Xe của Cố Mộc Hoàn đã sớm đến khu ổ chuột.
Người của anh vất vả tìm kiếm mới có thể đưa anh đến đây tìm Từ Hạ Nhiên.
Anh đi thật nhanh đến chỗ ở của cậu và Dương Khải Thiên.
Vẻ ngoài kiêu ngạo, kiệt xuất của anh làm cho mọi người xung quanh phải khiếp sợ.
Nhưng ngay lúc này, chính anh mới là người lo sợ.
Phải, anh đang sợ.
Từ trước đến nay, Cố Mộc Hoàn chưa bao giờ hạ mình hay là lo sợ trước một người nào, ngoại trừ người con trai mà anh hết mực thương yêu, chính là điểm yếu duy nhất của anh.
Anh yêu cậu, yêu hơn tất cả những gì xung quanh mình.
Anh hối hận, hối hận vì đã hành hạ cậu, đã bỏ mặc cậu cùng chính con ruột của mình.
Bây giờ, ruột gan của anh như bị xé nát.
– Hạ Nhiên, em đang ở gần đây đúng không? Anh sắp đến rồi…
Đến trước nơi ở của cậu, Tiểu Mạnh đạp vào làm cánh cửa mở tung ra.
Cố Mộc Hoàn lao vào trong, nhưng không gian hoàn toàn lạnh lẽo, không có một ai ở đây.
Nhìn nét chữ trong quyển sổ trên bàn, anh chắc chắn không đến lầm nơi.
– Cố tổng! Hình như trong tủ có gì đó…
Tiếng khóc tỉ tê vang lên, Tiểu Mạnh chạy đến mở chiếc tủ quần áo ra.
– Cố tổng, là một bé trai.
Chắc là con của anh đó!
Bồng con trên tay, đây đúng là con của anh và Từ Hạ Nhiên rồi.
Đôi mắt của con giống như cậu vậy.
Nhưng tại sao con trai lại nằm trong tủ? Còn Từ Hạ Nhiên và Dương Khải Thiên đâu rồi?
Cố Mộc Hoàn cởi chiếc áo ngoài ra quấn cho con, rồi cùng với Tiểu Mạnh bước vào xe.
Anh ra lệnh cho người của mình nhanh chóng tìm Từ Hạ Nhiên.
Anh đến căn nhà hoang trên đồi.
Khi bước vào trong, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra.
Dương Khải Thiên đã bị vệ sĩ của anh giữ lại, nhưng anh chỉ hướng mắt về phía kia, về phía của cậu…
Từ Hạ Nhiên đang bị trói lại bằng dây thừng treo trên không, thân dưới đến đùi đang rỉ máu, có lẽ cậu đã bị cưỡng hiếp nhiều lần một cách mạnh bạo.
Khắp người đều là những vết cắn và vết hằn do roi da để lại, đôi môi bị cắn xé giày vò đến chảy máu.
Nếu như ngực cậu không phập phồng, thì tưởng đâu cậu đã chết rồi…
Anh chạy đến cởi dây trói cho cậu, thân thể cậu bây giờ không khác gì một cánh hoa sau cơn giông bão.
Mỏng manh, yếu ớt như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Một vệ sĩ khác kêu lên ở một căn phòng khác.
Anh ta mang xác một đứa bé đen nửa khuôn mặt đến.
– Cố tổng…đứa bé này chết rồi…
– Trông nó giống với đứa bé kia quá, chẳng lẽ…
Như một ngọn núi lửa đang phun trào, Cố Mộc Hoàn dùng tay đấm vào đầu của Dương Khải Thiên.
Anh hét lên:
– Đưa hai người đến bệnh viện! Còn tên này giam hắn lại, đợi đến khi có lệnh của tôi!
…
Tại bệnh viện, bác sĩ xác nhận với Cố Mộc Hoàn rằng cậu đã sinh đôi.
Ông buồn bã nói với anh:
– Không có hy vọng nào nữa.
Tiểu An đã chết từ đêm qua rồi…
– Ông nói láo! Con tôi không thể chết được!
– Ngài bình tĩnh lại…
Tiểu Mạnh giữ chặt Cố Mộc Hoàn lại, để anh không lao vào đánh vị bác sĩ kia.
Khi được nhìn xác con, anh không chịu được mà quỳ xuống khóc nức nở.
– Tiểu An…ba có lỗi với con…có lỗi với cha con…với anh con…
– Cố tổng, tôi hiểu tâm trạng của anh.
Nhưng anh vẫn còn Hạ Nhiên, còn Vũ Thiên mà…
Cố Mộc Hoàn ngẩng đầu lên trần nhà, anh bây giờ không khác nào một kẻ điên dại.
…
Trong căn phòng giam, Dương Khải Thiên ngồi thu mình lại trong một góc.
Sau khi bị tiêm thứ thuốc kia vào cơ thể, đầu óc của cậu không còn bình thường được nữa.
Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ bản thân đã hại Từ Hạ Nhiên, đã giết chết Tiểu An.
Cố Mộc Hoàn và bác Dương đứng trước cửa nhà giam.
Nếu không vì người phụ nữ đang khốn khổ này, chắc là anh đã cầm dao mà xé xác tên ác nhân này làm trăm mảnh.
– Khải Thiên! Tại sao mày lại làm như vậy? Mày có còn là con người nữa không? Lương tâm của mày đã bị ai lấy mất vậy hả?
Bác Dương liên tục nắm áo Dương Khải Thiên mà lay mạnh, nhưng đôi mắt của cậu vẫn ngây dại ra.
Miệng cậu lẩm bẩm:
– Con yêu Hạ Nhiên…hahaha…nhưng con hại anh ấy…con giết Tiểu An…hahaha…con giết người rồi…con giết người rồi…
Nhìn Dương Khải Thiên tự tát vào mặt mình, bác Dương ôm lấy con trai và khóc.
Con trai của bà sao có thể làm chuyện tán tận lương tâm như vậy? Nhưng chuyện trước mắt ai cũng đều chứng kiến, bà làm sao có thể cầu xin Cố Mộc Hoàn lời tha thứ được.
– Hahaha! Con yêu anh ta! Nhưng anh ta không yêu con! Con đã làm tất cả…tất cả chỉ để dành hết cho Hạ Nhiên.
Nhưng anh ta…lúc nào cũng chỉ biết đến Mộc Hoàn…biết đến cái tên phản bội…hahaha…
– Mẹ xin con…con đừng như vậy nữa…tỉnh lại đi…
– Các người tưởng tôi không thương Tiểu An hay sao? Tôi thương Vũ Thiên…thương Tiểu An nhiều lắm…tôi cũng mong muốn được làm ba…nhưng tôi không thể nào chịu nổi nữa.
Tiểu An…nó đúng là…đúng là một quỷ con…tôi giết nó…tôi cưỡng hiếp Hạ Nhiên…để anh ta không còn cứng đầu nữa…hahaha…
Cố Mộc Hoàn đem hết cơn thịnh nộ của mình mà giáng xuống lưng của Dương Khải Thiên một gậy.
Cậu phun máu xuống nền nhà, bác Dương hét lên rồi ôm lấy con trai và nài nỉ:
– Tôi xin ngài…xin ngài…
Nhìn bà rung rẩy van xin, Cố Mộc Hoàn quăng cây gậy qua một bên.
– Mày giết chết con tao, hại người tao yêu, tao sẽ cho mày vĩnh viễn ở nơi này.
Cố Mộc Hoàn kéo bác Dương bước ra khỏi nhà giam.
Khi cánh cửa đã đóng sầm lại, bóng tối bao trùm khắp người Dương Khải Thiên, tối đen như cuộc đời của cậu…
– Trông chừng nơi này cẩn thận, không để nó thoát ra ngoài.
– Vâng.
…
Tại bệnh viện, Cố Mộc Hoàn ngồi túc trực bên cạnh Từ Hạ Nhiên.
Nhìn hơi thở của cậu đang chập chờn như ngọn đèn trước gió, anh nắm lấy bàn tay gầy gò của cậu, rồi nhắm mắt cầu nguyện cho cậu vượt qua.
– Bác sĩ, khi nào em ấy mới có thể tỉnh lại?
– Vết thương trên cơ thể quá nặng, giữ được mạng sống cho cậu ấy như vậy là quá tốt rồi.
Tôi không thể nói trước được.
Điện thoại gọi đến, là Tiêu Mỹ Dao.
– Alo! Mộc Hoàn! Mẫn Nhi đang bị sốt rất cao! Anh về mau đi!
– Cô làm mẹ cái kiểu gì vậy? Con bị sốt cũng không biết gọi bác sĩ à? Đừng làm phiền tôi nữa!
Tiểu Mạnh giật mình, lần đầu tiên Cố Mộc Hoàn nổi giận với Tiêu Mỹ Dao như vậy.
– Tiểu Mạnh!
– Vâng…
– Cậu đưa Mẫn Nhi đến bác sĩ giúp tôi.
Cho người bảo vệ Vũ Thiên thật cẩn thận, đêm nay tôi ở lại đây.
– Vâng, tôi đi ngay..