Lục Thanh Du được Tạ Vọng đỡ dựa vào ngồi trên giường, bên hông được săn sóc lót một cái đệm, tạo thành một đường vòng cung mềm mại.
Anh dần dần phục hồi tinh thần, mái tóc nâu xoăn bị mồ hôi lạnh làm ướt lộn xộn dán vào bên mặt, trên gương mặt tràn đầy màu đỏ tươi bệnh ho4n, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dưới ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào có vẻ tựa như lưu ly, cũng càng thêm yếu ớt.
Hóa ra… Không còn ở trong bệnh viện nữa.
Anh rốt cục hồi tưởng lại, anh hẳn là đã được Tạ Vọng dẫn đi, mà anh không đợi được Tạ Vọng về đã ngủ thiếp đi, sau đó Tạ Vọng cũng không gọi anh dậy, vậy nên hiện tại anh đang ở đâu nhỉ.
Lục Thanh Du ở trong lòng thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, “Tạ Vọng, tôi lại gây thêm rắc rối cho cậu rồi, hiện tại không sao rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Khách khí gì chứ, vốn là tôi đụng anh mà, chuyện nên làm thôi.” Tạ Vọng thấy anh đã đỡ đau, bèn thả lỏng người, chuyện muốn hỏi cứ nghẹn mãi trong miệng, cuối cùng cũng không hỏi ra được.
Chưa phải lúc.
“…… Tôi cũng nên về nhà thôi, không nên làm phiền cậu nữa.” Lục Thanh Du bất động thanh sắc chống đỡ thân thể vẫn hơi đau nhức.
Anh đã quen với loại thống khổ thỉnh thoảng sẽ tập kích này, nhưng không có nghĩa là anh có thể quen với chuyện bản thân thống khổ, giờ phút này vẫn còn dư vị đau đớn quấn quanh người, nhưng anh không muốn biểu hiện ra ngoài.
Kịch bản bị đụng phải cũng không có gì đáng ngại, ngược lại bệnh của anh sẽ tăng thêm không ít phiền phức cho người khác.
Nhưng Tạ Vọng lại nhanh chóng giữ lại bàn tay đang định xốc chăn lên của anh, nhét người trở lại chăn.
Lục Thanh Du nghi hoặc nhìn cậu, “Sao thế…? ”
Tạ Vọng dừng một chút, tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ, hiện tại cậu không thể thả Lục Thanh Du đi như thế được… Giờ mà thả đi, có khi họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Hôm nay cũng muộn rồi, trời cũng đã tối, bộ dạng này của anh mà đi về cũng không an toàn, tối nay cứ ở lại đây đi, mai tôi chở anh về được không?”
Lục Thanh Du nghe vậy bèn nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, giật mình đồng ý với Tạ Vọng, “Được.”
Anh an tĩnh lại, trong lúc di chuyển phát hiện trên người không thoải mái —— quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt giờ phút này đang dán lên người.
Lục Thanh Du đỏ mặt, nhỏ giọng mở miệng, “Tạ Vọng… Có thể cho tôi mượn phòng tắm được không? Tôi muốn tắm.”
Tạ Vọng vì Lục Thanh Du đồng ý ở lại mà thở phào nhẹ nhõm vẫn còn đang mừng rỡ, nghe vậy chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào.
Cậu nhanh chóng tự hỏi, sau đó bỏ qua phòng tắm ngay ở trong phòng, bất động thanh sắc trả lời Lục Thanh Du, “Để tôi dẫn anh đến phòng khác, phòng tắm này khôngcó đầy đủ đồ dùng vệ sinh.”
Đó là phòng tắm mà Tạ Vọng sử dụng, tràn ngập hương vị của Tạ Vọng.
Lục Thanh Du không hề phát hiện, gật gật đầu đồng ý.
Đương nhiên, khi biết cái gọi là “dẫn đi” trong lời Tạ Vọng có nghĩa là ôm anh đi, anh vẫn thấy vô cùng xấu hổ.
“Tạ Vọng. Cậu… Đừng ôm tôi như thế này.”
“Như thế này là như thế nào?” Tạ Vọng mỉm cười, “Anh chính là một công chúa nhỏ.”
Vì thế trong đầu Lục Thanh Du nháy mắt nhớ lại thời còn học tiểu học cùng bạn học biểu diễn tiết mục, anh được yêu cầu diễn công chúa, không nói lời nào.
Mặt anh bốc khói vì quá xấu hổ.
Tạ Vọng thấy vậy bèn không trêu chọc anh nữa, sau khi đi vào phòng tắm vặn nước xong, tâm tình rất tốt ôm người đi vào.
Nhưng giờ phút này còn có một vấn đề nan giải nằm ngang trước mắt Lục Thanh Du.
Tuy rằng chân anh không có gì đáng ngại, nhưng sau khi băng bó không thể đụng nước, cũng không tiện đứng thẳng, bởi vậy anh chỉ có thể buông tha việc dùng vòi hoa sen —— mà muốn vào trong bồn tắm, một mình anh cũng không thể làm được.
Bồn tắm ở nhà Tạ Vọng quá cao… Một mình anh không tự bước vào được.
Vì thế Lục Thanh Du khó xử nhìn thoáng qua chân mình, lại nhìn thoáng qua bồn tắm.
Tạ Vọng gần như trong nháy mắt đã hiểu được Lục Thanh Du đang rối rắm cái gì.
Cậu dùng hết toàn lực ngăn chặn mọi xúc động của mình, mặt không đổi sắc đề nghị, “Thanh Du, để tôi giúp anh nhé?”
Ở trong đầu Lục Thanh Du đang có hai hình người nhỏ con giao chiến, sau đó vẫn chậm rãi gật đầu.
Dù sao… Dù sao cũng đã mất mặt rồi, hơn nữa bọn họ là hai người đàn ông, chuyện này có tính là gì đâu!
Tạ Vọng bình tĩnh lại hô hấp —— không, phải nói là, cậu gần như là đang nín thở, sau đó nhìn Lục Thanh Du ở trước mắt mình không chút phòng bị cởi từng cúc áo sơ mi trên người, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, sau đó là lồng nguc trắng nõn trơn nhẵn… Cậu vội vàng dời tầm mắt, trong đầu lại tràn ngập hai điểm anh hồng không thể xua đi được.
Cậu chỉ có thể âm thầm nhép lòng bàn tay mình, tìm lại một tia lý trí.
Lục Thanh Du cảm nhận được tầm mắt rực lửa kia biến mất, cũng không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi chỗ quần áo còn lại, sau đó mềm nhũn gọi một câu, “Tạ Vọng, tôi, xong, xong rồi.”
Tạ Vọng siết chặt sợi tơ lý trí còn chưa đứt trong đầu, gian nan quay đầu lại.
Cậu không dám nhìn Lục Thanh Du, gần như là nửa nhắm mắt ôm lấy người, nhưng vì không để chân Lục Thanh Du đụng phải nước, chỉ có thể đặt người bỏ vào trong nước cẩn thận rồi đem chân nhấc ra, ở bên cạnh bồn tắm tìm một vị trí cố định.
Đập vào mắt đều là màu trắng đến chói mắt, tầm mắt của cậu theo đỉnh đầu mềm mại của Lục Thanh Du một đường đi xuống dưới, dừng ở vị trí hông nửa chìm trong nước.
Mặt nước trong suốt vì thế nên cái gì cũng không che dấu được, trong làn hơi nước mờ ảo, ánh mắt Tạ Vọng tối lại.
Cậu giống như đã đánh dấu người đàn ông này vào trong lãnh thổ của mình.
Lục Thanh Du không nhớ rõ mình đã tắm rửa như thế nào trong bầu không khí cực kỳ xấu hổ này, khi anh phục hồi tinh thần, đã mặc bộ đồ ngủ của Tạ Vọng lớn hơn mình một cỡ nằm ở trên giường.
Giường của Tạ Vọng.
Anh nhớ lại… Lúc Tạ Vọng giúp anh sấy tóc đã nói, giường ở phòng khách đã dính chút mồ hôi lạnh của anh, phải đợi đến ngày hôm sau mới có thể gọi người đến thay ga để giặt, hơn nữa để thuận tiện cho việc chăm sóc anh, hai người ngủ cùng nhau sẽ tiện hơn.
Anh cũng chẳng thể bác bỏ nên đành đồng ý.
Thật ra anh cũng không muốn làm phiền Tạ Vọng, nên nếu không phải là vấn đề lớn thì sẽ đồng ý hết.
Làm xong hết mọi thứ thì sắc trời cũng đã tối, mệt mỏi và sự buồn ngủ xâm nhập vào não bộ, sau khi tắm rửa xong, anh cố gắng ăn thêm một chút rồi đánh răng, sau đó Lục Thanh Du trực tiếp ngủ say như chết.
Không hề hay biết, Tạ Vọng đang nằm bên cạnh lặng yên động đậy, kéo người ôm vào trong lòng mình.
Tạ Vọng nhẹ nhàng vu0t ve gáy Lục Thanh Du, cảm giác khá tốt, tầm mắt xuyên qua bộ đồ ngủ rộng rãi dừng lại chỗ mấy vệt màu đỏ lúc tắm rửa cậu không cẩn thận để lại, mập mờ vô cùng… Đó là dấu vết mà cậu để lại.
Tạ Vọng im lặng cười, có lẽ là đang cười nhạo chính mình.
Chỉ là tắm rửa mà thôi, thế mà cậu đã hưng phấn như một thằng trẻ trâu, sau đó phải đi tắm nước lạnh để dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Mà giờ phút này khi cảm thụ được xúc cảm mềm mại trong ngực, cảm giác không nói nên lời lại tràn ngập trong lòng, cậu lại âm thầm véo mình mấy cái, đương nhiên, lúc này phải dùng khí lực rất lớn mới bình tĩnh lại được, cuối cùng chống cắm l3n đỉnh đầu Lục Thanh Du, nhắm hai mắt lại.
Nhưng trong giấc ngủ tràn ngập sự đen tối, cũng chẳng khiến cậu yên bình nổi.
——————–