Từ Hạ Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, Cố Mộc Hoàn nhờ bác sĩ trông chừng cậu rồi anh quay về nhà.
Mẫn Nhi đã qua cơn sốt rồi.
Tiêu Mỹ Dao biết rõ cả đêm Cố Mộc Hoàn ở cùng ai, nhưng chọc giận anh lúc này thì không khác nào tự sát.
Tiêu Mỹ Dao đặt chiếc vòng bạc lại vị trí cũ, có lẽ vì lo tìm kiếm Từ Hạ Nhiên, nên Cố Mộc Hoàn chưa nhận ra chiếc vòng bị mất.
Tại sao chiếc vòng này lại giống với chiếc vòng của cô như vậy? Tại sao Cố Mộc Hoàn lại có được nó? Những câu hỏi cứ xoay quanh tâm trí của Tiêu Mỹ Dao, nhưng không tìm được câu trả lời.
Chuông điện thoại reo lên, Cố Mộc Hoàn nhấc máy.
…
– Sao? Tỉnh lại rồi? Cái gì…
Cố Mộc Hoàn chạy nhanh ra xe, ra lệnh cho Tiểu Mạnh:
– Đến bệnh viện ngay!
…
Chạy thật nhanh đến căn phòng ở cuối dãy hành lang, đập vào mắt của Cố Mộc Hoàn là hình ảnh người anh yêu đang giãy giụa khi bị bác sĩ và y tá khống chế.
Miệng của cậu không ngừng la hét:
– Trả con cho tôi! Trả con lại cho tôi!
Bác sĩ tiêm cho cậu một liều thuốc an thần, cậu tạm thời không vùng vẫy nữa.
Cố Mộc Hoàn tiến đến gần chiếc giường, anh đau đớn như có ngàn mũi dao đâm vào.
Muốn chạm tay vào cậu, nhưng cậu lại hoảng sợ co người lại vào vách tường.
– Tránh ra…tránh ra…
Cậu trùm kín chăn lại, không để cho ai đến gần mình.
– Anh không làm em đau nữa đâu, đừng…đừng như vậy…
– Đừng giết Tiểu An…xin các người…
Từ Hạ Nhiên ôm lấy đầu, cậu liên tục gọi tên con mình trong đau đớn.
Cố Mộc Hoàn bất lực nhìn cậu, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân lại trở nên vô dụng như lúc này.
Tiểu An chết, cậu đau đớn, nhưng anh còn đau gấp ngàn lần, không chỉ mất con mà bây giờ anh cũng đánh mất cậu.
Anh hối hận đến mức muốn cầm dao tự giết chết mình.
Tang lễ của Tiểu An được diễn ra thật long trọng.
Cố Mộc Hoàn không để cho ông nội và Tiêu Mỹ Dao đến gần, chỉ có anh, Tiểu Mạnh và bác Dương cùng với vài người nữa thôi.
Ở bệnh viện, Từ Hạ Nhiên nửa mê nửa tỉnh, cậu như một người mất trí, nhiều lúc không kiểm soát được hành vi của mình.
Đôi mắt của Cố Mộc Hoàn mấy hôm nay đều đỏ hoe, chưa bao giờ anh khóc nhiều như lúc này.
Vũ Thiên được bác Dương chăm sóc, Tiểu Mạnh cũng túc trực bảo vệ cho đứa bé.
Sức khỏe của Từ Hạ Nhiên càng lúc càng tệ đi, cậu không ăn uống gì được, nếu có thì chỉ một lúc là nôn hết ra, chỉ còn cách là truyền dịch cho cậu.
Cố Mộc Hoàn mở cửa phòng bước vào, trên tay là một bó hoa hồng.
Cậu ủ rũ ngồi trên giường, miệng vẫn còn nhai ngồm ngoàm miếng táo.
– Hạ Nhiên, anh đến rồi đây.
Nghe gọi tên mình, Từ Hạ Nhiên quay mặt về phía Cố Mộc Hoàn, cậu nhìn anh bằng một ánh nhìn xa lạ, trước kia không bao giờ cậu lại xa cách anh như vậy.
– Hoa…hoa hồng…?
– Đúng rồi, em thích không?
Cố Mộc Hoàn cắm hoa vào trong bình, Từ Hạ Nhiên ngẩn ngơ nhìn theo từng cử chỉ của anh.
Bất chợt, cậu quơ tay làm bình hoa rơi xuống vỡ tan tành.
– Hạ Nhiên, em có sao không?
– Vỡ rồi…vỡ rồi…
Nhân lúc Cố Mộc Hoàn không để ý, Từ Hạ Nhiên giấu một mảnh vỡ vào trong túi.
Cậu giẫm phải mảnh thủy tinh, máu chảy ra nhưng sắc mặt của cậu không một chút biến đổi, Cố Mộc Hoàn giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ, rồi chạy đi tìm bác sĩ để băng bó cho cậu.
– Máu…máu…
Từ Hạ Nhiên đưa ngón tay chạm vào vết thương, cậu nhìn thấy máu, máu đỏ làm cho cậu nhớ lại chuyện kinh hoàng đó.
Cậu sợ hãi chạy vào trong toilet khóa cửa lại, rung rẩy ngồi bệt xuống nền gạch.
Vì chạy nên đã làm vết thương lại chảy máu, cậu mê mẩn nhìn máu đang lẫn vào nước mà chảy đi.
Cậu ôm đầu, tiếng khóc nghẹn ngào của Tiểu An lại vang lên, vang lên trong trí óc của cậu.
– Đừng khóc…cha đến đây…cha đến với con đây…
Cậu cầm mảnh vỡ khi nãy lên, cậu rạch vào cổ tay trái của mình, máu nhỏ giọt, từng giọt xuống nền nhà, theo dòng nước mà chảy đi.
Rạch thêm một lần nữa, cậu không cảm thấy đau đớn hay sợ, khoảng cách giữa cậu và Tiểu An dường như không còn, cậu sắp được đoàn tụ cùng con trai bé bỏng, tội nghiệp của mình.
Cậu sẽ yêu thương, chăm sóc cho Tiểu An thật tốt, không để ai có thể làm hại nó nữa…
Cố Mộc Hoàn quay lại cùng bác sĩ, nhưng cậu đã không còn nằm trên giường, căn phòng bây giờ trở nên lạnh lẽo một cách bất thường.
Linh cảm có chuyện không lành, nhìn toilet đang bật đèn sáng, tiếng vòi nước chảy liên tục như thôi thúc Cố Mộc Hoàn phải vào trong đó.
Không chậm trễ, anh và bác sĩ mở khóa cửa xông vào.
Khắp nền nhà đều là máu, mặt của Từ Hạ Nhiên trở nên tím tái, cậu đã mất quá nhiều máu.
Bác sĩ dùng khăn quấn chặt vào vết thương trên tay, rồi cùng Cố Mộc Hoàn đưa cậu thật nhanh đến phòng cấp cứu, còn chậm trễ thì cậu sẽ chết…
– Cậu ấy bị mất rất nhiều máu, may mắn là phát hiện kịp thời.
Tuy nhiên, do lần trước sức khỏe vẫn chưa hồi phục nên bây giờ cậu ấy đã hôn mê, việc tỉnh lại còn phụ thuộc vào cậu ấy.
Cố Mộc Hoàn không dám rời ra Từ Hạ Nhiên một khoảnh khắc nào, anh sợ nếu rời đi, cậu sẽ lại làm chuyện ngu ngốc này nữa.
– Hạ Nhiên…xin em đừng hành hạ anh nữa…Tiểu An ra đi đã làm anh khổ sở lắm rồi…xin em…anh xin em…
Cố Mộc Hoàn đeo chiếc vòng bạc vào tay cho cậu.
– Anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh, chỉ mong em hãy tỉnh lại, Vũ Thiên đang chờ em.
Anh không còn đủ tư cách để giữ chiếc vòng này nữa, nó là kỉ vật của em, thì mãi mãi nó chỉ thuộc về em…
Tiêu Mỹ Dao đứng ở ngoài cửa, cô đã theo dõi Cố Mộc Hoàn suốt mấy ngày qua, để xem Từ Hạ Nhiên tỉnh lại hay chưa.
– Chiếc vòng đó là kỉ vật của Hạ Nhiên? Không thể nào, đâu thể có chuyện trùng hợp được, chỉ có Tiêu gia mới sở hữu món đồ như vậy…
Nghe tiếng bước chân, Tiêu Mỹ Dao nhanh chóng trốn đi.
Cố Mộc Hoàn bước ra nghe điện thoại.
Anh dặn dò Tiểu Mạnh và bác Dương vài điều rồi trở lại với cậu.
Suốt đêm, Cố Mộc Hoàn ngủ gục bên giường Từ Hạ Nhiên.
Trong cơn mê, cậu nhớ lại những kí ức vui vẻ trước kia, cùng dì Châu và bạn mình ăn một bữa cơm thật ngon, ngồi bên cạnh người mình yêu, cậu hạnh phúc đến nỗi tuôn trào nước mắt….