Lúc Lục Thanh Du vừa mở mắt ra có hơi mê mang, vừa quay đầu đã nhìn thấy cửa sổ mở một khe hở thoáng khí, rèm cửa nặng nề bị gió thổi bay lên một góc, lộ ra một tia ánh sáng.
Lục Thanh Du phục hồi tinh thần, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Anh ngồi dậy, phát hiện bên người đã trống rỗng, chỉ có nhiệt độ còn sót lại nhắc nhở từng có một người khác đã ngủ ở đây.
Lục Thanh Du vén chăn lên, động đậy chân, mặc dù có chút sưng đỏ, nhưng đã không còn đau đớn nữa, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại, bôi thêm vài lần thuốc hẳn là có thể khỏi hẳn.
Anh thở dài, định hôm nay sẽ đến công ty từ chức.
Liều mạng làm việc lâu như vậy, đã làm được những việc tốt nhất mình có thể làm… Nhưng kết quả thì sao, lại chẳng thể cứu vớt được?
Lục Thanh Du không chút để ý nghĩ, thật ra cũng không thể nói như vậy. Anh bị như vậy, mẹ anh cũng bị như vậy, xét xa hơn nữa, thì nhà bọn họ… Gần như có một mã gen như vậy.
Ung thư, di truyền, những từ này dường như đã đặt nền móng cho cuộc sống gia đình họ.
Nếu đứt đoạn ở thế hệ của anh, nói không chừng có thể xem như là chuyện tốt.
Anh không cần bất cứ ai khác để cùng anh ấy vượt qua nỗi đau này.
Lục Thanh Du xuống giường, phát hiện đầu giường đã đặt bộ quần áo thích hợp với số đo của anh, không chút giật mình.
Anh không phải cái gì cũng không hiểu, cũng không phải không từng tự hỏi qua hành vi của Tạ Vọng rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Nhưng anh vẫn thấy không hiểu.
Bởi vì suy nghĩ không có kết quả, cho nên ngày hôm qua anh mới thuận theo Tạ Vọng, chỉ là để thỏa mãn “tình yêu” dường như tràn ra của Tạ Vọng.
Làm như vậy thì một khi anh rời đi, cũng có thể thuận lợi đôi chút.
Anh thực sự không muốn làm phiền bất cứ ai nữa.
Vì thế Lục Thanh Du thay quần áo trong đủ các loại suy nghĩ tràn ngập trong đại não, trực tiếp ra cửa đi tới công ty.
—— Hoàn toàn không phát hiện ra đầu giường có để một tờ giấy Tạ Vọng để lại cho mình.
Thậm chí khi tìm lối ra khu biệt thự suýt chút nữa lạc đường.
Cũng may trước khi Lục Thanh Du xin nghỉ phép đã hoàn thành xong hạng mục cuối cùng trong tay, không còn vấn đề gì tiếp theo. Cho nên dù có miễn cưỡng mất đi một giám đốc điều hành cấp cao xuất sắc, bộ phận nhân sự cũng chỉ có thể đồng ý yêu cầu từ chức của Lục Thanh Du.
Lục Thanh Du bước ra khỏi tòa nhà công ty, nhìn lại bức tường thủy tinh xếp chồng lên nhau, bị chùm ánh sáng bức xạ mặt trời k1ch thích đến hốc mắt đỏ bừng.
Lục Thanh Du về đến nhà, nhìn căn phòng trống vắng không có hơi người trước sau như một, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Loại chuyện đột nhiên nhàn rỗi này, trong cuộc sống trước kia của anh hình như là một loại hy vọng xa vời có thể trông mong mà không thể đoán trước được.
Anh bị quá nhiều chuyện ép đi về phía trước, nhưng rồi lại phải dừng lại ở tuổi này, sau đó quay đầu lại nhìn, thật ra cũng chẳng có gì đáng lưu luyến.
Anh thậm chí không biết liệu có ai thực sự quan tâm đến sự ra đi của mình hay không.
Anh đã không còn người thân, mà tình huống hiện tại, cũng không thích hợp để có người yêu.
Sự cô đơn khổng lồ xâm chiếm linh hồn Lục Thanh Du, anh trầm mặc đi vào phòng ngủ, ngã mình vào chăn.
Có lẽ, chỉ có nơi này là ấm áp.
Lục Thanh Du đang ngủ mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trong nháy mắt anh đã tức giận nghĩ, sao lại quên tắt tiếng điện thoại di động rồi,rách việc thật!
“Alo, xin chào.” Lục Thanh Du vẫn ngồi dậy nhận điện thoại, hốc mắt tràn ngập hơi nước chưa tỉnh ngủ, con ngươi màu hổ phách giống như thủy tinh bị sương mù bao phủ, mái tóc rối tung rơi xuống cổ, sau đó anh nhìn thấy trên cánh tay mình đột nhiên xuất hiện vài vết bầm tím.
Anh dừng lại, nghe thấy giọng nói trên điện thoại.
“Xin chào, đây có phải là số máy của Lục tiên sinh không?”
“Vâng, xin hỏi anh là…?”
“Là như vậy, tôi là bác sĩ Thẩm Tụng ở bệnh viện.”
“À… Tôi nhớ ra rồi.” Lục Thanh Du nghĩ, là bác sĩ chủ trị lần trước được phân công điều trị cho anh, đáng tiếc anh cứ kiên trì muốn xuất viện, cho nên cũng không có giao du gì nhiều, “Bác sĩ Thẩm, xin chào, có chuyện gì không nhỉ?”
“Lục tiên sinh…” Thanh âm đầu bên kia tĩnh lặng một lát, tựa hồ là đang sắp xếp lại cách dùng từ, “Sau khi bệnh viện chúng tôi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn hy vọng Lục tiên sinh có thể đến bệnh viện thử lại, nếu chưa đến bước đường cùng…”
“Trong bất kì trường hợp nào, chúng tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ bệnh nhân nào.”
Lục Thanh Du hiểu rõ, anh giơ một tay lên, dùng cánh tay che mắt mình lại, sau đó ngửa đầu tựa vào giường.
Màn hình điện thoại di động trong căn phòng tối tăm nhuộm lên một góc ánh sáng, phản chiếu mạch máu màu xanh của Lục Thanh Du cùng làn da tái nhợt.
“Bác sĩ Thẩm, rất cảm ơn sự kiên trì của các anh.” Anh nói, “Nhưng tôi cũng có sự kiên trì của riêng tôi.”
“Lục…”
“Bác sĩ Thẩm, các anh hẳn là rất bận rộn nhỉ, tôi cũng không quấy rầy nhiều nữa, tạm biệt.”
Lục Thanh Du cúp điện thoại, duy trì tư thế cầm điện thoại di động cứng đờ thật lâu, mới chậm rãi cúi người xuống.
Anh siết mạnh cánh tay mình, cố gắng thay thế cơn đau dày đặc đột ngột phát ra từ các dây thần kinh bằng một cơn đau khác.
Tuy nhiên vô ích rồi.
Lục Thanh Du lại một lần nữa cứng rắn vượt qua sự đau đớn, thân thể thâm đẫm mồ hôi trở nên tệ dại, cũng chẳng thể nào nhúc nhích.
Anh cười cười tự giễu, nằm lại xuống giường.
Anh nghĩ mình thật giống một đống lá cây sắp thối rữa, càng lún càng sâu vào trong đám bùn, dần dần tan ra thành những vụn nhỏ li ti.
Mọi thứ chẳng thể nào thay đổi được cả, anh biết rõ điều đó mà.
Anh nhắm mắt lại.
Lục Thanh Du mơ mơ màng màng ngủ rồi lại tỉnh vài lần, đến lúc thật sự tỉnh táo, bóng đêm đã bao trùm lên khắp mọi nơi.
Lục Thanh Du xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.
Ánh đèn rực rỡ bao phủ bầu trời đầy sao, sương mù mơ hồ che khuất phong cảnh xa xa.
Lục Thanh Du ngay lúc đó rất muốn khóc.
Nhưng anh phải kìm lại, bởi vì anh đã mất đi người có thể bao dung cho sự yếu đuối tùy hứng của anh.
Những năm gần đây, anh luôn bận rộn công việc, vội vàng vắt hết đầu óc để nhanh chóng thăng chức, hình như thời khắc nào anh cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng sau sự bận rộn này, chỉ có một linh hồn trống rỗng chìm đắm trong bóng đêm.
Lục Thanh Du biết trạng thái hiện tại của mình rất không đúng, anh vốn không phải là người sẽ suy nghĩ đến những chuyện này.
Nhưng… Như vậy thì sao chứ? Dù bằng cách nào, kết thúc của một con người luôn được thiết lập sẵn, vì vậy quá trình này không chẳng quan trọng.
Lục Thanh Du tĩnh tâm lại, bỗng nhiên cảm thấy hơi đói.
Anh xoa bụng, mới nhớ tới hình như cả ngày nay anh chưa ăn gì.
Nghĩ một lát, anh tính toán gọi đồ ăn mang về.
Anh dường như bắt đầu kháng cự đám đông, không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ nhìn con đường người đến người đi đông đúc dưới cửa sổ, anh lại cảm thấy choáng váng.
Đây không phải là hiện tượng tốt gì, Lục Thanh Du cũng biết.
Nhưng anh chỉ muốn buông tay hết thảy.
Làm ơn, chỉ còn lần này thôi, chẳng lẽ anh cũng không được tự do chút nào ư?
Chuông điện thoại lại vang lên, Lục Thanh Du bấm kết nối.
Anh tưởng là shipper gọi đến, nhưng trong điện thoại lại truyền ra một thanh âm xa lạ quen thuộc.
“Thanh Du, anh rời đi như nào vậy?”
Lục Thanh Du ngẩn người, thật sự cảm thấy khó mà tin được.