– Anh chị yêu đương từ hồi nào mà nhanh dữ… – Tôi hỏi.
– Àh thì… cũng lâu rồi, hồi đó anh tán chị dữ lắm á! hehe… – Chị Ju nhe răng cười tự hào trong khi anh Vĩ thì gãi đầu cười.
– Haha… tiếc quá hồi đó em không chúc mừng anh chị được!
– Hì… thì giờ chúc vẫn chưa muộn mà… mà em không chúc thì vợ chồng chị vẫn hạnh phúc nhé! hehe…
– Haha…. Vậy thì tốt quá rồi!
– Àh mà bé nào đây? người yêu em àh? – Chị Ju nhìn Hanako mỉm cười.
– Úi bậy chị! Không phải…
– Ủa chứ là gì?
– Con bé đi theo em thôi, không phải bồ bịch gì đâu, em quen người khác nhá!
– Ủa có người khác rồi àh?
– Dạ! hehe… Nhi á!
– Nhi nào? ậy! đừng nói l… là… – Chị Ju lắp bắp.
– Đúng rồi đó! haha… – Tôi bật cười.
– Nhưng bé Nhi dọn đi lâu lắm rồi mà!
– Vậy nên em mới muốn nhờ mọi người hỏi thăm thử nè!
– Hix… yêu đương gì kì z? em không liên lạc với Nhi khoảng bao lâu rồi?
– Dạ… chắc cỡ khoảng 2 năm rưỡi…
– HAI NĂM RƯỠI! – Chị Ju trợn mắt.
– Haha… – Tôi gãi đầu.
– Lâu như vậy rồi, biết người ta có còn chờ em không hay quen cha nó anh khác rồi!
– Không có đâu chị… hehe…
– Sao em biết?
– Chỉ là em Tin Nhi thôi! nhưng em chắc chắn!
– …
Đang trò chuyện với vợ chồng anh Vĩ và chị Ju thì bỗng những người trong sảnh tự dưng hét toáng lên mừng rỡ, nháo nhào chạy về phía cửa. Mọi người bu hết chật kín cửa, tôi tò mò nhìn qua thì hóa ra có một nhóm nhạc với phong cách gothic vô cùng nổi bật, band nhạc của Thúy. 4 cô gái với 4 phong cách riêng biệt nhưng lại cực kì hòa hợp với nhau và hơn hết, ai nấy cũng đều xinh đẹp ngời ngợi. Chị Ju thấy vậy thì lên tiếng:
– Haiz… Tiếc không em giai?
– Dạ? – Tôi giật mình ngơ ngác.
– Thì Thúy đó! nghe nói trước đây 2 đứa quen nhau phải không?
– Àh! dạ… nhưng tiếc thì không có đâu nhé! haha…
– Dóc! Người ta giờ nổi tiếng rồi, còn làm đại diện cho Hurricane nữa…
– Đại diện cho Hurricane á?
– Ừ! Hurricane giờ lên tập đoàn rồi nhé! hihi… Hơn nữa, nhờ band nhạc của Thúy mà giờ khắp thành phố đâu đâu Hurricane cũng được chào đón ghê lắm! Ban nhạc Hurricane của hội Hurricane… hehe
– Oh! – Tôi gật gù.
– Haha… Lại chào người ta một tiếng đi! Tên này!
– Àh dạ!
Tôi nghe theo lời chị Ju, bước tới gần đám đông, nơi Thúy và những đồng nghiệp đang đứng kí tá cho fan. Đợi khi đám đông dãn ra làm 2 để đường cho nhóm của Thúy đi vào tòa nhà thì Thúy bỗng hơi khựng lại, tròn mắt nhìn tôi và tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Tôi cũng nhìn em và mỉm cười cúi đầu chào.
Thúy quay qua nói gì đó với mấy cô nàng trong band nhạc rồi một mình tiến đến chỗ tôi, em cũng mỉm cười chào lại:
– Trời ơi! phải Ryu đây không? hìhì… Bữa nay nhìn anh còn… đáng sợ hơn trước nữa!
– Sặc! anh coi đó là khen nhe!
– Không! em đang chê á!
– Haha… – Tôi bật cười – Dạo này em thành công dữ nhợ… poster giăng đầy thành phố…
– Hìhì… Em cũng phải cố gắng mà!
– Giỏi ghê ta!
– Mà sao anh ăn mặc kì lạ vậy? Chuyển qua nghe Death metal rồi àh?
– Haha…
Bộ đồng phục đen của tôi và Hanako từ sáng đến giờ ai cũng phải để ý. Bốt đen đi với quần jean và áo thun lạnh cũng… màu đen nốt. Chưa hết, lại còn chơi thêm cái áo choàng măng mô đen bên ngoài nữa, nhìn y chang dân cuồng nhạc rock đích thực. Tôi lại bịt kín một mắt và bọc thiết thủ một bên tay nữa nên nhìn càng thêm quái đản.
– Anh mới về nên chưa kịp thay đồ gì…
– Oh! Hì… mà dạo này anh khỏe không? àh mà em hỏi thừa rồi! bữa nay còn đô hơn trước nữa, mấy năm qua anh làm cái gì vậy?
– Haha… anh đi du lịch thôi!
– Sướng dữ ha! Còn em phải cày mấy năm trời nè… Bồ bịch cũng chả có luôn…hix! – Thúy bắt đầu nheo mắt mếu máo, giở trò đá xéo tôi.
– Haha… Tha cho anh đi!
– Hihi… em đùa thôi! Mà chuyện 2 người sao rồi? ít nhất Nhi còn thỉnh thoảng liên lạc với em, còn anh thì mất tích hẳn luôn…
– Sao? Nhi có liên lạc với em àh? – Tôi xồn xồn lên.
– Ậy! làm gì mà phản ứng ghê z? đừng nói với em là anh không hề liên lạc gì với Nhi nhe! Anh đối xử với Nhi kiểu gì vậy hả? tồi quá!
– Hix… khó giải thích lắm! mà em biết Nhi đang ở đâu đúng không?
– Osaka, Nhật Bản…
– Cái đó thì anh cũng mới biết rồi! em có biết địa chỉ không?
– Hihi… em cũng không hỏi nữa, sorry… – Thúy gãi đầu.
– Hix… Em hỏi Nhi giùm anh với!
– Không!
– Sặc…
– Em phải trả thù 2 người! – Thúy phùng má.
– Hix… Tha cho anh đi mà!
– Hìhì… em biết rồi! giỡn thôi… mà Nhi thỉnh thoảng mới gọi điện về một lần àh, mỗi lần một số… em cũng chẳng biết chủ động liên lạc với nó kiểu gì nữa…
– Hix… vậy àh… – Tôi tiu nghỉu.
– …
– Àh… cám ơn em nhe! dạo này xinh ghê gớm…
– Khỏi nịnh! Tiếc tui rồi chớ gì?
– Haha… – Tôi bật cười không biết phải trả lời sao – Mà em chưa quen lại ai thật hả?
– Ừa! em cần tập trung vào công việc của em!
– Ukm! Còn tức anh không? – Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy áy náy với Thúy.
– Cho em mượn cái súng đi! em bắn anh liền bây giờ! – Thúy nheo mắt.
– … – Mặt tôi xanh như đít nhái ngay lập tức.
– Haha… đùa thôi! – Thúy cười – Thôi em phải lên với bạn rồi! lấy số em đi, nếu còn ở đây dài thì đi café mình nói chuyện tiếp, em còn muốn chửi anh nhiều cái nữa lắm! hìhì…
– Ok…- Tôi mỉm cười.
Tôi và Thúy trao đổi số điện thoại rồi tạm biệt để Thúy ôm đàn chạy tới cầu thang máy lên trên lầu với bạn. Tôi ở lại thở dài mà trong lòng bao nhiêu kỉ niệm xưa ùa về, nhưng tuyệt đối không có chuyện tình cũ tình mới gì ở đây đâu nhé, chỉ là nhớ về kỉ niệm thôi.
Tôi cảm thấy thật may mắn vì thời gian trôi qua có lẽ Thúy đã nguôi ngoai đi rất nhiều, biểu hiện ánh mắt vừa rồi của em chính là thứ để tôi biết được em đã không còn giận tôi nữa rồi. Giờ Thúy có lẽ đang rất hạnh phúc với sự nghiệp, bạn bè của mình. Tôi chỉ có thể cầu cho em sớm gặp được một người xứng đáng mà trao thân gửi phận sau này thôi.
Hanako từ từ tiến ra đằng sau tôi và nheo mắt thì thầm:
– Quen nhiều gái nhỉ, Date san!
– Ậy! – Em hiểu tiếng Việt àh?
– Sơ sơ… em cũng có nghiên cứu chút chút…
– Haha… ừ nhợ! thiên tài mà… em thì học loắng cái là xong! – Tôi vừa bật cười, vừa gãi đầu.
– Giờ mình đi đâu tiếp anh?
– Giờ lên gặp bà đại tỷ… haha… không biết bả có ở đây không nữa…
– …
Tôi và Hanako cùng đi vào cầu thang máy và tiến lên trên tầng thượng của tòa nhà. đúng như dự đoán, bà chị Simonette đã đứng đợi sẵn ở trên này nhìn tôi với một nụ cười chào đón. Vẫn cứ phong cách sexy đó nhưng sau mấy năm lại còn bá đạo, gai góc hơn xưa rất nhiều. Tôi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
– Ủa? đừng nói là chị biết em lên nhe!
– Haha… tất nhiên, chị coi camera… Chị cũng đợi em một thời gian rất lâu rồi đó!
– Chị đợi em? – Tôi ngạc nhiên.
– Ừ!
– Chi z chị?
– Chị có thư gửi cho em!
– Ặc… giỡn hay thiệt vậy? em mới về mà đã có thư rồi á?
– Haha… Thư tồn lại từ mấy năm trước lúc em mới đi rồi!
– Sặc… Dữ dội…
– Theo chị vào trong…
– Dạ…
Trên đường đi vào văn phòng, chị Simon có hỏi thăm tôi:
– Mất tích lâu vậy rồi, giờ nhìn em ra dáng đàn ông hơn trước rồi á!
– Haha… em cảm ơn!
– Mà cô bé nào kia? đáng yêu vậy?
– Đệ tử của em á! haha….
– Hì… – Chị ta nheo mắt soi Hanako từ đầu đến chân, còn nở một nụ cười đểu cáng khó hiểu nữa chứ.
– Mà thư của ai vậy chị?
– Chị cũng không biết chắc, nhưng cũng không phải tin tốt đâu…
– … – Tôi ngạc nhiên.
– Haiz… em mới về mà đã… nhưng không coi thì không được…
– Dạ… chị cứ đưa cho em xem thử…
– Ừ…
Chị Đại dẫn tôi và Hanako vào văn phòng rồi mở máy tính lên, chị nói: “Thư gửi qua dạng email, xin lỗi chị coi trước rồi nhưng cũng vì vậy nên chị mới phải báo em gấp vậy!”. Chị Đại mở email lên, trong mail là một tệp videos ngắn, và khi đoạn clip được mở lên, tôi đã giật mình sửng sốt, 2 tay nắm chặt, răng nghiến lại đầy tức giận khi trông thấy kẻ xuất hiện trên màn hình. Chị Đại nhận thấy phản ứng đầy sát khí của tôi thì lên tiếng hỏi:
– E… Em quen người này àh?
– … – Tôi gườm chằm chằm vào màn hình với cặp mắt đỏ au đầy phẫn nộ – Có chết em cũng không bao giờ quên được!
– …
– Đ… Đây là người… đã giết mẹ em!