Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 31



Đoạn đường phía nam của đường Phong Tây, cách chỗ lần trước Lý Ái Quốc gặp nạn khoảng hai trăm mét.

Đây là điều cần thiết, mặc dù Lý Ái Quốc gặp nạn đã hơn hai mươi ngày rồi, nếu như chọn lựa ra tay đúng nơi Lý Ái Quốc gặp nạn, thì khó tránh khỏi tạo nên sự cảnh giác tiềm ẩn trong tâm lý của Trương Tương Bình.

Từ Sách đứng ở sau gốc cây bên đường, cầm kính viễn vọng lặng lẽ quan sát phía trước.

Cách chỗ anh ta không xa, ở trên luồng xe phía bên phải rắc đầy những mảnh chai bia vỡ, sau đó mấy mét, ở luồng xe phía bên trái cũng rắc đầy mảnh chai bia vỡ.

Trương Tương Bình một mình lái chiếc xe Audi, đi từ đường Duyên Hải Nam rẽ vào đường Phong Tây, chuẩn bị trở về tiểu khu Phong Tây nghỉ ngơi.

Tối nay không uống nhiều rượu, cả tối chơi bài “13 lá”[1], ngồi lâu ở nơi ngập ngụa mùi thuốc lá, cảm thấy hơi mệt mỏi. Ông ta mở quạt gió của điều hòa, trong xe vô cùng ấm áp.

Lúc này, ông ta nhìn thấy trên luồng đường phía trước mặt có rất nhiều mảnh chai bia vỡ, ông ta chửi thề một câu, thằng dở hơi nào nổi khùng, lại vứt vỏ chai bia lung tung.

Ông ta đành phải giẫm phanh xe, chuyển hướng sang bên trái, đi trên luồng đường bên trái.

Vừa mới chuyển hướng sang bên trái, liền nhìn thấy phía trước ở luồng đường bên trái cũng đầy vỏ mảnh chai bia.

Chắc chắn là xe chở hàng quá tải bị rơi xuống. Mẹ kiếp!

Ông ta chỉ có thể lại phải giẫm phanh lần nữa, thận trọng vòng xe sang luồng đường bên phải, đúng lúc này, ông nhìn thấy ở trước đó không xa có một người đang khoác túi đi bộ. Ơ, đây chẳng phải là bạn học của Cao Đông, là ông chủ Từ bạn của phó chủ tịch huyện sao?

Ông ta vốn không định mở cửa sổ xe để chào hỏi, muốn cứ thế đi thẳng, nhưng lại phát hiện ra ông chủ Từ đang vẫy mạnh tay về phía mình, ông ta dừng xe, kéo cửa sổ xe xuống, nói: “Tổng giám đốc Từ, sao anh lại ở đây?”

Từ Sách tỏ ra hơi kinh ngạc, nói: “Ơ, sao lại là Giám đốc Trương vậy? Tôi vừa mới thăm bạn từ trong tiểu khu bước ra, tôi nhìn thấy lốp xe của anh bị hỏng rồi, cho nên mới gọi anh lại, không ngờ lại là Giám đốc Trương đây!”

“Lốp xe của tôi bị thủng rồi à?” Trương Tương Bình hơi bất ngờ, phản ứng đầu tiên của ông ta là lốp xe đã bị những mảnh chai phía trước đâm thủng thì phải? Nhưng nghĩ một lát, mảnh vỏ chai đâm thủng rồi, làm sao mà thủng nhanh như vậy.

Từ Sách đi đến bên cạnh xe, nói: “Anh nhìn này, hai lốp xe trước sau ở phía bên phải của anh đều bị xịt hơi rồi, xe nghiêng cả rồi, anh còn không biết sao?”

Trương Tương Bình chợt cảm nhận, đúng vậy, nghe Từ Sách nói thế, đúng là rõ ràng cảm thấy xe đang nghiêng về bên phải.

Trương Tương Bình vội dừng xe, kéo phanh tay, xuống xe, đứng trước xe và nhìn, chiếc xe hơi nghiêng về phía bên phải.

Từ Sách nói tiếp: “Tôi vừa mới đi về phía trước, nhìn thấy xe của anh sắp nghiêng về bên phải, lốp xe bên phải của anh đều đã mềm nhũn rồi, tôi cứ tưởng chủ xe không biết, cho nên mới gọi lại để nhắc nhở, không ngờ là xe của Giám đốc Trương.”

Trương Tương Bình cảm ơn Từ Sách một câu, thoáng nhíu mày, đi đến phía bên phải chiếc xe, cả hai lốp xe đều bị xẹp gần hết một nửa.

“Việc này hơi phiền phức rồi,” Trương Tương Bình nhìn chăm chăm vào lốp xe, “Tôi chỉ có một chiếc lốp dự phòng, xem ra phải gọi cửa hàng sửa xe đem một chiếc lốp đến đây rồi.”

Từ Sách đi đến lốp xe sau phía bên phải, ngồi xổm xuống, nhìn một lát, nói: “Xem ra bị rách rất ghê đấy.”

Lúc này, một luồng ánh sáng chói lướt tới, một chiếc xe đi từ đường Duyên Hải Nam rẽ vào đường Phong Tây.

Từ Sách than thầm một tiếng, gay rồi, xem ra tối nay lại gặp người khác rồi, nếu như thực sự không có cơ hội, chỉ có thể lại tạm tha cho Trương Tương Bình. Nhưng kế hoạch này đã được dàn dựng từ rất lâu rồi, một khi để lỡ, e rằng không thể nghĩ ra được cách khác để gϊếŧ Trương Tương Bình, vậy thì hơi phiền phức đây.

Lúc này mới 10 giờ 30 phút, không phải là nửa đêm. Mặc dù là mùa đông, nhưng ra ngoài chơi đến 10 giờ 30 phút tối trở về nhà cũng không coi là quá muộn.

Trước khi hành động, Từ Sách đã suy nghĩ đến việc này, một khi có người tận mắt nhìn thấy gương mặt của anh ta, vậy thì lần mưu sát tối nay chắc chắn là không thể tiếp tục được rồi.

Từ Sách vội vàng ngồi xổm xuống thấp hơn, quay lưng về phía chiếc xe đó, giả vờ bộ dạng đang kiểm tra lốp xe.

Trương Tương Bình đứng bên cạnh nhìn chiếc xe đang đi đến.

Chiếc xe đi qua khu vực có mảnh chai bia phía trước, tương tự cũng phải giảm tốc độ, từ từ quành sang, đến bên cạnh họ, chiếc xe này dừng lại, kéo cửa sổ xe xuống, một người thò đầu ra: “Chào Giám đốc Trương, có chuyện gì vậy? Xe anh bị hỏng à?”

Trương Tương Bình cười vẻ bất lực: “Hai lốp đều bị hỏng rồi.”

Người đó nói: “Hai lốp đều bị hỏng? Là do vỏ chai bia ở phía trước đâm vào à?”

Trương Tương Bình không thể nào khẳng định được, ông ta mặc dù vừa rồi không nghe thấy bất cứ âm thanh nổ lốp xe nào, nhưng phỏng đoán là cũng chỉ có khả năng là vừa rồi bị mảnh vỏ chai lớn đâm vào, bèn nói: “Chắc là vậy.”

Người đó nói: “Anh có cần giúp đỡ không?”

Trương Tương Bình xua tay vẻ khách sáo: “Không có gì, hai chiếc lốp đều hỏng rồi, tôi cũng không có nhiều lốp xe dự phòng để thay, chỉ có thể đợi đến ngày mai gọi người sửa thôi.

Người đó nói: “Ồ, vậy thì tôi về trước đây, nếu cần giúp đỡ thì hãy gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.”

Người đó nhấn ga, lái về phía trước, rồi nhanh chóng quặt rẽ, tiến vào tiểu khu Phong Tây.

Từ Sách hừ một tiếng, xem ra hành động có thể tiếp tục được rồi.

Anh ta đột nhiên nói: “Giám đốc Trương, chiếc lốp này hình như bị người ta châm đấy.”

“A! Bị người ta châm lốp!” Trương Tương Bình cảm thấy khá bất ngờ.

Từ Sách đứng dậy, hơi cong lưng, chỉ vào lốp xe, nói: “Ở trên lốp xe bị cắm thứ gì đó, tôi không lấy ra được, xem ra giống như là bị ai đó ác ý châm vào.”

“Vậy à?” Trương Tương Bình ngồi xổm xuống, kiểm tra lốp xe.

Có điều, lần này, sau khi ông ta quỳ xổm xuống thì không thể đứng lên được nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.