di vật.
Nhìn thấy đồ của ông ta, anh sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn theo phản xạ.
Song Tống Dụ Hòa lại kiên trì bảo Cừu Lệ tới lấy di vật, ông nói bên trong chắc có thứ rất quan trọng với anh.
Trong phòng bảo quản vật phẩm, Cừu Lệ mở một chiếc hộp nhỏ được Cừu Thiệu để lại, trong hộp có lọ tro cốt sau khi hỏa thiêu xong, bên cạnh lọ tro cốt là một số vật dụng thường ngày.
Sự căm hận của Cừu Lệ dành cho ông ta khiến anh không muốn chạm vào bất cứ thứ gì có liên quan tới Cừu Thiệu, cho nên anh mới đeo bao tay dùng một lần.
“Không có thứ gì quan trọng hết.” Cừu Lệ lật giở đồ trong hộp một cách qua loa lấy lệ rồi nói với nhân viên trại giam bảo vệ di vật: “Tôi không thể mang những thứ này về được, phiền anh xử lý giúp tôi, cám ơn.”
Song nhân viên công tác gọi anh lại: “Cảnh sát Tống trước khi đi có nói nhất định phải để anh kiểm tra kỹ di vật một lần.”
Cừu Lệ thầm cảm thấy kỳ lạ nhưng chút thời gian này anh cũng không keo kiệt, bèn kiểm tra di vật một lần nữa.
Ở lớp cuối cùng của quần áo, anh nhìn lấy quyển sổ chứng nhận kết hôn của Cừu Thiệu.
Đây chắc là sổ chứng nhận đăng ký kết hôn của ba mẹ Cừu Lệ.
Mẹ anh chết do khó sinh, Cừu Lệ chưa từng biết mặt của mẹ anh trông như thế nào, thậm chí ngay cả tên tuổi của bà…… anh cũng chưa từng hỏi tới, càng không thấy hình của bà.
Cừu Thiệu dường như có ý khiến hình bóng bà nhạt dần trong trí nhớ của anh, bà trong lòng Cừu Lệ thời thơ ấu hoàn toàn như một tờ giấy trắng, đây là nguyên do tại sao sau khi anh quen biết Nhậm Nhàn thì kiềm lòng không đậu coi người dì dịu dàng tràn đầy tình yêu này thành mẹ mình.
Sau khi tăng cường trí nhớ từ lần này tới lần khác, sâu trong nhận thức Nhậm Nhàn trở thành ‘mẹ’ anh, điều này anh chưa từng nghi ngờ bao giờ.
Hiện tại, khi Cừu Lệ giở sổ chứng nhận kết hôn ra, lúc nhìn thấy hình chụp kết hôn chưa từng thấy đó.
Bỗng tim anh như bị điện giật phải!
Người phụ nữ trong hình thế vậy mà chính là Liễu Diệp!
Bà cười vui vẻ như vậy, khóe môi có hai lúm đồng tiền ngọt ngào ấm áp như ánh nắng mặt trời.
Tuy cách nhiều năm như vậy, gương mặt ít nhiều có sự thay đổi, nhưng nhìn từ tổng thể gương mặt người phụ nữ này đích xác chính là Liễu Diệp.
Tuy Liễu Diệp năm nay không còn trẻ nữa nhưng được chăm sóc rất tốt, trông chẳng khác gì so với người phụ nữ trên hình.
Cừu Lệ nhìn tấm hình đó, tim đập thình thịch không cách nào bình tĩnh lại được.
Phía sau quyển sổ chứng nhận kết hôn là nét bút quen thuộc của Cừu Lệ, chữ viết ngoằn ngoèo:
“Mẹ con chưa chết.”
Không hề nghi ngờ, mấy chữ này là Cừu Thiệu viết cho Cừu Lệ.
Rõ ràng Tống Dụ Hòa cũng nhìn thấy mấy chữ này rồi mới dặn đi dặn lại bảo Cừu Lệ nhất định phải đích thân tới lấy di vật về.
Ông biết tin tức này quan trọng với Cừu Lệ cỡ nào.
……
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cừu Lệ nặng nề bước ra khỏi trại giam số ba, bên ngoài trại giam là cánh đồng cỏ um tùm tươi tốt, gió thổi đám cỏ hoang chao nghiêng, Cừu Lệ đứng trên con đường không bóng người qua lại, trong tay nắm chặt quyển sổ kết hôn nhăn nhúm.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Mẹ chưa chết, mẹ chính là Liễu Diệp…….
Sao có thể, không lý nào, giờ Khương Vũ và Tạ Uyên cứ một mực xác định Liễu Diệp là Bộ Đàn Yên.
Chẳng lẽ họ sai rồi, Liễu Diệp không phải Bộ Đàn Yên, Liễu Diệp chính là mẹ anh mà!
Sao có thể, sao có thể như vậy, không đúng……
Cừu Lệ nắm chặt quyển sổ chứng nhận kết hôn, bước đi trên đường đầy xe cộ tấp nập như kẻ mất hồn, anh bỗng nhớ tới hôm thôi miên Liễu Diệp.
Anh thăm dò nửa đời trước của bà, tuy không có nhiều chi tiết cụ thể nhưng nhìn ra được bà từng có khoảng thời gian yêu đương vô cùng ngọt ngào hạnh phúc với chồng của bà.
Trong mớ ký ức vụn vặt của Liễu Diệp, bọn họ quen nhau từ nhỏ, mười tám tuổi yêu đương, hai mươi ba tuổi kết hôn, sinh được một đứa con……
Ấn tượng duy nhất Liễu Diệp nhớ về anh, đứa con đó là con trai, rất thông minh, thích chơi ghép hình.
Không, mẹ chẳng phải chết do khó sinh ư, sao biết anh rất thông minh, sao biết anh thích chơi ghép hình?
Cừu Lệ cúi đầu nhìn hàng chữ xiêu vẹo ở mặt sau quyển sổ kết hôn đó:
Mẹ con chưa chết.
Cừu Lễ bỗng nghĩ tới một khả năng khiến tim anh tan nát.
Có lẽ, mẹ chính là Liễu Diệp.
Có lẽ Liễu Diệp chính là……
Bộ Đàn Yên.
Oành!
Chị gái, chị gái, chị gái…
Cô là chị gái anh.
Là chị gái!
Giây tiếp theo, Cừu Lệ quỳ trên đất, xung quanh tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người huyên náo, tiếng rao bán của tiểu thương, mọi âm thanh đều biến mất.
Anh quỳ trên đất làm lơ mọi ánh mắt tò mò chĩa về phía anh, anh không nhìn thấy nhìn gì không nghe thấy gì, lòng anh rơi vào vùng tăm tối.
Nếu đúng như anh nghĩ, thế thì anh mang tội đáng chết khó tha thứ, tới cuối cùng anh vẫn kéo người con gái anh yêu sâu sắc…… xuống địa ngục, hơn nữa còn là tầng địa ngục khủng bố u ám nhất.
Một chiếc xe gào thét vượt qua bên người Cừu Lệ, tài xế đánh lái khiến bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
“Cậu muốn kiếm chết à!” Người đàn ông trong xe mắng xong chạy đi.
Kiếm chết à.
Chết ư!
Cừu Lệ nhìn xung quanh sau đó nhìn thấy một con đê bên sông cách đó không xa, chỗ đó là nơi gặp mặt đầu tiên của anh và Khương Vũ.
Anh chạy về phía đó không chút do dự, leo lên bờ đê nhìn nước sông cuồn cuộn trước mắt.
Anh ném quyển sổ chứng nhận kết hôn viết ra ‘chân tướng’ đó vào dòng sông, trang giấy đầu tiên giống như một tấm bèo nhanh chóng bị nước sông dữ tợn nuốt mất.
Hình như làm thế thì có thể chôn vùi chân tướng vĩnh viễn.
Có thể không?
Vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ……..
Cừu Lệ cười điên cuồng, cười chảy cả nước mắt.
Làm sao anh không biết chứ, cách duy nhất có thể chôn vùi chân tướng bảo vệ chị gái đồng thời hủy diệt bản thân anh.
Cừu Lệ nhắm mắt, kết thúc tất cả mọi thứ đi coi như chưa từng gặp cô, chưa từng quen biết cô.
Có lẽ cô sẽ buồn bã, sẽ đau thương, sẽ không thoát ra được.
Nhưng chí ít cô không phải xuống địa ngục…
“Tiểu Vũ, nếu như có kiếp sau, kiếp sau anh nhất định dùng hình hài sạch sẽ đường hoàng nhất tới yêu em.”
Ngay tại lúc anh định gieo mình xuống sông thì điện thoại bỗng reo lên, là Khương Vũ gọi điện cho anh.
Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được nghe thấy giọng của cô.
Cừu Lệ khép mắt, bắt máy nghe:
“Tiểu Vũ.”
“A Lệ, em nói anh nghe chuyện này!” Giọng Khương Vũ nghe như rất xúc động: “Hồi nãy, hồi nãy kết quả xét nghiệm ADN có rồi! Dì ấy đúng là mẹ em, là mẹ em thật đấy! Dì ấy chính là Bộ Đàn Yên! Mẹ em chưa có chết! Em biết ngay mà, em biết chính là bà! Trời ạ, em hạnh phúc chết mất!”
Cừu Lệ quỳ trên đất.
Xin lỗi.
Anh xin lỗi xin lỗi xin lỗi….
“Sau đó ba em đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra rồi, mặt của mẹ đúng là bị người ta đụng qua, có người chỉnh dung cho bà biến thành dáng vẻ hiện tại. Ba em đoán người đó không chỉ động qua mặt của bà, mà còn động qua trí nhớ của bà, giống như trước đó anh nói với em thôi miên cũng thay đổi được trí nhớ của một người sao?”
Nghe thấy câu nói này, Cừu Lệ mở choàng mắt ra, lùi về sau mấy bước cách xa bờ sông nguy hiểm.
“Em nói….. gì?”
“Mẹ em bị người ta thay đổi bề ngoài, bị người ta thay đổi trí nhớ biến thành một người khác. Bà không phải là Liễu Diệp đâu, bà là Bộ Đàn Yên.”
Cừu Lệ bừng tỉnh lại.
“Tiểu Vũ, em chỉ lớn hơn anh một tuổi thôi đúng không, chỉ lớn hơn một tuổi thôi?”
“Cái gì một tuổi chứ, em chỉ lớn hơn anh ba tháng thôi được không!”
Trái tim ngừng đập của Cừu Lệ cuối cùng cũng phục hồi bắt đầu đập lại bình thường, trước giờ chưa có giây phút nào nhẹ nhõm như lúc này.
Khương Vũ bĩu môi: “Nhưng mà! Cho dù chỉ lớn hơn một phút thì em vẫn là chị anh.”
“Em không phải chị anh!”
“Hả? Anh uống lộn thuốc rồi à!”
Cừu Lệ phì cười, cho dù nụ cười rất nhếch nhác: “Cô nhóc thối này, em không phải chị anh.”
“A anh… giờ chị đây không có thời gian cãi nhau với cưng, về đây chị xử đẹp cưng.”
Khương Vũ lười để ý anh, cúp điện thoại cái rụp.
Cừu Lệ nằm thẳng lên bờ đê nhìn bầu trời xanh bát ngát, sau cơn vui buồn thất vọng luân phiên khiến anh đuối sức.
Đúng vậy, Khương Vũ sao có thể là chị gái của anh chứ.
Bộ Đàn Yên sinh Khương Vũ xong hai năm sau mới ‘qua đời’, cho dù lúc đó bà gặp Cừu Thiệu thì khi ấy Cừu Lệ cũng đã được hai tuổi rồi.
Anh sao có thể là con trai của ‘Bộ Đàn Yên’ được chứ.
Tối hôm đó Cừu Lệ trở về ‘căn nhà’ ở Thủy Tịch Đài đó.
Nhà để trống lâu lắm rồi nhưng không hề giữ nguyên dáng vẻ như lúc anh rời đi, tắm vải trắng che bụi trên sô pha bị giở đi, trên bàn không có hạt bụi nào giống như có người thường xuyên tới quét dọn, thậm chí trên bàn trà còn có một bình hoa khô.
Chỉ Khương Vũ mới có chìa khóa của nhà.
Anh dường như có thể nhìn thấy bóng cô thường hay về nhà ngồi trong ba năm anh rời đi.
Ba năm đó anh đúng là khốn kiếp thật…
Cừu Lệ lấy chiếc chìa khóa đóng bụi trong hộc tủ ra.
Sau khi Cừu Thiệu bị phía cảnh sát áp giải đi, Cừu Lệ chưa từng mở căn phòng của Cừu Thiệu lần nào nữa.
Anh không muốn tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan tới ông ấy.
Chìa khóa mở cửa phòng ra, căn phòng này ngược lại phủ một lớp bụi dày, rèm cửa sổ khép kín, mùi trong phòng như mùi trên người của ông già tuổi xế chiều.
Năm đó Cừu Thiệu vào tù, căn phòng và những vật dụng có liên quan tới vụ án đều bị lấy đi hết rồi, bao gồm tất cả các tư liệu bệnh nhân và bảng ghi chép công việc trên giá sách của ông đều mất hết.
Có điều chẳng bao lâu sau, Cừu Lệ tìm được ba quyển nhật ký dày cũ kỹ nằm trong hộc tủ giấu phía dưới cửa sổ.
Cừu Thiệu có thói quen viết nhật ký từ nhỏ tới lớn, mỗi buổi tối đều viết, số nhật ký này thật ra ghi chép lại hành trình kế sách của ông.
Cừu Lệ ngồi trên ghế, kìm nén cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong lòng, bắt đầu đọc quyển nhật ký này.
Nữ chính của quyển nhật ký này chỉ có một, chính là Liễu Diệp:
“Tôi không thích nói chuyện, không thích chốn đông người thậm chí không thích con người. Có lẽ đúng như thầy nói, kiểu tính cách cô độc này không thích hợp tới trường, càng không thích hợp ở ký túc xá. Tôi không có bạn bè, mấy người đó gọi tôi là quái thai, đồ thần kinh, đồ điên, mà tôi chỉ cảm thấy bọn họ thật buồn cười….”
“Tiểu Liễu là người bạn duy nhất của tôi, khi người khác chọi đá về phía tôi, cô ấy là người duy nhất cản trước mặt tôi, đá đập trúng cô ấy, trán cô ấy sưng một cục, thế mà trông có chút đáng yêu.”
“Tôi thoa thuốc cho cô ấy, cô ấy vì tôi mà bị thương, tôi muốn bảo cô ấy cách xa tôi một chút, như vậy người khác không bắt nạt cô ấy nữa…”
“Quần áo của cô ấy bị nữ sinh cùng ký túc xá ném xuống lầu, mấy nữ sinh đó bài xích cô ấy giống như bọn chúng ghét tôi vậy, ồ, chẳng qua chỉ vì Tiểu Liễu là cô nhi. Nhưng tôi cảm thấy bọn họ đang đố kỵ với cô ấy, đố kỵ với sắc đẹp và thành tích của cô ấy.”
“Tôi không bảo vệ được cô ấy. Thế giới này vốn ngập tràn điều ác ý, đến bản thân mình tôi còn bảo vệ không được thì sao bảo vệ cô ấy? Nếu như có thể thật muốn biến thành người xấu hủy diệt cả thế giới này.”
“Tên khốn Châu Hạo đó cho người ném tôi vào hồ, nước rất lạnh, tôi ngồi trong hồ đợi chúng nó đi. Tối đó Diệp Tử tới tìm tôi, bọn tôi cùng ngồi dưới rầm cầu trò chuyện về tương lai, cô ấy nói cô ấy muốn học ba-lê, muốn trở thành thiên nga trắng xinh đẹp đứng trên sân khấu, nhưng không có tiền, phí học múa ba-lê rất mắc.”
“Nếu cô ấy múa ba-lê nhất định sẽ rất rất đẹp, nhưng tôi không giúp được cô ấy, tôi thật vô dụng.”
“Sau đó chúng tôi lại nói tiếp tới đám người trong trường, tôi nói hy vọng chúng chết đi, Diệp Tử nói đừng, nếu tôi giết chúng rồi thì tôi sẽ ngồi tù, tương lai chẳng có ai làm bạn với cô ấy nữa.”
“Tôi hứa với cô ấy tạm thời không giết chúng. Tôi muốn làm bạn với cô ấy, luôn ở bên cạnh cô ấy.”
“Đại học, tôi trở thành bạn trai của Diệp Tử, tôi có được cô ấy giống như có được cả thế giới, nỗi khó khăn và cực khổ trong quá khứ trở thành điều chẳng đáng nhắc tới, chỉ có cô ấy chính là may mắn và điều tuyệt vời lớn nhất của tôi.”
“Ban ngày, ban đêm… chúng tôi điên cuồng quấn quýt nhau, cô ấy là tất cả của tôi, tôi có chết cũng muốn chết trong lòng cô ấy, mọi khổ ải trong quá khứ đều được giải phóng hoàn toàn, thế giới của tôi chỉ có cô ấy và cô ấy cũng chỉ có tôi.”
Nội dung nửa sau của quyển nhật ký không thích hợp cho đứa con trai như Cừu Lệ xem, cho nên anh lướt qua giở tới quyển nhật ký thứ hai, bên trong có nội dung về cuộc sống sau khi kết hôn của ba mẹ:
“Diệp Tử mang thai rồi, cô ấy rất vui mừng, cô ấy nói muốn sinh một đứa con gái, con gái ngoan ngoãn có thể bầu bạn với em. Phản ứng thai nghén rất nặng, bắt đầu từ tháng thứ ba ngày nào Diệp Tử cũng nôn, ăn không được thứ gì hết, người cũng dần gầy đi.”
“Bác sĩ nói sức khỏe cô ấy không được tốt lắm, không đề nghị sinh ra đứa bé này, nhưng Diệp Tử kiên quyết muốn sinh, bắt đầu từ tháng thứ năm, cô ấy nằm trên giường ngủ dưỡng thai, trừ lúc đi toilet và tắm rửa gần như chẳng ra khỏi phòng, nhất định muốn sinh đứa con này ra.”
“Nhìn dáng vẻ gầy gò của cô ấy, tôi rất đau lòng đồng thời càng sinh ra nỗi oán hận đối với đứa trẻ này. Trên đời này không một ai được làm Diệp tử khổ, hy vọng đứa trẻ này có thể yêu cô ấy giống như tôi.”
Nội dung phía sau đó, nét chữ lộn xộn, có dấu nước mắt làm nhòe mực, có thể thấy khi đó Cừu Thiệu sụp đổ rồi:
“Diệp Tử đi rồi, Diệp Tử của tôi đi rồi… bác sĩ nói cô ấy cố gắng bằng sức lực cuối cùng để sinh đứa trẻ này ra, cô ấy muốn đứa con này, quái vật xấu xa người nhăn nhúm này, chính nó đã cướp Diệp Tử của tôi đi.”
“Không phải con gái, không phải con gái mà Diệp tử muốn… vì sinh quái vật này mà Diệp Tử hy sinh cả tính mạng, nhưng nó không cho cô ấy sinh con gái được như ý nguyện, tôi hận nó.”
“Hận nó hận nó hận nó hận nó hận nó hận nó.”
“Tại sao người chết không phải là nó! Tại sao nó không chết đi!”
“Tôi từng có suy nghĩ muốn bóp chết tên quái vật còn quấn tã lót đó không dưới một lần, nhưng bóp chết nó rồi thì Diệp Tử cũng về không được. Điều thế giới này cho tôi… chỉ có tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng vô biên vô cực.”
“Đêm thật dài, quái vật lại khóc nữa rồi, tôi chẳng quan tâm nó, người phụ nữ hàng xóm cứ tới gõ cửa nói con khóc làm ồn khiến cô ta ngủ không được, tôi dứt khoát thôi miên cô ta để cô ta tới vườn hoa dưới lầu ngủ một đêm.”
“Người nên chết chình là quái vật này…”
“Quái vật dần lớn lên rồi, nó không giống Diệp Tử chút nào, nó ít nói cũng không thích cười, tôi không yêu nó, làm sao bây giờ, Diệp Tử, em nói cho anh biết phải làm sao bây giờ?”
“Diệp Tử, anh không kiểm soát được dục vọng muốn hành hạ nó, em không hận anh chứ?”
“Trách anh đi, nếu trách anh có lẽ em sẽ về trong giấc mơ của anh bảo anh ngừng tay lại, như vậy anh còn có thể gặp được em.”
“Quái vật ngày một lớn lên, nhưng Diệp Tử, anh không còn mơ thấy em nữa rồi, em rời anh mỗi lúc một xa…”
“Diệp Tử, hôm qua có một cô gái múa ba-lê tới tìm anh tư vấn, muốn anh thôi miên giúp cô ta giả chết để thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Giọng nói của người phụ nữ đó rất giống em đấy.”
“Cô ta múa ba-lê giỏi như vậy, anh nhớ đó hình như cũng là ước mơ của em.”
“Diệp Tử à, anh bỗng có một chủ ý hay.”