Trên bàn ăn, Khương Vũ cảm giác bầu không khí hiện trường một trận quỷ dị.
Tạ Uyên ngồi bên cạnh cô, Trình Dã và Khương Mạn Y ngồi đối diện, vốn dĩ là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn của hai người, còn có rượu vang, kết quả bây giờ bốn người cùng ngồi ăn….
Khương Vũ vốn dĩ cho rằng, giữa mẹ và Tạ Uyên có cảm tình, cho nên vẫn luôn cường điệu Trình Dã không phải là ba cô, muốn để cô nhận Tạ Uyên làm ba, nhưng mà bây giờ, giữa bà và Trình Dã….
Ánh mắt Khương Vũ chếch sang bên cạnh, nhìn thấy cửa phòng nửa khép hờ của Khương Mạn Y, vỏ chăn ngổn ngang, Trình Dã tắm xong tóc vẫn còn ướt.
Vì thế hai người Khương Mạn Y và Trình Dã, đến cùng là tình huống như thế nào chứ! Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn như thế này, là muốn nối lại tình xưa sao?
Vậy Tạ Uyên…. là bị Khương Mạn Y tra rồi sao.
Trong mười mấy phút ngắn ngủi, trong đầu Khương Vũ đã hiện ra cả một ngàn câu hỏi vì sao.
Một lời khó nói.
Còn chưa đợi Khương Vũ mở miệng dò hỏi, Trình Dã đã giành trước nói: “Bé ngoan, ta và mẹ con kết hôn rồi.”
“Cái gì?”
Khương Vũ và Khương Mạn Y chấn kinh cùng nói ra.
Dưới bàn, Khương Mạn Y siết mạnh ống tay áo Trình Dã, cố gắng ngăn cản ông nói lời như vậy trước mặt con trẻ: “Anh đừng nói bừa, Tiểu Vũ, không thể nào! Đừng nghe lời ông ấy.”
Sao bà có thể kết hôn với ông chứ, ông là người có thân phận thế nào, chênh lệch với bà như là một trời một vực…. Sau này fans sẽ nhìn ông thế nào.
Trình Dã bất đắc dĩ cười cười, nói với Khương Vũ: “Mẹ con bây giờ vẫn không chấp nhận ta, xem ra ta phải tốn chút công sức, bé ngoan, con sẽ giúp ta chứ.”
“Con đương nhiên…”
Lời còn chưa dứt, Khương Vũ liếc nhìn Tạ Uyên ở bên cạnh, lời nói ngừng lại: “Cái kia… Ba cố lên.”
Tuy rằng Trình Dã là ba ruột cô, nhưng chú Tạ Uyên đối xử với cô siêu tốt, cô nhất định phải xử lý mọi chuyện công bằng.
Nếu như Tạ Uyên thật sự thích mẹ, vậy bọn họ cạnh tranh công bằng, Khương Vũ không giúp ai cả.
“Vậy không được nha.” Trình Dã không vui: “Tiểu vũ, con nhất định phải giúp, lúc nào cũng thổi gió bên tai mẹ con, nói cho bà ấy, con muốn ba mẹ cùng sống bên nhau, một nhà ba người chúng ta, sẽ không bao giờ chia cắt nữa.”
“Con đương nhiên cũng hy vọng nhà chúng ta sống cạnh nhau, nhưng mẹ là người trưởng thành rồi, bà ấy cũng có sự lựa chọn của mình, con tôn trọng bà ấy.”
“Buổi tối hôm đó con không nói như này đâu.” Trình Dã duỗi tay véo gò má cô: “Sói mắt trắng nhỏ.”
Tạ Uyên ngăn cản tay của Trình Dã, không cho ông đụng đến Khương Vũ.
Trình Dã biết thân phận của Tạ Uyên, cũng không nói cái gì, ngại ngùng rụt tay về.
“Mẹ, nhân lúc chú Tạ ở đây, mẹ liền nói một lời xác định đi.” Khương Vũ không hy vọng Khương Mạn Y đứng núi này trông núi nọ, không bằng để bà nói rõ ràng ra: “Rốt cuộc mẹ thích ai?”
Khương Mạn Y không cảm xúc nói: “Mẹ không thích ai cả.”
Trình Dã lập tức không vui: “Vậy em liền nói dối, vừa nãy em còn nói yêu tôi vô cùng.”
Khương Mạn Y lập tức trở nên nghiêm túc: “Trước mặt con, anh đừng nói mấy lời như vậy!”
Trình Dã che miệng lén nói với Khương Vũ: “Mẹ con vẫn luôn nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy sao?”
“Đại đa số thời gian, là đúng.”
“Vậy chúng ta giúp bà ấy sửa lại, làm người quan trọng nhất là… là cái gì?”
Ông hỏi Khương Vũ.
Khương Vũ suy nghĩ một chút: “Là vui vẻ.”
“Là chân thành! Không có chút ăn ý nào, con có phải là ta sinh không vậy.” Trình Dã ghét bỏ nói: “Xin hãy kết hợp với văn cảnh trên dưới.”
Khương Vũ cười khanh khách, cô cảm thấy ba như là đứa trẻ vậy, không hề có sự khác biệt giữa hai thế hệ.
Hoàn toàn không giống như đàn ông trung niên ở tầm tuổi này, trầm lắng mà vô vị.
Nếu như không có Tạ Uyên, có lẽ bữa cơm này sẽ là bữa cơm đoàn viên vui vẻ vào hòa hợp của một nhà ba người.
Tạ Uyên cảm thấy mình là người thừa, ông nhìn Khương Vũ thoải mái cười lớn ở bên cạnh, lại nhìn nhìn Khương Mạn Y và Trình Dã trước mặt.
Im lặng hồi lâu, ông như là hạ quyết tâm, nói với Trình Dã: “Anh bảo đảm?”
Trình Dã có chút mơ hồ: “Bảo đảm cái gì?”
“Hai người kết hôn, tôi sẽ giao con bé* cho anh, anh phải chăm sóc nó thật tốt, nhưng tôi cũng sẽ nhìn anh…”
Trình Dã phản ứng được ý tứ của Tạ Uyên, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, thay vào đó là biểu tình vô cùng trịnh trọng nghiêm túc.
Hồi lâu, ông nặng nề gật đầu: “Tạ Uyên, tôi có thể đảm bảo với anh, tôi dùng mạng mình thề, tôi nhất định sẽ chăm sóc con bé.”
Xem con bé như là con ruột, thương con bé, yêu quý con bé, bù đắp tình thương cha mà con bé thiếu nhiều năm….
Khương Vũ cho rằng “cô ấy”* trong miệng Tạ Uyên, là chỉ Khương Mạn Y.
(*ở đây, khi Tạ Uyên nói với Trình Dã về ‘con bé’ là 她, ở trong tiếng trung, ngôi thứ ba là nữ chỉ có một từ là 她, cho nên Khương Vũ mới hiểu lầm.)
Trong lòng cô có chút khó chịu, đau lòng cho chú Tạ.
Tạ Uyên bây giờ chính thức thất tình rồi.
Khương Vũ gắp một cái đùi gà vào trong bát ông, sau đó oán hận nhìn Khương Mạn Y một cái.
Khương Mạn Y thấy tình hình bây giờ, cố giấu chắc chắn sẽ không giấu được, trực tiếp nói: “Tiểu Vũ, bây giờ mẹ sẽ nói sự thật cho con đi, thật ra con không phải là…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Uyên đã vội vàng ngắt lời bà, dịu dàng hỏi Khương Vũ: “Tiểu Vũ, bây giờ ba mẹ kết hôn rồi, con vui không?”
“A, cháu… Cháu đương nhiên cũng rất vui vẻ.”
“Con vui vẻ là tốt nhất, sau này có gì không vui, học là cần cái gì, con có thể tìm chú Tạ bất cứ lúc nào.”
Khương Vũ cảm động nói: “Chú Tạ, chú tốt quá.”
Khương Mạn Y kinh ngạc nhìn Tạ Uyên, rất khó tin tưởng, người đàn ông thái độ vô cùng cứng rắn muốn mang con gái về nhà quá khứ kia, sao bỗng nhiên nói ra những lời này.
Cho dù hiếu kỳ, Khương Mạn Y vẫn cứ kìm nén, không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, Khương Mạn Y kéo một mình Tạ Uyên ra ban công, dò hỏi: “Tạ tiên sinh, anh vừa nãy… là có ý gì? Tại sao không để cho tôi giải thích rõ ràng cho Tiểu Vũ, này không phải là cái anh muốn nhất sao?”
Giọng nói của Tạ Uyên hơi trầm xuống, có chút khàn: “Mẹ của con bé…. Mất rồi.”
Gió đêm man mát, thổi qua mấy sợi tóc rối bời của Khương Mạn Y.
Chỉ câu nói này của ông, Khương Mạn Y lập tức hiểu ra.
Tại sao lúc trước Tạ Uyên có vô số cơ hội để giải thích rõ ràng cho Khương Vũ, nhưng ông vẫn kín miệng trầm mặc, không nói một chữ.
Khương Vũ bây giờ, chỉ có mẹ không có ba, nhưng nếu như ông nói ra rồi, sau khi nói xong, cô bé chỉ có ba, không có mẹ nữa!
Cho dù chọn thế nào, đều là đáp án không hoàn mỹ, không hoàn chỉnh.
Đây chính là nguyên nhân Tạ Uyên hết lần này đến lần khác lùi bước.
Ông không đành lòng, cũng không nỡ… để cho cuộc sống của cô không hoàn chỉnh như thế.
Cho dù là ngày hôm nay, cô gái nhỏ hiểu lầm thành bộ dáng này, Tạ Uyên cũng không cưỡng cầu, nhất định phải lôi kéo cô đi giám định cha con, nhất định phải nhận lại cô.
Đương nhiên, nếu như ông muốn, chắc chắn ông sẽ làm được.
Nếu như Trình Dã và Khương Mạn Y kết hôn, Khương Vũ sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, có “ba ruột” và mẹ ruột.
Tạ Uyên đã sớm điều tra tất cả các mặt của Trình Dã, bao gồm cả gia thế và lịch sử thành danh của ông, toàn bộ lý lịch thậm chí đến cả mỗi bài hát của ông.
Người đàn ông này gia cảnh bình thường, thế nhưng tài hoa trác tuyệt, là một ca sĩ nhạc sĩ độc lập ưu tú, không chỉ tự viết bài hát, cũng giúp đỡ rất nhiều ca sĩ viết những bài hát trở thành kinh điển.
Ông có thể đạt được đến vị trí ngày hôm nay, đều dựa vào cố gắng của mình. Đồng thời không có bất kỳ scandal hay lịch sử đen nào cả, cho dù là tính cách hay là tính tình, đều không tìm được ra thói xấu lớn.
Ngoại trừ có chút ấu trĩ, có chút kích động, không quá nghe lời công ty, trong xương cốt còn mang theo sự phản nghịch của ca sĩ rock and roll.
Nhưng cho dù thế nào, người “ba” này có được tài phú có thể để cho Khương Vũ quãng đời còn lại vô ưu vô lo, cũng có địa vị làm cho cô có thể ở bất cứ nơi nào đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng có thể mang đến cho cô vui vẻ….
Cô đã ngàn dặm xa xôi tìm được “ba” rồi, chỗ vắng của ông, đã không còn là tiếc nuối của ông rồi.
Cứ như vậy, rất tốt.
Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên, trong lòng hồi lâu vẫn chưa thể bình phục được.
Bà thật sự không ngờ được, Tạ Uyên vì hạnh phúc của Khương Vũ, có thể từ bỏ thân phận ba ruột của mình.
Tình yêu thương con cái của cha mẹ, luôn luôn suy nghĩ sâu xa.
Tạ Uyên thật sự rất thương Khương Vũ, không nỡ làm cho cuộc sống của cô có một chút không đầy đủ nào, vì thế nguyện để cuộc đời mình thiếu sót.
…
Khi trở lại phòng khách một lần nữa, Khương Mạn Y gọi con lại lên trước, trịnh trọng nói với cô: “Tiểu Vũ, con nhận chú Tạ làm ba nuôi đi.”
Khương Vũ: “?”
Tình huống gì vậy!
Trình Dã ngồi trên sô pha bất mãn nói: “Gọi ba nuôi cái gì chứ, khó nghe.”
Khương Mạn Y: “Anh im miệng.”
Trình Dã cười cười: “Ba nuôi khó nghe bao nhiêu, không bằng trực tiếp gọi là ba, sau này con có hai người ba rồi.”
“A…. này…….”
Hai người có nghĩ đến cảm nhận của Tạ tổng người ta không chứ!
Khương Vũ trách cứ nhìn bọn họ một cái, để bọn họ đừng nói bừa, chú Tạ người ta vừa mới thất tình, này không phải là đâm một đao vào lòng người ta hay sao.
Nhưng mà, làm cô không ngờ đến là, Tạ Uyên vậy mà lại vui vẻ đồng ý, “Nếu như Tiểu Vũ nguyện ý gọi tôi là ‘ba’, tôi sẽ rất vui vẻ.”
“Hả????”
Khương Vũ không thể tin được nhìn Tạ Uyên.
Chuyện này… không nên đi.
“Chú Tạ, chú xác định chứ?”
“Ta vô cùng xác định, ta vô cùng nguyện ý để nhận Tiểu Vũ làm con gái.”
Khương Mạn Y cười nói: “Vậy thì quá tốt, vậy sau này Tiểu Vũ nhà chúng ta có hai người ba rồi….”
Bà dừng lại, tựa như cảm thấy nói như vậy cũng không quá tốt.
Mặc dù Tạ Uyên và Trình Dã đều đã ngầm hiểu, nhưng bà và Trình Dã kết hôn cái gì chứ, bát tự còn chưa xem đâu!
Khương Vũ thực ra khá là ngại ngùng, xấu hổ gọi Tạ Uyên một câu “ba ba”.
Tạ Uyên nghe được hai từ mong đợi từ lâu, có chút nóng mắt, kích động không biết nên nói cái gì cho tốt, tay đặt lên bả vai Khương Vũ, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Tuy rằng ông không nói gì, nhưng lại lấy ra một chiếc móc treo chìa khóa hoạt hình, đặt vào tay Khương Vũ: “Đây là quà ra mắt của ba ba, hy vọng con sẽ yêu thích.”
Móc treo chìa khóa là con thiên nga trắng lấp lánh, trên mặt khảm nạm pha lê lộng lẫy, vô cùng tinh xảo lấp lánh.
“Oa, cảm ơn ba, con rất thích ạ.”
“Thích là được rồi.”
“Tiểu Vũ nhà chúng ta thích mấy thứ long lanh lấp lánh này.”
Khương Mạn Y cười xoa đầu Khương Vũ, nói: “Lúc nhỏ luôn muốn tôi mua kẹp tóc pha lê, không mua liền khóc ăn vạ trong cửa tiệm không chịu đi, bây giờ chú Tạ tặng chú thiên nga nhỏ đẹp như vậy, vui chứ.”
Tạ Uyên ngừng lại một chút, nói: “Không phải pha lê.”
“Hả?”
“Là kim cương.”
“………..”
Khương Mạn Y chấn kinh nhìn móc treo chìa khóa, một viên kim cương lớn như này, lại khảm lên toàn thân chú thiên nga trắng nhỏ!
Đây là nhiều tiền như thế nào chứ!
“Con thiên ngay này…quá quý trọng rồi!” Khương Vũ lắc lắc đầu, lễ phép nói với Tạ Uyên: “Cảm ơn ba, con không thể nhận.”
“Thật ra này chỉ là một món đồ trang sức, không thích có thể lấy xuống. Thẻ phòng mới là quà mà ba tặng con, đây là một căn biệt thự nhỏ độc lập ở cạnh đại học Bắc Thành, đã gần tu sửa xong, bình thường con học tập mỏi… có thể đến ngủ một giấc buổi trưa.
…………..