Trình Dã có thể cảm nhận được bàn tay dịu dàng nhẵn nhụi của người phụ nữ, nhẹ nhàng mát xa chân ông, dịu dàng ấn ấn.
Bà không mang găng tay.
Mềm mại giống như trong trí nhớ vậy, ông có thể cảm nhận được nhu tình chôn giấu sâu trong lòng của người phụ nữ trước mặt.
Trình Dã duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt bà, đã sớm một mảnh ướt át.
“Mạn Mạn, đừng khóc, anh về rồi.”
“Cho, cho nên?”
“Có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Khương Mạn Y không trả lời, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa tay, nhìn dung nhan đã sớm lấm lem trong gương, nhìn bản thân đã chật vật vô cùng…
Sao có thể bắt đầu lại chứ, khoảng cách giữa bọn họ còn xa vời hơn cả một trời một vực rồi.
Sau một phút, Khương Mạn Y đi ra khỏi phòng vệ sinh, khóe mắt hơi đỏ, nhưng lại không có nước mắt, trên mặt lần nữa bổ trang lại.
“Trình tiên sinh hôm nay qua đây, cũng không phải là vì mát xa trị liệu đi, anh có lời nào cứ việc nói.”
Trình Dã ngồi ở bên giường, rũ đôi chân ướt nhẹp, nói: “Tôi không muốn làm em khóc, chưa từng muốn.”
“Gặp được cố nhân, có chút bi thương mà thôi.” Khương Mạn Y miễn cưỡng nở nụ cười: “Trình tiên sinh đừng nghĩ nhiều.”
“Tôi nghe Tiểu Vũ nói…”
“Con bé không phải là con anh.”
“Tôi biết.” Trình Dã bất đắc dĩ nở nụ cười: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi liền biết. Con bé không giống tôi, cũng… không giống em.”
Khương Mạn Y cực kỳ kinh ngạc, sao cũng không ngờ được Trình Dã sẽ nói như thế.
Khương Vũ sau khi từ Hải Thành về, vui vẻ biết bao!
“Anh biết rồi còn…”
“Nhưng con bé gọi tôi là ba.”
Cổ họng Trình Dã như mắc nghẹn: “Con bé tên là Khương Vũ, con bé dùng tên con gái của chúng ta, con bé gọi tôi là ba, lúc đó con bé cũng khóc rồi, nói rất nhớ tôi, tôi còn có thể làm gì? Nói cháu nhận sai rồi, ta không phải là ba cháu? Tôi nói không nổi, chỉ cần con bé nguyện ý, tôi sẽ xem con bé là con mình, tôi nhận con bé.”
Câu nói này, triệt để làm cho phòng tuyến trong lòng Khương Mạn Y sụp đổ rồi.
Bà cũng không có cách nào kìm nén nỗi lòng nữa, khống chế tâm tình.
Trình Dã giang hai tay, cười nói: “Mạn Mạn, ôm một cái ôm hữu nghị với bạn cũ đi.”
Khương Mạn Y bước qua, không ôm ông, nắm quần áo rộng rãi của ông, hôn lên.
Môi của ông vẫn mềm mại như cũ, giống như thời thiếu niên, có mấy phần mặn mặn của nước mắt rơi vào trong đó.
Trình Dã rất nhanh liền giành lại quyền chủ động, xoay người đè bà lên ghế….
Khương Mạn Y cảm nhận được khí thế hung hăng của người đàn ông, bà cố gắng ngăn ông lại: “Chỗ này không được.”
Trình Dã cực lực nhẫn nại, con ngươi màu nâu nhuốm đầy dục vọng, mang theo khẩn cầu: “Mạn Mạn, ngoại trừ em, tôi không có người phụ nữ nào khác, nhiều năm như vậy đều không…”
“Buổi tối Tiểu Vũ không có ở nhà, anh đến nhà đi.”
Khóe miệng ông giương lên: “Được.”
….
Chạng vạng, Khương Mạn Y về nhà, tắm bằng nước nóng một cách thoải mái vui vẻ, sau đó trang điểm cho mình thật tinh xảo.
Nhìn chính mình trong gương, không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi tắm xong, da dẻ thật giống như khôi phục lại đàn hồi, cuối cùng cũng xem như xinh đẹp hơn rất nhiều.
Dung mạo của Khương Mạn Y khi còn trẻ không cần phải bàn, lúc đó, ngay cả Bộ Đàn Yên cũng nói, nếu như bà trang điểm cẩn thận, ngay cả Bộ Đàn Yên cũng không so được.
Đây là chỗ duy nhất cho bà dũng khí, để bà ở bên cạnh một thiếu niên rực rỡ kia không chút nhát gan.
Nhưng mỹ mạo vô biên, chung quy cũng không ngăn nổi sự vùi dập của thời gian.
Khương Mạn Y khẽ thở dài một hơi, sau khi bình tĩnh lại, lại cảm thấy hôm nay thật sự… quá là xúc động.
Ngọn lửa của người trưởng thành, thường là vừa đốt liền bùng cháy, ông ấy là người đàn ông mà bà yêu sâu đậm….
Nhưng sau đó thì sao, bọn họ có thể có giây phút ân ái trong chốc lát, nhưng sẽ không có sau này.
Rốt cuộc cũng không phải là tuổi có thể quyết chí tiến lên, không lo sợ cái gì kia, người trưởng thành sẽ suy xét rất nhiều đến những thứ thực tế.
Khoảng cách giữa bọn họ đã quá xa quá xa rồi.
Khương Mạn Y lắc đầu, bỏ hết những suy nghĩ này ra khỏi đầu, cho dù thế nào, tối hôm nay… ông cũng thuộc về bà, ngắn ngủi mấy tiếng, đã là ban ân mà vận mệnh phá lệ ban cho bà rồi.
Khương Mạn Y gửi định vị cho Trình Dã, sau đó xuống dưới lầu đi chợ cách đó không xa mua rau, về nhà làm một bữa tối dưới ánh nến phong phú lãng mạn.
Rất nhanh, cửa phòng liền bị gõ vang, Khương Mạn Y mở cửa phòng, Trình Dã đã cải trang đứng trước mặt bà.
Ông đã về thay đồ, tây trang nghiêm túc, áo sơ mi cắt may khéo léo, cà vạt đeo ngay ngắn, khí chất tao nhã, trong tay cầm một đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp.
Chỉ là khi ông cười với bà, nhìn có chút xấu xa, mặc tây trang chính là cảm giác văn nhã lại bại hoại.
Trình Dã hai mươi năm trước, thiếu niên rock and roll căm phẫn kia, tên nhóc phẫn nộ trước chuyện bất bình, dùng sức mạnh và âm nhạc của mình để chống lại thế giới kia, bây giờ đã dùng tư thế thịnh hành và thương nghiệp nhất, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tiếp nhận tiếng hoan hô của muôn người.
Nhưng Khương Mạn Y vẫn có thể nhìn thấy được đốm lửa rực cháy trong ánh mắt ông, thiếu niên rock and roll của bà năm đó vẫn còn.
Quá khứ, bà trốn tránh tất cả những gì liên quan đến ông, không phải bởi vì bà tự dối mình rằng ông đã thay đổi rồi.
Mà là bởi vì tất cả những thay đổi của Trình Dã, bà đều chưa từng chứng kiến và ở bên cạnh, bà đã bỏ lỡ cuộc đời của ông.
Này mới là ý nan bình (tâm nguyện khó yên) vĩnh viễn của Khương Mạn Y.
….
Khương Mạn Y cởi tây trang của ông, treo lên móc áo ở cạnh huyền quan, sau đó cởi hai khuyu áo sơ mi của ông: “Máy lạnh trong nhà không quá tốt, có chút nóng, em đã làm lạnh nước ngọt mà anh thích rồi.”
Trình Dã không nói gì, nhìn quanh ngôi nhà nhỏ có hai phòng không đến 80 mét vuông, căn phòng không lớn, thế nhưng trang trí vô cùng ấm áp, trên tủ còn có hoa tươi mới cắm.
Nhưng… Căn phòng này vẫn rất nhỏ, rất tồi tệ.
Bà sống trong căn phòng nhỏ cũ nát này nhiều năm như vậy, có thể thấy được cuộc sống của bà… thật sự không hề tốt.
Trình Dã năm đó vì câu nói “Tôi đã tìm được người có điều kiện hơn anh” của bà, canh cánh trong lòng thật nhiều năm, đã nhiều năm như vậy vẫn không buông bỏ được, vì thế cũng chưa từng chủ động đi tìm hiểu tình hình gần đây của bà.
Ông sợ nghe được bà sống thật sự rất tốt, rất hạnh phúc.
Giống như chỉ còn lại mình ông vẫn bị ràng buộc trong vũng bùn tình cảm, khó thể giãy giụa.
Ông không muốn thừa nhận.
Trên giá ở huyền quan có treo mấy khung ảnh, là ảnh chụp chung của bà và con gái.
Trình Dã đi tới, đầu ngón tay chạm vào tấm hình, đây là bức ảnh chụp chung của hai mẹ con lúc Khương Vũ lúc khoảng tầm ba tuổi.
Người phụ nữ trong bức ảnh nắm tay cô bé nhỏ đứng trước vòng quay ngựa gỗ, cô bé cười vô cùng rạng rỡ.
Mạn Mạn lúc này, vẫn là bộ dáng lúc mới yêu…
“Rời khỏi anh, là bởi vì Tiểu Vũ?”
Thật ra buổi tối hôm đó ở Hải Thành, Tạ Uyên đã tìm đến ông, giải thích rõ ràng mọi chuyện với ông.
“Không liên quan đến Tiểu Vũ.”
Lúc đó lựa chọn rời đi, hoàn toàn không phải bởi vì bên người có thêm một sinh mệnh nhỏ.
Đoạn tình cảm này, Khương Mạn Y trước giờ chưa từng có tự tin.
Không phải là vì ông không tốt, mà là bởi vì ông quá tốt, tự ti từ đầu đến cuối luôn quấn lấy bà.
Lúc đó, Trình Dã đã ký hợp đồng với công ty, hơn nữa cũng đã có chút danh khí, tương lai của ông… Thật sự rất đáng mong chờ.
Nhưng mà bà thì sao, xuất thân gia đình đã hạn chế cả đời của bà, là ca sĩ hát lâu dài ở quán bar nhiều năm như vậy, bà cũng không thể hát ra thành tựu.
Có lẽ, Khương Tiểu Vũ ở bên cạnh chỉ là cơ hội để bà quyết tâm kết thúc đoạn tình cảm này mà thôi.
Ông có tương lai càng tốt hơn, bà không thể kéo chân ông lại.
“Không liên quan đến Tiểu Vũ.” Cổ họng Khương Mạn Y nghẹn lại, khó khăn nói: “Là em, muốn rời khỏi anh.”
Câu nói này làm cho Trình Dã không thể nào chấp nhận được, sắc mặt ông trầm xuống: “Muốn rời khỏi tôi?”
“Đúng vậy, muốn rời khỏi…”
Ông ngồi bên cạnh bàn, im lặng rất lâu, khóe miệng giương lên một cách hoang đường: “Bỏ đi, đã nhiều năm như vậy, không nhất thiết phải truy hỏi những thứ này.”
“Đúng, không cần thiết.” Khương Mạn Y khó khăn nuốt sự chua xót nơi cuống họng: “Trình Dã, chúng ta đã đến tầm tuổi này rồi, không có cái gì không buông bỏ được.”
Ông nhìn bà, ánh mắt dán chặt vào người bà: “Em buông bỏ tôi rồi?”
“Không buông bỏ thì lại làm sao, thân phận của anh bây giờ… Anh vẫn còn muốn yêu đương với em sao?”
“Yêu đương cái gì.” Trình Dã kéo bà đến bên cạnh mình, hôn mạnh lên môi bà: “Ông đây muốn kết hôn với em.”
Đôi mắt Khương Mạn Y rung động, mở to hai mắt, khó tin mà nhìn ông.
Bờ môi ông lành lạnh, nhưng đầu lưỡi lại vô cùng nóng bỏng, rất hung dữ cắn và, có chút đau đau, bà khó khăn mở miệng muốn phản bác, nhưng tất cả còn chưa nói ra khỏi miệng, đều bị ông hòa tan trong nụ hôn vừa dịu dàng lại không chút dịu dàng này.
Khương Mạn Y muốn tránh khỏi ông, nhưng ông giữ bà càng chặt hơn, eo mảnh khảnh bị ông nắm chặt trong tay, hơi thở nóng bỏng của ông phả vài bên tai bà: “Nhiều năm như vậy, Mạn Mạn… Tôi muốn em phải bồi thường cho tôi.”
Khương Mạn Y hoàn toàn hòa tan, lông mi dài mềm mại khẽ run rẩy.
Bà lấy đồ trong túi áo bên trái Trình Dã ra… xé ra.
….
“Bao nhiêu xuân thu gió mưa thay đổi,
Bao nhiêu gập ghềnh yêu chẳng biến,
Bao nhiêu thổn thức em nơi biển người….”
Người đàn ông khẽ ngâm nga giai điệu bài “Tình nhân”, từ trong phòng tắm truyền ra.
Khương Mạn Y nằm bò trên bàn, nâng quai hàm, nhìn đồ ăn đã nguội ở trên bàn, đại não rơi vào trống rỗng.
Không hề nghi ngờ, bà và ông đều cần một lần “tắm nước nóng” thoải mái tràn trề như vậy, rửa đi phong trần và khó khăn nửa đời người này.
Bà có thể nhớ rõ mùi vị của ông, không có quá nhiều thay đổi so với thời còn trẻ.
Thế nhưng trong thời gian lúc nãy, bà thật sự cảm giác bản thân trở lại năm mười tám tuổi.
Bà thật sự phải bù đắp cho ông thật tốt, tất cả những yêu cầu hợp lý hay không hợp lý nhưng đối với người đàn ông này đều hứng thú, đều đáp ứng ông.
Cửa phòng tắm hé mở một khe nhỏ, ông gọi: “Mạn Mạn.”
“Cần gì?” Khương Mạn Y đứng dậy.
“Em.”
“………”
“Mau vào.”
“Im miệng.”
Khương Mạn Y không để ý ông, bà biết tính cách của người đàn ông này, chính là tên vô lại, cho dù bây giờ là minh tinh, cũng chính là tên bại hoại.
Bà càng nhân nhượng ông, ông càng tiến tới.
Trình Dã đi ra khỏi nhà tắm, để trần, cầm khăn lông trắng lau khô tóc, đi về phía Khương Mạn Y, cúi người cho bà một cái hôn thơm tho.
“Mạn Mạn nhà chúng ta vẫn ấm áp như cũ, cảm ơn.”
Khi niên thiếu, mỗi lần kết thúc, ông đều nói cảm ơn với bà.
So với lễ phép, chẳng bằng nói đây là lấy lòng và ca ngợi bà.
“Anh còn nói cảm ơn với ai nữa hả?”
“Không có ai cả.” Trình Dã cười nói: “Có người nhường chỗ cho anh trên xe bus anh cũng không nói cảm ơn.”
“Lắm lời.”
Trình Dã ôm bà ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào cổ bà, cọ cọ giống như một chú chó nhỏ.
Bà đẩy đầu ông ra: “Anh bao lớn rồi.”
“Anh nghĩ xem… Hình như năm nay mới vừa tròn mười chín tuổi?”
Khương Mạn Y bật cười: “Vâỵ biểu hiện của anh cũng không giống mười chín tuổi.”
“Xem ra Mạn Mạn vẫn chưa thỏa mãn.” Trình Dã nói lại bắt đầu không an phận, Khương Mạn Y cười đẩy ông ra, vội nói: “Không, em nói bừa, anh trai nhà chúng ta vô cùng tốt.”
Trình Dã nghe bà gọi ông là “anh trai”, trong lòng xoẹt qua một tia thương cảm, dịu dàng nói bên tai bà: “Nếu vừa ý, thì kết hôn với anh trai đi?”
“Đừng nói đùa như này với em.” Nụ cười trên mặt Khương Mạn Y nhạt đi.
Trình Dã nhìn bà: “Anh đã từng nói đùa rất nhiều với em, nhưng chỉ có chuyện này, anh vẫn chân thành như hai mươi năm trước.”
Khương Mạn Y còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên, bên cửa truyền đến tiếng như là tiếng mở khóa.
Khương Vũ thấy trong nhà sáng đèn, tùy ý đá giày, vào phòng —-
“Mẹ, mẹ ở nhà à, không phải nói phải tăng ca sao?”
Khương Mạn Y như lò xo bật ra khỏi người Trình Dã, tay chân cững đờ đứng bên tường: “Tiểu Vũ! Sao… con lại về rồi?”
Trình Dã ngồi trên sô pha, trên người vẻn vẹn chỉ có một cái khăn tắm màu trắng.
Cho dù đã từng biểu diễn vô số buổi biểu diễn hàng vạn người, đều chưa từng có giây phút nào, làm cho ông cảm thấy chân tay luống cuống như vậy, miễn cưỡng cười vẫy tay với cô: “Bảo bảo, ba ba về nhà rồi.”
Khóe miệng Khương Vũ giật giật, né người, sau người là Tạ Uyên đang cầm theo hai túi đồ đồ ăn và thực phẩm chín —-
“Con gặp được chú Tạ ở ngoài cổng trường, nói qua đây….. ngồi chút.”