Sau
Khương Vũ lại mơ thấy chuyện của kiếp trước, cảnh trong mơ lần này xuất hiện rất nhiều ký ức chưa từng có.
Cừu Lệ thôi miên cô khiến cô quên rất nhiều chuyện.
Mà nay những chi tiết vụn vặt đó lần lượt xông hết vào trong não bộ.
Tương lai lý tưởng của cô, khát vọng của cô đối với ba, Bộ Đàn Yên chưa chết thậm chí còn trở thành mẹ cô, cô có hai đứa con…
Tất cả mọi thứ được viên mãn ở trong kiếp này.
Mọi tiếc nuối được bù đắp cả rồi.
Khương Vũ tỉnh khỏi giấc mơ, hoảng hốt ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
“Anh là thật ư?” Cô hỏi đi hỏi lại, “A Lệ, anh là thật ư?”
Rất sợ hãi những điều này đều là giấc mộng đẹp anh dệt nên cho cô!
“Anh thôi miên em phải không, anh biết hết mọi chuyện xảy ra trong kiếp trước, anh phục hồi trí nhớ rồi phải không?”
Cừu Lệ ngủ mê man, trở người qua vô thức ôm lấy cô: “Anh muốn mời em thôi miên cho anh, ngoan anh buồn ngủ lắm.”
“Anh đừng ngủ, anh nói rõ cho em.” Khương Vũ véo mặt anh: “Hôm kết hôn là anh gửi tin nhắn cho em phải không, nói gì mà đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ rất hạnh phúc này nọ?”
Cơn buồn ngủ của Cừu Lệ tan đi phân nửa, anh nhẹ nhàng bưng gương mặt gần ngay trước mắt của người phụ nữ: “Anh từng giải thích rất nhiều lần rồi, anh không có gửi tin nhắn cho em, điện thoại là do trùng hợp cầm trong tay thôi.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Em lại mơ thấy giấc mộng kỳ lạ nữa rồi hả?”
“Không phải giấc mơ kỳ lạ mà là chuyện xảy ra trong hiện thực, em kể chuyện kiếp trước của em cho anh nghe rồi nhưng anh cứ không tin.”
“Cho nên em đang sợ viễn cảnh hiện tại cũng là do anh thôi miên?”
“Ừm.”
Khương Vũ nâng cầm anh vuốt ve: “Em không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mơ nữa rồi.”
Cơn buồn ngủ của Cừu Lệ bay sạch, anh dứt khoát ngồi dậy nghiêm túc nói chuyện với Khương Vũ: “Trong thôi miên có một công tắc thức tỉnh, chỉ cần khởi động công tắc thức tỉnh này thì nhất định sẽ tỉnh khỏi giấc mơ đó.”
“Nghĩa là sao?”
“Ví dụ lần đầu tiên anh thôi miên em để em quên anh đi, khi đó anh sử dụng hộp nhạc thủy tinh. Lại ví như lúc em dùng máy phát hiện nói dối thử xem anh có nói dối hay không, anh dùng tần suất tim đập để thôi miên em, chỉ cần em tìm được công tắc thức tỉnh này thì có thể tỉnh lại…….”
Khương Vũ cái hiểu cái không gật đầu: “Thế nếu như sự trọng sinh của em là do anh thôi miên em thật, thế cái công tắc này sẽ là gì?”
“Anh không biết, nếu là bị thôi miên thật thì anh của hiện tại chỉ là sóng điện não của em thôi. Công tắc thức tỉnh có thể là một món đồ, hoặc cũng có thể là một câu anh từng nói với em.’ Cừu Lệ nghiêm túc giải thích với cô: “Đáp án chân chính chỉ có bản thân em mới biết.”
Khương Vũ gật gật đầu như có điều suy nghĩ, cô xoay lưng lại với em: “Thế thì em phải…… nghĩ cho kỹ đã, ngủ đi.”
Cừu Lệ nhìn cô hơi có chút oán trách: “Em làm anh tỉnh ngủ, giờ em muốn ngủ à?”
“Hửm?”
“Anh ngủ không được.”
“Cho nên?”
Khóe môi anh cong lên, kéo cô tới: “Muốn chị gái chơi với anh.”
“Anh……”
……
Khương Vũ thật rất khó thuyết phục bản thân rằng mọi thứ đều là thôi miên.
Vào những lúc nào đó cảm giác nó tới cực kỳ mãnh liệt, cô không tin thôi miên mà cũng có mùi vị bị lật đi lật lại như sắp chết vào mỗi đêm.
Cừu Lệ dùng cách này để nói với cô, mọi thứ là thật, anh cũng là sự tồn tại chân thật nhất.
Bọn họ kề vai sát cánh sống với nhau nhiều năm có được hai đứa con rất đáng yêu, là thai sinh đôi, chuyện tốt tới cùng lúc.
Con gái tên Cừu Thù, tĩnh nữ kỳ thù (1), là hy vọng tốt đẹp nhất của anh đối với đứa con gái này.
Nhưng trên thực tế, tính cách con bé rất nghịch ngợm chẳng có tí thục nữ nào, ngược lại có vài phần tương tự Bộ Đàn Yên.
Con trai tên Tạ Trừng, tính cách cậu bé ôn hòa trầm tĩnh cũng hay cười, càng lớn càng giống Cừu Lệ y như đúc.
Nếu không phải trải qua những chuyện không vui hồi nhỏ, Cừu Lệ nhất định cũng sẽ trở thành một cậu bé ôn hòa lương thiện như thế.
Liên quan tới việc con theo họ ai, từ khi Khương Vũ bắt đầu mang thai thì Trình Dã và Tạ Uyên đã bắt đầu chiến tranh kéo dài không dứt rồi.
Hai vị ba vợ đều không dễ chọc, Cừu Lệ không có bất cứ quyền phát ngôn nào.
Về mặt này phận làm người ở rể…… đúng là khá uất ức.
Mặc kệ là họ Tạ hay họ Trình, tóm lại hai vị ba vợ đại nhân trực tiếp xem nhẹ cảm nhận của người ba chân chính là Cừu Lệ đây.
May là Khương Vũ sinh ra một đôi song sinh đáng yêu, lần này hai vị ba vợ đại nhân yên tâm rồi.
Mới đầu Trình Dã chọn bé trai, muốn để bé gái lại cho Tạ Uyên.
Nhưng Cừu Lệ thiên vị con gái hơn một chút, sau khi anh ủ rũ nói với Khương Vũ hồi nhỏ bản thân bị ba mình bắt nạt, giờ lớn lên bị tới hai người ba bắt nạt, đây là số khổ gì vậy chứ….
Khương Vũ lập tức dùng thái độ cứng rắn giữ con gái lại, cho theo họ của Cừu Lệ.
Thế là Cừu Lệ đặt tên cho con gái bảo bối một cái tên rất hay, Cừu Thù.
Còn như con trai, sau khi Tạ Uyên phao tin muốn phong sát Trình Dã một trăm năm, Trình Dã vội vàng từ bỏ ngay.
Đồ tư bản chó má.
Tới tận mấy năm sau Khương Vũ vẫn còn đang nghĩ rốt cuộc công tắc thức tỉnh thôi miên là gì, một bài hát? Một câu nói? Hay là một món đồ?
Nghĩ hoài nghĩ chẳng ra, mấy năm sau đành từ bỏ.
Hôm sinh nhật Cừu Lệ, Khương Vũ tới tiệm bánh kem đặt một ổ bánh.
Bánh kem được đưa tới từ sớm rồi, Khương Vũ dặn đi dặn lại hai bạn nhỏ tham ăn trong nhà rằng không được ăn vụng.
“Đây là bánh kem sinh nhật cho ba.”
“Ba bình thường có gì tốt cũng giành cho các con, vào thời khắc quan trong các con cũng nên biểu hiện một chút phải không.”
Tạ Trừng và Cừu Thù liên giọng đảm bảo nhất định sẽ trông kỹ chiếc bánh kem này không lén ăn vụng đâu.
Đáng tiếc sau khi Khương Vũ rời khỏi không được bao lâu thì Trình Dã tới.
Hai cô cậu nhóc như chiến sĩ mặc áo giáp bảo vệ bánh kem trong tủ lạnh, cản đại ma vương Trình Dã cực kỳ tham ăn.
“Ông ngoại ông là minh tinh, ông không được ăn bánh kem!”
Trình Dã vừa từ phim trường về đúng lúc đang đói meo, biết trong tủ lạnh có bánh kem nào nhịn được nữa: “Minh tinh sao không được ăn bánh kem hả, mẹ các cháu múa mà cũng ăn như thường đó thôi, tại sao ông không được ăn.”
“Bánh này là mẹ mua cho ba! Muốn đón sinh nhật cho ba!”
“Người sắp ba mươi tuổi đầu rồi còn đón sinh nhật gì nữa. Lại nói, có đồ tốt nên để hiếu kính ba vợ, đó chẳng phải là lẽ dĩ nhiên ư.”
“Tóm lại là không được!”
…….
Phòng vệ nói chung là rất có hiệu quả, hai cô cậu nhóc chí choái quấn lấy không buông không cho Trình Dã đụng tới chiếc bánh kem đó.
Nhưng chúng tuyệt đối không ngờ tới, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi, buổi tối Tạ Uyên qua nhà lấy bánh kem trong tủ lạnh ra cắn một miếng ngay trước mặt Khương Vũ.
“Ba bảo mẹ con làm bánh sầu riêng ăn vào hơi khó chịu, chắc sắp mất vị giác luôn rồi.” Tạ Uyên vừa ăn bánh kem vừa nói bằng giọng tủi thân: “Hy sinh bánh kem sinh nhật của con rể để cứu mạng ba vậy.”
Khương Vũ biết, từ khi Bộ Đàn Yên mẹ cô phục hồi trí nhớ rồi thì ‘tay nghề bếp núc’ càng điêu luyện hơn, Tạ Uyên ngày ngày ở nhà bị bà ‘đầu độc’ nên chỉ còn nước thường xuyên qua nhà con gái ăn chực.
“Ba! Đó là bánh kem sinh nhật mua cho A Lệ đấy! Ba ăn nó rồi, buổi tối tính sao.”
“Ba đặt cho con cái khác là được chứ gì.”
“Nói thì nhẹ nhàng lắm, lúc này rồi đặt không kịp nữa đâu.”
“Thế thì tới tiệm bánh kem mua đại một miếng nhỏ về.” Tạ Uyên nói tỉnh queo: “Phận ở rể không xứng ăn bánh kem lớn.”
Trình Dã cũng thò tay quẹt một miếng kem ăn, nói bằng giọng cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo con không cho ba ăn.”
Khương Vũ hết cách đành phải thay giày ra tiệm mua chiếc bánh kem khác.
Lúc cô tới tiệm bánh kem đối diện với trường trung học Duật Hy, thì nhìn thấy bóng người đàn ông quen thuộc.
Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nút cổ áo mở rộng lộ ra da thịt trắng ngần và đường xương quai xanh rõ ràng, giống hệt dáng vẻ chàng thiếu niên đẹp trai sáng sủa thời cao trung.
Bên tay anh đặt một chiếc bánh kem rừng đen, anh đang nghiêm túc viết chữ lên thiệp chúc mừng:
“Em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, anh thích em.”
Khương Vũ đi tới bên cạnh anh nhìn thấy hàng chữ nhỏ phóng khoáng mạnh mẽ trên tấm thiệp, nét chữ y hệt tấm thiệp trên chiếc bánh kem cô nhận được vào kiếp trước.
Mớ ký ức đau thương mà hạnh phúc đó lại ập tới, mắt cô lập tức đỏ lên.
Cừu Lệ mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn thấy người con gái mình yêu đã rơi nước mắt đầy mặt.
“Anh là anh ấy, đúng không?”
Cừu Lệ im lặng chốc lát, cẩn thận đặt tấm thiệp vào trong phong thư rồi dán hình bông hoa nhỏ lên rồi trịnh trọng đưa tới bên tay Khương Vũ, suốt quá trình không nói câu nào.
“Anh nói cho em biết, có phải không.”
Anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô gái, sau đó cắt một miếng bánh kem rừng đen đưa tới bên miệng cô: “Hôm nay là sinh nhật anh, mời em ăn bánh kem.’
Khương Vũ nghe lời cắn một miếng, miếng bánh kem đó khí ấy cô còn chưa kịp ăn miếng nào thì đã bị tên ác ma Hoắc Thành đó vứt đi rồi.
“Anh là anh ấy.” Khương Vũ ôm lấy eo người đàn ông, vùi mặt vào cổ anh: “Em biết là anh mà.”
Kết cục thay đổi, thời không giao nhau, Cừu Lệ của tương lai và anh của hiện tại là cùng một người, đều nhớ ra hết rồi.
Cừu Lệ khẽ than một tiếng: “Đoạn thời gian ở trong tù đó, hoặc nên nói trong đoạn ký ức đó, anh từng nghĩ không dưới một lần rằng nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, nếu khi ấy anh dũng cảm hơn một chút thì có lẽ em không phải chịu nhiều cực khổ như vậy rồi.”
Khương Vũ ra sức lắc đầu: “Chúng ta đã trọng sinh trở lại rồi.”
Cừu Lệ xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Đúng vậy.”
Những điều này không quan trọng nữa, bọn họ yêu thương nhau từ lúc còn trẻ, đồng thời vĩnh viễn yêu đối phương sâu sắc.
= = = = = =
Chú thích:
(1) Tĩnh nữ kỳ thù: một câu thơ nằm trong bài Tĩnh Nữ 1 [靜女 1] của tác giả Bội Phong. Tĩnh nữ kỳ thù nghĩa là người con gái nhàn nhã đẹp đẽ.