Đoạn video ngắn quay cảnh một gã đàn ông với vóc người khổng lồ, cuồn cuộn cơ bắp đang nhìn thẳng vào camera với vẻ mặt cực kì ngênh ngáo. Hắn trừng trừng vào camera rồi lên tiếng bằng tiếng Việt lơ lớ: “Chào! Tao là Heracrov. Chắc mày nhận ra tao chứ hả? Con trai Otoya? Tao không biết mày trốn vào xó nào rồi, nhưng chắc chắn tao sẽ lôi đầu mày ra… Àh mà… Chắc mày cũng muốn trả thù cho mẹ mà nhỉ?… Đến đây! đằng nào tao cũng sẽ lục tung cái thành phố này để truy cho ra mày thôi, thằng nhãi…”.
Xuyên suốt clip là những lời nói đầy phẫn nộ của hắn và người nhận không ai khác, chính là tôi. Chú ý quan sát từ đầu đến cuối, sự tức giận của tôi cũng sôi sục lên không kém gì. Chị Đại lên tiếng:
– Bọn họ biết em có liên hệ với Hurricane nên gửi tới email này…
– Giờ bọn nó còn ở thành phố này không chị? – Tôi hỏi.
– Còn em! vì vậy nên chị mới phải cảnh báo em sớm! Em phải cẩn thận hơn đi! để bọn nó tìm được thì hơi bị rách việc á! Mấy năm nay hội mình cũng khốn đốn vì đám người này rồi…
– Vậy, mấy năm qua họ vẫn đấu đá với hội mình àh?
– Ừ…! – Chị Đại gật đầu.
– Em xin lỗi! tại em mà…
– Xin lỗi gì chứ? cũng một phần do bà dì ghẻ của chị ở phe đó nữa thôi, thù hằn từ khi xưa á em… Chắc do em có duyen với hội á! hehe…
– …
– Em nhớ phải cẩn thận nhé!
– Haha… bọn nó muốn tìm em đúng không? – Tôi nhếch mép nhìn vào màn hình.
– … – Tôi mỉm cười, gật đầu cảm ơn chị.
– Tốt!
– E… em định làm gì?
– Chị có biết địa điểm bọn họ hay tới không?
– Không, chị không biết!
– Oh… mà thôi! em cám ơn chị nhé! Em định tìm Nhi nhưng đằng nào thì cũng lỡ đến đây rồi! em cũng phải giải quyết cho xong việc này… dứt hết nợ nần…
– …
Tôi quay qua Hanako gọi:
– Hanako!
– Dạ?
– Đi!
– Dạ!
Tôi chào bà chị rồi cùng Hanako ra khỏi tòa nhà sau khi chào mọi người. Hanako lúc này mới thắc mắc:
– Mình đi đâu vậy anh?
– Bar
– Dạ? – Hanako chớp mắt ngơ ngác.
– Haha… cái clip hồi nãy quay được trong bar!
– Thật á? nhưng làm sao anh biết là bar nào? thành phố này lớn vậy thiếu gì bar?
– Ừ! Vậy nên mới phải đi hỏi, đằng nào giờ cũng chưa tối, chưa có bar nào mở cửa đâu…
– Oh!… – Ẻm cũng không thắc mắc gì thêm.
Địa điểm tiếp theo chúng tôi đến chính là quán café của Thím Cơ Bắp. Nói ra thật là không phải khi vừa mới về tới tôi đã đi tìm bạn gái thay vì tới chào hỏi bậc cha bậc chú như Thím. “Việc này tốt nhất đừng để bả biết! hix…” – Tôi nghĩ bụng và thở dài.
Quán café giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng những gì gọi là đặc trưng nhất của quán vẫn còn được giữ nguyên. Những chiếc moto của Thím Cơ Bắp sưu tập vẫn là điểm nhấn chính cho quán, phong cách trang trí có phần đẹp hơn và bắt mắt hơn xưa rất nhiều. Vậy mà ngày xưa tôi đã thấy quán đẹp lắm rồi, đúng là sự sáng tạo luôn luôn là vô hạn…
Tôi vào quán và tìm tới bộ bàn ghế salon đặc biệt đặt gần quầy pha chế. Ngày xưa, đây chính là vị trí đặc biệt của dàn nhân viên, hoặc để tiếp những vị khách quan trọng. Đối với tôi thì bộ ghế này lại còn đầy kỉ niệm đáng nhớ hơn nữa. Tại sao ư? Tại vì nụ hôn đầu tiên của Nhi dành cho tôi chính là tại chỗ này đây…
Thím vẫn đang tính toán sổ sách gì đó nên chưa biết tôi bước vào. Đến khi tôi ngồi xuống thì bả mới giật mình, tròn mắt ngạc nhiên rồi lại niềm nở:
– Trời ơi Ryu! Về hồi nào z?
– Hehe… cháu chào bác! Cháu mới về sáng nay…
– Oh! Haha… lâu quá không gặp, mà sao phong cách càng ngày càng đen thui giống Haya chan vậy?
– Sặc…! vậy ạ? Haha…. Cháu cũng không để ý nữa, thấy hợp với mình thôi…
– Haiz… Mà cô bé nào kia? đáng yêu dữ vậy?
– Àh! đây là Hanako! Bạn cháu!
– Oh! Hai đứa ngồi chơi đi, uống gì để tui đi làm cho…
– Dạ để nhân viên làm được rồi bác…
– ầyz… Hiếm khi mấy đứa về, để tui làm cho… híhí…
– hờ hờ… – Tôi cười.
Hanako dường như ngay lập tức nhận ra tính cách thất thường của Thím thì liền bật cười. Tôi ngạc nhiên:
– em cười gì vậy?
– hìhì không có gì đâu…
– …
Một lúc sau, khi Thím mang nước ra và ngồi nói chuyện một lúc thì tôi đi vào vấn đề ngay:
– Àh mà bác! Thời gian bác ở đây có nghe nói gì đến tụi EOS không vậy?
– Àh! sau vụ của ông Marcus thì tui cũng hổng có để ý gì nhiều tới tụi đó!
– Vậy àh?… – Tôi thất vọng.
– Nhưng mà… tui biết EOS vẫn đang hoạt động ở đây….
– Dạ? thật á? vậy bác có biết ở chỗ nào không?
– Không! mà chi z?
– Haiz… Thật ra thì cháu có nhận được thư khiêu khích từ một người trong EOS, trong clip thì có vẻ như họ là khách quen cho một bar nào đó, vì không biết cụ thể là bar nào nên cháu mới tới hỏi bác…
– Oh thế àh? Nếu thế thật thì chắc là từ khi cậu về là họ đã biết rồi đấy! không cần tìm nữa đâu…
– … – Tôi tròn mắt.
– Cẩn thận hơn chút đi Ryu… đừng để chuyện như cha cậu lặp lại…
– Cháu hiểu rồi! cháu cảm ơn bác…
– Ừ!…
Tôi và Hanako chào Thím để ra về. Nếu như theo lời của Thím thì có lẽ chúng tôi đã bị phát hiện từ khi mới trở về đây rồi. Tuy không biết là bằng cách nào nhưng nếu đúng là bọn chúng đã phát hiện ra tôi thì thật sự lũ này nguy hiểm hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi quay qua Hanako:
– Hanako!
– Dạ?
– Gừ giờ nhờ em để ý giùm anh thử, coi có ai theo dõi mình không?
– Dạ!
Mọi chuyện sau đó không có gì đáng nói, chỉ cho đến khi chiều tối. Sau một buổi dạo vòng quanh và quan sát những địa điểm trong thành phố, Hanako nói với tôi:
– Em đã để ý suốt cả một buổi rồi, Date san!
– Thấy sao?
– Không có ai đi theo mình cả… nhưng mà…
– Nói đi!
– Mặc dù không có ai đi theo, nhưng theo dõi mình cũng không phải là không thể!
– Sao em biết?
– Em để ý thấy ở một số vị trí, có những camera lắp rất không bình thường, cứ như là để quan sát khắp thành phố vậy!
– Lỡ như mà camera an ninh của cảnh sát thì sao?
– Chỉ là giả thuyết thôi… àh, còn một cách nữa để theo dõi mình…
– Là gì?
– Có thể họ theo dõi mình từ một điểm cao nào đó trong thành phố qua ống nhòm chẳng hạn.
– Điểm cao?
– Dạ… Vì vậy để tìm ra EOS thì có 2 điểm thế này! Một là một tòa nhà cao tầng, nằm ở nơi có thể quan sát được khắp thành phố, và 2 là tòa nhà đó phải có kết hợp cả quán bar…
– … – Tôi mỉm cười.
– …Em chỉ đoán thôi!
– Haha… Đúng là Hanako! Vậy mà anh không nghĩ ra, cám ơn em nhe. Nếu vậy thì anh biết chính xác EOS đang ở đâu rồi…
– Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, nó chỉ đúng khi EOS đã biest mình ở đâu, lỡ như EOS ngay từ đầu cũng không biết mình đến thì suy luận của em như vậy cũng chả đúng đâu!
– Ừ! Dù sao cũng vẫn phải đợi mà, nếu đúng là mình bị theo dõi ngay từ đầu thì họ cũng sớm mò đến thôi!… còn không đến thì suy luận của em là sai…
– Hìhì… anh chơi liều ghê luôn á!
– Hehe…
Chúng tôi lại tiếp tục tung tăng lượn khắp nơi trong thành phố chỉ với một mục đích là dụ rắn ra khỏi hang. Chỉ có cách đó mới có thể cho đám người của cái tên Heracrov gì gì đó biết rằng: “Date Ryu đã tới rồi đây!”
Đây có lẽ là cục nợ cuối cùng còn sót lại trong quá khứ mà tôi phải giải quyết. Nếu không thể dứt điểm ngay bây giờ thì có lẽ thời gian sau này sẽ thật khó khăn đối với hành trình của tôi. Nhưng để giải quyết triệt để chuyện này thì chỉ có một cách ẩn thân đi mà hành sự thôi chứ không thể hành động với danh Date Ryu được…