Mộng Trong Mộng

Chương 120: PHIÊN NGOẠI 1



Lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, Cừu Lệ ngoảnh lại nhìn cô lần cuối cùng.

Cô vẫn giống như mùa mưa tháng sáu năm mười bảy tuổi đó, anh nhìn thấy vẻ trong trắng đơn thuần của cô ở bên bờ hồ trong trường.

Cô kiễng mũi chân trắng ngần múa điệu ba-lê, mỗi một cú xoay vòng, mỗi một cú tung mình, bả vai như cánh bướm dang rộng gõ mạnh vào trái tim của chàng trai trẻ.

Đẹp như vậy tuyệt vời như thế, hệt như con thiên nga trắng nho nhã nhất bên hồ.

Cừu Lệ yêu cô, yêu phải cái đơn thuần xinh đẹp trên người cô, mang tới vài tia sáng trong thế giới tăm tối không tiếng động của anh.

Anh từng lấy hết dũng khí muốn đi lên nói chuyện với cô nhưng không dám nhấc chân tới.

Bản thân thảm hại như vậy, cần gì vấy bẩn cô chứ.

Có một lần duy nhất, đó là vào buổi chiều năm sinh nhật mười tám tuổi của anh, anh bước vào một tiệm bánh ngọt mua chiếc bánh kem rừng đen sau đó buộc nơ đóng gói kỹ càng lén đặt vào bàn học của cô, sau đó cứ đứng ngoài cửa sổ lớp học đợi.

2:15, anh nhìn thấy cô gái đi với một người bạn cười cười nói nói đi vào phòng học, rồi phát hiện chiếc bánh kem rừng đen đóng gói đẹp mắt trong bàn học đó.

Nét chữ trên bánh kem là hàng chữ nhỏ đẹp đẽ của anh, viết là:

“Em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, anh thích em.”

Rất đơn giản đồng lời là lời tỏ tình mộc mạc giản dị nhất, mỗi nét mác mỗi một nét phẩy đều chứa đựng tình cảm vô giá và sự chân thành nhất của chàng trai.

Đó là lần đầu tiên Cừu Lệ vén mở thế giới khép kín của anh với người ngoài.

Khương Vũ nhìn hàng chữ đó, khóe môi hé ra ý cười vui vẻ.

Cô chưa từng biết, bản thân như vậy mà cũng có người thích.

Có người cảm thấy cô là cô gái đẹp nhất trên đời này.

“Cái này ai tặng thế!”

“Trời ạ, nặc danh tỏ tình à!”

“Nhất định là Hoắc Thành rồi! Hắn không phải là bạn trai của Khương Vũ sao!”

“Hạnh phúc quá đi.”

Đám con gái xung quanh kích động lên, ào ào suy đoán. Mà Cừu Lệ của lúc đó biết được một người tên là Hoắc Thành.

Hắn là bạn trai của Khương Vũ, gia cảnh hiển hách của hắn rất có danh tiếng trong trường, nghe nói làm người trượng nghĩa, mặt nào cũng đạt chuẩn hotboy học đường.

Tuổi còn trẻ rất dễ tự ti.

Từ khi biết quan hệ của Hoắc Thành và Khương Vũ rồi, trong tâm lý Cừu Lệ luôn vô thức lấy bản thân ra so với Hoắc Thành.

Tuy anh biết chẳng có cái gì để so sánh.

Gia thế đó của Hoắc Thành là điều anh vĩnh viễn không với tới, tài sản duy nhất của anh chính là thành tích anh có được, lúc nào cũng dẫn trước đứng đầu toàn trường.

Là một quái thai cô độc năm nhất, đây là điều cả trường đều biết.

Trong lòng Cừu Lệ rất rõ, đến cả tư cách thương thầm cô anh cũng không có.

Chiếc bánh kem rừng đen đó, sau này nghe nói là bị Hoắc Thành ghen nổi trận lôi đình vứt vào trong thùng rác.

Tới kỳ thi đại học, Cừu Lệ với toàn tích thủ khoa tỉnh thi đậu trường đại học ngành tâm lý học nổi tiếng nhất nước.

Trong trường đại học, anh miệt mài học tập khiến bản thân trở nên mạnh hơn, càng có tư cách sánh cùng người con người trong lòng hơn. Anh thi nghiên cứu, thi thạc sĩ, không ngừng học sâu thêm lấy được các loại giấy chứng nhận trở thành tuổi trẻ tài cao nổi tiếng trong giới…

Tuy anh biết tất cả những cố gắng này, có lẽ buồn cười giống như một chuyện viển vông.

Nhưng anh nghĩ có lẽ sẽ có một ngày vận mệnh ban tặng, khi anh gặp lại cô sẽ có một nửa khả năng để anh có đủ dũng cảm đích thân nói với cô câu: “Em là cô gái đẹp nhất trên đời, anh thích em.”

Và anh cũng xứng với em.

Nhưng vận may của anh chưa bao giờ như anh mong muốn.

Khi anh gặp lại Hoắc Thành là trong một hội sở quán bar cao caaos, Hoắc Thành ôm người con gái khác tìm vui ăn chơi đàng điếm.

Cừu Lệ vốn cảm thấy hân hoan, cứ nghĩ họ đã chia tay rồi.

Song sau này nghe người ta giới thiệu nói đừng thấy Hoắc Thành gặp dịp thì chơi ở bên ngoài, nhưng hắn đối xử với phu nhân trong nhà luôn một mực si mê, thật khiến người ta hâm mộ chết đi được.

Nghe nói phu nhân múa ba-lê rất đẹp, Hoắc tổng đúng là kim ốc tàng kiều, vận may không cạn…

Bọn đàn ông xì xầm bàn tán, Cừu Lệ nghe không thấy gì nữa.

Anh lạnh lùng nhìn tên đàn ông say bí tỉ kia, nhìn hắn sau khi say rượu tát lên mặt người phụ nữ bên cạnh một cái, còn đá cô ta liên tiếp mấy cái.

Người ta nói Hoắc tổng hễ say rượu là nổi nóng, lúc hắn tỉnh táo hãy còn là một người rất đỗi dịu dàng.

Tim Cừu Lệ dần dần chìm xuống.

Anh vừa nhìn là biết tên đàn ông này có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

Có một số việc anh không dám nghĩ chi tiết.

Sau này, Cừu Lệ được người giới thiệu tiến cử cho Hoắc Thành.

Lần đầu tiên gặp mặt anh đã ra tay ngay lập tức, để Hoắc Thành ‘trải nghiệm’ cảm giác kích thích trong mơ một lần cho đã.

Loại thôi miên tinh thần này có lúc còn dễ khiến người ta nghiện hơn cả dùng thuốc, chỉ chưa được mấy lần, Hoắc Thành phát hiện bản thân rời xa người đàn ông này không được nữa.

Hắn đưa người đàn ông này về nhà, trả giá trên trời để bao anh làm bác sĩ tâm lý tư nhân cho mình.

Đồng thời, Cừu Lệ cuối cùng cũng gặp được cô gái mình tương tư nhiều năm.

Sáng hôm đó ánh mặt trời chói chang, anh đi vào vườn hoa của nhà họ Hoắc, ngước mắt lên lập tức nhìn thấy cô gái bên cửa sổ.

Thật kỳ lạ, xa cách nhiều năm như vậy mà cô vẫn giữ nguyên dáng vẽ thiếu nữ chưa từng gột bỏ nét thanh thuần, mang theo chút tò mò và mới lạ đứng sau rèm voan màu trắng lén đánh giá anh.

Tầm mắt chạm phải nhau, cô như chú mèo nhỏ nhạy cảm vội vàng trốn ra sau tường.

Cô vẫn mang dáng vẻ như trong trí nhớ của anh, có điều trong mắt chứa đựng cảm giác cô độc do biến cố cuộc đời.

Sau này, Cừu Lệ dần dần biết được tình cảnh của cô.

Cô không thể rời khỏi căn nhà này, thậm chí không được bước ra khỏi lầu hai, nghe người làm trong nhà nói phu nhân thường xuyên bị đánh đập.

“Tại sao không rời khỏi? Đương nhiên phu nhân không thể rời khỏi rồi.” Người làm nói bằng giọng bất lực: “Mẹ cô ấy mắc bệnh đang nằm viện ở đấy, tiền thuốc mỗi ngày cao cắt cổ cho nên căn bản không phải vấn đề cô ấy muốn đi hay không, cả đời này của cô ấy…… không rời được Hoắc tiên sinh đâu.’

Cừu Lệ căn bản nghe không lọt tai những lời này, anh đau lòng tới muốn nghẹt thở.

Vốn chỉ ôm một tia chấp niệm muốn nhìn xem cô sống có tốt không, nếu cô hạnh phúc thì anh sẽ rời xa cô, tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của cô.

Mà giờ phút này, lúc anh nhìn thấy cuộc sống của cô ở cự ly gần, anh bỗng hối hận rồi.

Hối hận ban đầu không đích thân tặng chiếc bánh kem rừng đen đó cho cô, hối hận không cướp cô, giành lấy cô, mới khiến cô rơi vào cảnh bất kham này.

Anh không có can đảm, anh là kẻ nhát gan.

Cơ hội duy nhất để nói chuyện là sau khi anh thôi miên Hoắc Thành và quản gia.

Khương Vũ thấy trong nhà không có người thế là lén lúc đi xuống vườn hoa dưới lầu, ngồi trên bãi cỏ phơi nắng.

Làn da trắng nõn dưới ánh mắt trời giống như đang phát sáng.

Cừu Lệ cứ thế đứng sau lưng cô dùng ánh mắt vuốt ve từng tấc da thịt của cô, nhìn vết bầm xanh tím trên da cô mà cảm thấy đau lòng không thôi.

Đúng lúc này Khương Vũ quay đầu lại nhìn anh: “Bác sĩ thôi miên, anh đúng là giỏi thật, lần nào cũng làm hắn đổ gục được.’

Lúc cô nói chuyện, khóe môi hé ra nụ cười khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.

“Anh thôi miên hắn nhiều lần một chút, được không?” Cô dùng giọng thương lượng cầu xin anh: “Để hắn về nhà rồi ngủ lâu một chút.”

Chỉ khi ác ma ngủ rồi cô mới được yên tĩnh chốc lát.

Cừu Lệ gật gật đầu: “Sẽ làm đúng nguyện vọng của cô.”

“Tại sao anh không gọi tôi là phu nhân?”

“Cô muốn tôi gọi như vậy à?”

“Bọn họ đều gọi thế.”

“Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi.”

Khương Vũ lại cười lên, cô đúng là rất thích cười.

“Tôi tên Khương Vũ, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vũ, mẹ tôi cũng gọi tôi như vậy.”

“Tiểu Vũ…” Anh đọc ra hai chữ này giống như đang nhấm nháp viên kẹo trái cây ngọt ngào.

Cô lại hỏi :”Đúng rồi, anh tên gì?”

“Cừu Lệ.”

“Viết thế nào?”

Cừu Lệ móc giấy bút mang theo bên người ra viết tên của anh lên, nghiêm túc viết từng nét một.

Dưới ánh mặt trời, trên nền giấy trắng tinh, hai chữ ‘Cừu Lệ’ được viết với nét bút mạnh mẽ dứt khoát.

Lúc nhìn thấy hai chữ này, trong mắt Khương Vũ lóe lên tia kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn anh một cách khó tin.

“Cừu Lệ?”

“Ừm.”

“Người đứng nhất khối toàn trường thời cao trung của chúng ta à!”

Cừu Lệ mỉm cười: “Phải.”

“Đúng là có duyên thật ha, như vậy cũng có thể gặp được nữa.”

“Không phải duyên phận.”

Là anh muốn gặp em, muốn gặp em đến phát điên……

Cừu Lệ dời tầm mắt đi, chậm rãi nói: “Có lẽ là số trời đã định.”

“Các anh học tâm lý mà cũng tin vào số trời đã định à?”

“Tôi không tin số trời, tôi chỉ tin bản thân tôi.’

Khương Vũ khẽ thở dài một hơi, cô đứng dậy trở vào căn nhà trống vắng tối đen đó: “Tôi đã không còn tin vào bản thân mình nữa rồi.”

Cuộc đời cô được định sẵn hết đường xoay chuyển.

Hết hy vọng, không có ánh sáng.

“Đúng rồi.”

Trước khi vào nhà, Khương Vũ ngoảnh đầu lại nói với anh: “Trong tủ lạnh có bánh kem rừng đen đấy, tự tay tôi làm, mời anh ăn nhé!”

……..

Bánh kem rừng đen trang trí rất đẹp, bên ngoài lớp bơ trắng được phủ một lớp socola mỏng.

Cô gái bó gối ngồi trên sô pha nhìn Cừu Lệ ăn từng miếng bánh kem do cô làm.

“Anh biết không, thời cao trung từng có một nam sinh tỏ tình với tôi.”

Chiếc nĩa trong tay Cừu Lệ khựng lại, sau đó anh tiếp tục cúi đầu ăn bánh kem: “Hửm?”

“Tôi không biết anh ấy là ai, trưa hôm đó anh ấy tặng tôi chiếc bánh kem, chữ anh ấy rất đẹp giống chữ của anh vậy. Anh ấy nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, anh ấy nói thích tôi.”

Lúc cô gái nói tới chuyện cũ, khóe môi kìm không được hơi giương lên, trong mắt ngập đầy hạnh phúc.

“Anh biết không, trước giờ chưa từng có ai khen tôi như vậy, thích tôi như thế.” Cô ôm gối dựa, trong khóe mắt hẹp dài ánh lên niềm vui hạnh phúc: “Cảm giác được người khác thích và trân quý thật tốt biết bao nhiêu, nhưng tôi không biết anh ấy là ai, anh biết không?”

“Tôi…… sao tôi biết được.’

“Cũng đúng.” Khương Vũ nhìn anh: “Anh ấy nhất định là người không có lòng can đảm, nên mới không để ai biết.”

Đúng, anh không có can đảm, tự áy náy không bằng người ta.

“Nhưng tôi vẫn kìm lòng không được mà nghĩ, nếu khi đó anh ấy tỏ tình với tôi, có lẽ tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy.”

Cừu Lệ ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn cô gái ngồi trên sô pha.

“Có lẽ anh ấy cũng bơ vơ lạc lõng giống như tôi, chúng tôi đều đánh mất sự can đảm đối với cuộc sống, đồng thời đánh mất lòng can đảm đi theo đuổi chân tình. Nhưng nếu ở trong hoàn cảnh đó mà có người đỡ đần lẫn nhau có khi dễ thở hơn…… chứ không phải cô độc chiến đấu một mình.”

Cô cười mãi cười mãi cười tới nước mắt lăn dài, sau đó bình thản lau đi :”Chân tình quý giá biết bao nhiêu, bỏ lỡ rồi thì không tìm lại được nữa, không còn… gặp được nữa.”

Cừu Lệ nuốt miếng bánh kem rừng đen đắng chát rồi đi tới trước mặt cô ngồi xuống.

Anh muốn lau nước mắt thay cô biết nhường nào, muốn nói cho cô biết cô chưa từng bỏ lỡ, cô không cần gặp được anh, bởi vì dù cách xa bao nhiêu anh luôn chạy về phía cô.

“Đừng khóc, tương lai hãy còn rất dài.” Anh nhìn cô nói một cách nghiêm túc: “Tôi sẽ giúp cô.”

“Nhưng tôi đã không có tương lai nữa rồi.” Cô lau nước mắt, cười nói: “Cuộc sống khó khăn quá, không có ba bảo vệ, khó khăn lắm.”

“Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, Tiểu Vũ, cô muốn sống cuộc sống thế nào, trở thành người thế nào.”

Khương Vũ không nghĩ tới tương lai mịt mờ không ánh sáng nữa, cô bắt đầu nghiêm túc phác họa cuộc đời mới nếu như có cơ hội làm lại:

“Để tôi nghĩ xem, có lẽ lúc đó tôi sẽ trở thành kiểu người tôi muốn thành nhất, kiên trì với giấc mơ ba-lê.”

“Có lẽ tôi sẽ có một người ba làm ngôi sao, để ông đoàn tụ với mẹ tôi, ông nhất định rất yêu rất yêu mẹ, ông đợi bà những hai mươi năm đấy. Anh nói xem nguyện vọng này của tôi có viển vông quá chăng?”

Cừu Lệ lắc đầu: “Chỉ cần em tin tưởng ắt sẽ có thôi.”

“Còn nữa nha, tôi muốn trở thành thiên nga đen sáng chói nhất trong giới ba-lê, thần tượng của tôi là Bộ Đàn Yên, bà ấy nhất định chưa chết, bà sẽ nhìn thấy tôi, khen ngợi tôi…”

“Có ba có mẹ rồi, tôi muốn có một người bạn trai, chính là người viết thư tình khen tôi là cô gái xinh đẹp nhất trời đời đó, tôi muốn anh ấy làm bạn trai tôi. Anh ấy đẹp trai giống anh, chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ có hai đứa con, sẽ hạnh phúc, bình an cả đời, từ đầu tới cuối anh ấy đều rất yêu tôi.”

“Anh ấy nhất định rất yêu cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì đã yêu cô tới tận trong xương tủy rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.