Mộng Trong Mộng

Chương 117: MẸ



Tối hôm đó, Cừu Lệ đặt nhật ký trước mặt Tạ Uyên phơi bày tất cả mọi chân tướng.

Năm đó, Bộ Đàn Yên tìm tới bác sĩ thôi miên nghe nói có uy tín nhất trong giới, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ông ấy giúp bà thoát khỏi gia đình hiện tại.

Trong nhật ký có đoạn ghi chép lại nguyên văn lời nói năm đó của Bộ Đàn Yên:

“Tôi vốn cho rằng chỉ cần lấy được vòng nguyệt quế của Queen cho bọn họ rồi thì họ sẽ buông tha tôi và Tạ Uyên không làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa, nhưng tôi sai rồi. Nhà họ Bộ khó khăn lắm mới xuất hiện một nữ hoàng ba-lê, họ sao có thể dễ dàng để bà ‘lầm đường lỡ bước’ nửa bước chứ, nỗi ô nhục chưa chồng đã có con này sẽ làm mất mặt cả gia tộc.”

“Bất kể tôi cố gắng thế nào đều không thể sống cuộc sống tôi mong ước. Lấy được Queen, tôi sẽ bị ghim đóng chặt trên thần đàn, trừ phi ‘chết’ bằng không tôi chẳng có lựa chọn nào khác.”

Bộ Đàn Yên vì muốn thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình nên bắt đầu thực hiện kế hoạch giả chết của bà, buổi biểu diễn thế kỷ đó, vở diễn «Hồ Thiên Nga» của Bộ Đàn Yên làm chấn động tất cả mọi người, trở thành buổi biểu diễn kinh điển mà thế hệ sau khó mà tái diễn lần nữa.

Nhưng không có ai biết, buổi biểu diễn đó được bà hoàn thành dưới sự thôi miên của Cừu Thiệu, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Bộ Đàn Yên đã ngã xuống ‘tử vong’ dưới sự chứng kiến của khán giả, rời khỏi thế giới này.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của Cừu Thiệu, chiếc xe chạy từ trung tâm nghệ thuật tới nhà tan lễ xảy ra ‘tai nạn xe’, Cừu Thiệu mang theo Bộ Đàn Yên rời khỏi hiện trường hỗn loạn.

Nhà họ Bộ không cách nào chấp nhận được việc Bộ Đàn Yên vì muốn ở bên cạnh người đàn ông mình thích mà giả chết.

Bà vừa lấy được vòng nguyệt quế của Queen, nếu tin đồn này truyền ra ngoài thì mọi cố gắng bao thế hệ qua của Bộ gia coi như công cốc.

Bà sẽ khiến cả gia tộc mất mặt.

Cho nên nhà họ Bộ chỉ có thể tương kế tựu kế, tuyên bố với bên ngoài về cái chết của Bộ Đàn Yên.

Song Bộ Đàn Yên không hề ngờ tới, sau khi thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Bộ, bà tiếp tục rơi vào vòng xoáy càng kinh hoàng hơn.

Cừu Thiệu nhốt bà trong căn phòng bí mật dưới đất, bắt đầu thôi miên sâu trường kỳ mà bí mật với bà, đưa từng chút ký ức của Liễu Diệp vào trong não bộ của Bộ Đàn Uyên, đồng thời dần dần gột bỏ phần ký ức vốn thuộc về bà cho đến khi nó biến mất.

Từ nhật ký có thể thấy, quá trình này mất ít nhất năm năm thời gian, từng bước biến Bộ Đàn Yên thành ‘Liễu Diệp’, mà Cừu Lệ của khi ấy được bảy tuổi rồi.

Đồng thời gương mặt của bà cũng bị kỹ thuật chỉnh hình vượt trội hiện đại thay đổi đi, bà được chỉnh thành gương mặt của Liễu Diệp.

Có điều, chỉnh hình gương mặt nhất định sẽ để lại tì vết hoặc điểm gì đó khác thường, phần ký ức được đưa vào không hẳn sẽ biến một người thành một người khác.

Cừu Thiệu ấn theo trí nhớ của bản thân để thôi miên Bộ Đàn Yên, nhưng có rất nhiều chi tiết bản thân Bộ Đàn Yên chưa từng đích thân trải qua, cho nên nó giống như một bộ tiểu thuyết hoặc là phim truyền hình, số ký ức này đối với bà mà nói hãy còn rất xa lạ.

Vì vậy, sau khi Cừu Thiệu bị bắt vào tù, Bộ Đàn Yên dần dần quên mất phần ký ức ông ta đưa vào cho bà.

‘Liễu Diệp’ luôn nói bản thân có chứng mất trí nhớ gián đoạn, có lúc nhớ được một vài chuyện, có lúc quên hết.

Nhưng ấn tượng duy nhất khắc sâu trong tâm trí bà…… chính là đứa bé đó.

Bà thường xuyên qua cửa sổ trên mái nhà của căn phòng dưới đất nhìn ra bãi cỏ bên ngoài, luôn nhìn thấy đứa bé đó bò trên bãi cỏ trên ghép hình.

Bà không cách nào nói chuyện với thằng bé được, nhưng bà biết đó là ‘con trai bà’.

Sau này cảnh sát bắt Cừu Thiệu đi nhưng không hề biết trong phòng tư vấn có một căn phòng dưới đất bí mật, lương thực trong căn phòng dưới đất đủ Bộ Đàn Yên duy trì cuộc sống trong hai tháng, sau đó bà được chủ nhà tới dọn nhà thả ra.

Mà Bộ Đàn Yên của khi đó, trí nhớ đã rất hỗn loạn rồi.

Bà dùng giấy chứng minh của ‘Liễu Diệp’ mà Cừu Thiệu làm cho bà để bắt đầu cuộc sống mới của mình.

……

Tay cầm nhật ký của Tạ Uyên run lên, ông khó mà tưởng tượng được mấy năm qua A Đàn đã trải qua những gì.

Nếu không phải Cừu Thiệu đã chết rồi, có lẽ Tạ Uyên sẽ lập tức đích thân kết liễu tính mạng của ông ta.

Liễu Diệp tốn hết mấy tiếng đồng hồ mới đọc xong số lượng lớn nhật ký đó, phần ký ức Cừu Thiệu đưa vào đầu bà dần dần phục hồi trở lại, bà nhớ ra rất nhiều chuyện trong quá khứ nhưng chẳng nhớ được chuyện có liên quan tới Bộ Đàn Yên.

“Cần có thời gian.”

Bên sô pha, Cừu Lệ giải thích: “Cừu Thiệu bỏ ra thời gian năm năm để gột bỏ ký ức của mẹ Tiểu Vũ nên nhất thời không thể phục hồi nguyên trạng được, có điều cháu sẽ cố gắng hết sức để dì nhớ lại.”

Đương nhiên Tạ Uyên cũng hiểu, muốn biến ‘Liễu Diệp’ trở về thành Bộ Đàn Yên không phải là chuyện dễ dàng, ông có thể kiên nhẫn chờ đợi. Mà chuyện duy nhất khó tha thứ chính là ông ta khiến người phụ nữ ông yêu nhất chịu cực khổ nửa đời người.

Tạ Uyên nắm chặt tay Bộ Đàn Yên, khàn giọng nói: “A Yên, em nói cho anh biết ông ta có ức hiếp em không?”

Bộ Đàn Yên có thể nhìn ra được sự tức giận đè nén trong ánh mắt của ông, nhưng ngặt nỗi kẻ đầu sỏ đã rời khỏi thế gian, giờ ông muốn báo thù vì bà cũng làm không được.

Bộ Đàn Yên nhớ lại những đoạn ký ức vụn vặt đó, bà không thể nói Cừu Thiệu đối xử với bà rất tốt, bởi vì ông ta nhốt bà trong năm năm.

Nhưng ông ta đúng là chưa từng làm hại bà, bởi vì chỉ cần làm tổn hại đến thân thể, nếu không xuất phát từ sự tự nguyện của bản thân bà thì dễ phá hỏng phần ký ức được đưa vào khiến bà chìm trong đau đớn.

Mà loại đau đớn này sớm muộn sẽ dẫn tới sụp đổ tinh thần.

Cừu Thiệu không phải kiểu đàn ông nông nổi, ngược lại tính tự luật của ông ta rất đáng sợ.

“Không sao.”

Hồi lâu sau bà chỉ nói được hai chữ này với ông.

“Anh sẽ trị khỏi cho em, để em quên đi những ký ức tối tăm không thuộc về em đó.” Tạ Uyên vuốt ve gương mặt Bộ Đàn Uyên, an ủi nói: “Quên đi những bất kham đó……”

Đối với Bộ Đàn Yên mà nói, những gì bà trải qua đúng là đáng sợ hãi hùng.

Nhưng đối với ‘Liễu Diệp’ mà nói, những ký ức đó chưa hẳn là bất kham, ít nhất trong trí nhớ của bà còn có điều tươi đẹp đáng trân trọng…

Đó là đứa con mà ‘Liễu Diệp’ từng hy sinh cả tính mạng cũng muốn giữ lại.

Ký ức ‘Liễu Diệp’ được cấy vào não bộ của Bộ Đàn Yên. Đồng thời lúc này, phần tình cảm đó cũng cắm rễ ăn sâu vào tâm trí bà.

Bà nhìn sang Cừu Lệ.

Chàng trai trước mắt cao lớn thẳng tắp mà trầm mặc ít nói, giống như lúc đầu khi bà xuyên qua cửa sổ trên mái nhà nhìn thấy cậu bé chơi ghép hình một mình trên cỏ, khi ấy gương mặt hãy còn trẻ dại non nớt mà nay càng trở nên tuấn tú, con ngươi sâu như đáy giếng phản chiếu năm tháng trưởng thành của cậu ấy không hề bình yên.

Cậu ấy nhất định trải qua rất nhiều đau khổ.

“Tiểu Lệ à.”

Bộ Đàn Yên duỗi tay túm lấy mu bàn tay Cừu Lệ, Cừu Lệ rụt tay lại theo bản năng như có phần luống cuống.

Bộ Đàn Yên vẫn nắm tay anh, nắm rất chặt: “Tiểu Lệ, dì là mẹ con nè.”

“Mẹ……”

Từ ‘mẹ’ này, trong một thời gian dài được Cừu Lệ tôn thờ ở nơi thần thánh nhất trong đáy lòng.

Đó là ánh sáng và tia hy vọng duy nhất của anh.

Nhưng sau này chùm sáng đó nhạt đi, người phụ nữ ấy không phải là mẹ anh.

Mẹ anh đã…… chết rồi.

Bộ Đàn Yên trước mặt có gương mặt giống hệt mẹ anh, có chung phần ký ức mơ hồ không rõ ràng, có sự yêu thương sâu sắc dành cho anh…

Cừu Lệ cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mặt: “Mẹ……”

Đúng lúc này, Tạ Uyên bỗng túm lấy cổ áo anh, sau đó đá anh ra ngoài.

Cừu Lệ ngã thịch xuống sàn nhà lạnh băng cứng ngắt, chiếc chân từng bị thương kêu rắc một tiếng, cơn đau nhói khiến anh phát ra tiếng ‘hự’.

Biến cố đột ngột đến khiến Bộ Đàn Yên kinh ngạc hô lên, Khương Vũ lập tức chạy tới đỡ Cừu Lệ dậy: “Ba, ba làm gì thế!”

Bộ Đàn Yên cũng đứng lên: “Tiểu Lệ con không sao chứ!”

Tạ Uyên nắm chặt tay bà kéo bà lại: “Nó không phải con em, Tiểu Vũ mới là con em, anh mới là chồng của em. Người là do người phụ nữ đó sinh ra chứ không phải em! Em là bị ba của tên nhóc này hại! Giờ em còn muốn nhận con trai của hung thủ ư!”

Bộ Đàn Yên bị Tạ Uyên giữ chặt không cho bà tới gần Cừu Lệ nửa bước.

Khương Vũ nhìn Tạ Uyên một cách không dám tin, khóe mắt ứa lệ, nói trong cơn đau lòng: “Chuyện này có liên quan gì tới anh ấy chứ! Anh ấy cũng là người bị hại mà.”

Tạ Uyên đã bị cơn giận chiếm hết lý trí nên không nghe vào bất cứ lời nào nữa.

Ông nhìn thấy gương mặt đó của Cừu Lệ, trong đầu sẽ nghĩ tới tất cả những hành vi Cừu Thiệu ba anh đã làm với Bộ Đàn Yên trong ngần ấy năm…

“Cậu cút ra khỏi nhà tôi, cách xa người nhà tôi.” Ông trầm giọng nói: “Bằng không tôi cho cậu biết tay.’

Cừu Lệ gian nan đứng dậy, cố gắng khom người với ông: “Con xin lỗi.’

Nói xong, anh lê chân khập khiễng bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Tạ.

Khương Vũ lập tức đuổi theo, Tạ Uyên nghiêm giọng gọi với lại: “Khương Vũ, con trở lại cho ba!”

Khương Vũ chẳng buồn ngoảnh đầu lại, Tạ Uyên tức giận định đuổi theo thì bị Bộ Đàn Yên kéo ông lại: “Anh bình tĩnh một chút đi, sao có thể trút giận lên người con em chứ!”

“Nó không phải con em!” Tạ Uyên giận dữ gào lên: “Nó là con trai của hung thủ!”

“Anh không được nói thằng bé như vậy.’

Tuy Bộ Đàn Yên rất yêu Tạ Uyên, mặc kệ là ký ức còn sót lại của Liễu Diệp cũng được, hay là tiềm thức của bản thân bà cũng vậy, bà đều rất yêu ông…

Nhưng giờ trong lòng bà Cừu Lệ cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Bà có thể từ bỏ đa số phần ký ức của Liễu Diệp, nhưng Cừu Lệ… bà không nỡ bỏ.

“Tạ Uyên, anh không được bắt nạt con trai em.’

“Nó không phải con trai em!”

Tạ Uyên kìm nén hơn nửa đời người chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng giờ phút này ông không kiểm soát được bản thân nữa, ông rất giận dữ, loại giận dữ này bắt nguồn từ sự đau lòng.

Nhìn quyển nhật ký đó, tim ông như muốn nát ra.

“A Đàn.’ Ông bưng mặt bà, thở hổn hển hôn trán hôn mũi bà: “Em là A Đàn của anh, là A Đàn của anh và Tiểu Vũ, chúng ta là một gia đình mà.”

Bộ Đàn Uyên hôn đáp lại ông, dịu giọng an ủi: “Anh bình tĩnh lại đã, được không?”

Trong giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, Tạ Uyên bình tĩnh lại được chút ít, ông không muốn vì bất cứ người nào, bất cứ việc gì mà hao tổn tinh thần nữa, ông chỉ muốn bảo vệ hai người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh ông.

……

Chân Cừu Lệ bị thương rồi nên đi rất chậm, dưới ánh trăng lạnh lẽo bóng hình khập khiễng của anh trông rất cô độc trơ trọi.

Khương Vũ đuổi kịp anh, đỡ lấy anh: “A Lệ, ba em không có cố ý đâu, ông ấy chỉ là…….”

“Hung thủ chết rồi, cơn giận của Tạ Uyên không có chỗ để phát tiết, anh trở thành nơi phát tiết tốt nhất của ông ấy.”

Cừu Lệ nhìn nhận sự việc rất rõ ràng: “Ông giận là điều dĩ nhiên, anh không trách ông.”

Khương Vũ cứ sợ Cừu Lệ đau lòng, dẫu sau tình cảm của Cừu Lệ đối với Tạ Uyên không phải là giả, anh thật lòng muốn xem Tạ Uyên thành ba mình. Giờ thấy anh khá là bình tĩnh, cô cũng nhẹ nhõm hơn: “Chỉ cần anh không sao thì em yên tâm rồi.’

Cừu Lệ ngừng bước, vén sợi tóc mai của cô, dịu giọng nói: “Từng trải qua sống chết, từng bước qua địa ngục, với anh chẳng có gì…… quan trọng bằng chị gái của anh cả.”

Sau khi trải qua cơn khủng hoảng của ngày hôm nay khi suýt chút nữa cho rằng Khương Vũ là ‘chị’ của anh thật, thì chẳng còn bất cứ chuyện gì có thể khiến Cừu Lệ cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng nữa.

Ánh mắt anh cực kỳ kiên định, mà loại sức mạnh kiên định này cũng lây nhiễm cho Khương Vũ.

Phút chốc cô cảm thấy yên tâm khi ở bên cạnh người đàn ông này.

“Giờ em nên về nhà mới phải, khó khăn lắm mới tìm lại mẹ, em nên ở bên cạnh họ nhiều vào.” Cừu Lệ nói với Khương Vũ: “Đợi một thời gian nữa khi tình hình của dì Bộ tốt lên một chút, anh sẽ thôi miên cho bà thử tìm lại phần ký ức đã mất.’

Khương Vũ cúi đầu nhìn đường nét mờ nhạt của bóng trăng dưới đất, im lặng giây lát rồi duỗi tay nắm lấy ngón tay anh, nói bằng giọng chân thành: “A Lệ giờ cũng có mẹ rồi.”

“Bà ấy… là mẹ của em.’

Cô nhìn anh, đáy mắt lan tỏa ý cười: “Của em cũng là của anh mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.