Prudence nhìn đồng hồ đeo tay.
“Sợ rằng đây cũng là hồi kết của tôi.
Tôi không tham dự lễ tang, không phải vì không muốn mà là không thể, vợ chồng Nam tước không cho phép tôi bước nửa bước vào khu tưởng niệm.
Tôi chỉnh sửa lại toàn bộ bản thảo, đánh chữ lại rồi đóng sách chỉnh tề, sau đó còn tìm nhà xuất bản cho quyển sách nhưng lại bị toàn giới văn chương tiếng Anh cự tuyệt.
Cuối cùng, tôi giao Mùa hè cho cậu Mana, năm 1966, bản tiếng Pháp được xuất bản, cậu Mana đã sửa lại tựa đề một chút, thêm một tính từ vào chữ mùa hè, éternel.
Về phần London, sau mười hai năm, họ mới chịu đưa cành ô liu với tôi.
Năm 1978, bản tiếng Anh đầu tiên được xuất bản với tựa đề cũng theo chủ ý của cậu Mana: Mùa hè bất tận.”
Người phóng viên gỡ mắt kính xuống, nhìn về phía cửa sổ phủ đầy mưa, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
“Cảm ơn cậu.” Prudence nói.
“Tại sao?”
“Như cậu đã nói, cho tôi cơ hội để kể một câu chuyện mà người ta đã từng từ chối lắng nghe.”
Người phóng viên thu hồi tầm mắt, đeo mắt kính lên.
Anh cầm lấy bản thảo sách, hỏi Prudence có muốn xem qua nội dung bên trong hay không.
“Không, tôi không xem đâu.
Tôi đã già quá rồi, thứ cho tôi không thể chịu đựng nổi mỗi khi nhớ lại.”
Prudence thu dọn những bức thư trên bàn, người phóng viên cúi người giúp ông, thả những mảnh giấy yếu ớt vào lại trong chiếc hộp sắt nhỏ.
Ông lão nói cảm ơn rồi bắt tay với anh, ông chúc anh ngủ ngon, mang cái hộp rời khỏi phòng tiếp khách.
Cửa đóng, tiếng bước chân của Prudence rất nhẹ, người phóng viên không thể nghe thấy âm thanh lúc ông bước lên cầu thang.
– —
Phóng viên tờ “Báo chiều” rời đi lúc sáng sớm, bởi vì không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng vào tối qua, anh không thể không nằm trên chiếc ghế salon trong phòng tiếp khách, người khoác chiếc áo choàng dài để ngủ một đêm.
Xe lửa lắc lư, chạy xuyên qua vùng hoang vu ở Brittany, xua tan lớp sương gió lạnh thấu xương, bãi biển bên trái phía trước tỏa sáng lấp lánh, chỉ cần rẽ một ngã rẽ nữa là sẽ không còn trông thấy nó.
Anh mở dây kéo của chiếc túi xách, lấy bản thảo ra, lật vài tờ rồi đặt xuống, sau đó anh lấy một quyển sổ và một chiếc bút bi ra.
Đầu tiên anh viết “Đây là một câu chuyện không hề dính dáng đến chiến tranh” rồi lại gạch bỏ, suy nghĩ một hồi, lần đặt bút tiếp theo, anh đã biết mình nên viết gì mà không hề do dự.
“Sinh mạng của Harry Prudence bắt đầu từ một viên đá vụn ven đường, con đường ấy hệt như không có điểm cuối.”
[TOÀN VĂN HOÀN].