0 giờ 30 phút.
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn liên kết
với Sở Công an, Cao Đông đang nằm trong chăn ngủ say giấc, điện thoại đổ chuông.
Anh bực bội cầm di động lên, nhìn màn hình, là đội trưởng Trần. Anh lập tức tỉnh hẳn, bởi vì anh biết, đội trưởng Trần không thể nào giữa đêm khuya khoắt vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Anh thận trọng ấn nút nghe, đưa di động lên tai, hạ giọng hỏi: “Đội trưởng Trần, có việc gì à?”
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, cuối cùng, vẫn nói: “Anh Cao, Giám đốc Trương chết rồi.”
“Trương Tương Bình?” Cao Đông nhíu mày. “Đúng vậy.”
“Địa điểm… được, tôi đến ngay.”
Tắt máy điện thoại, nhịp tim của Cao Đông tăng nhanh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, hơi thở cũng trở nên dồn dập, khoang mắt hơi đỏ, nước mắt sắp sửa chực chảy ra.
Đương nhiên, anh không phải buồn bã vì cái chết của Trương Tương Bình, anh chỉ vì cảnh ngộ tiếp theo chuẩn bị gặp phải.
Lần này ở trên Bộ và trên tỉnh chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, nhạc phụ của anh liệu có thể nói đỡ được cho anh hay không, cũng còn chưa thể nói chắc được.
Đối với “môi trường sinh thái” ở chốn quan trường, anh hiểu rất rõ.
Anh hít thở sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhưng ngón tay vẫn cứ khẽ run lên, châm một điếu thuốc.
Lúc này, ở phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Cao Đông đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy Trương Nhất Ngang và những thuộc cấp của mình đã thay xong cảnh phục, chờ ở ngoài cửa.
Cao Đông mím môi, mệt mỏi xua tay: “Các cậu đi trước đi, tôi lát nữa sẽ đến, không cần đợi tôi.”
Anh cảm thấy họng mình hơi khàn, sau khi phái mọi người đi, anh quay trở lại ngồi xuống giường, dập điếu thuốc, cầm di động lên, đặt ở trong tay cứ liên tục cầm lên hạ xuống, cuối cùng, hạ quyết tâm, vẫn cứ ấn một cuộc điện thoại: “Bố à, đã làm bố thức giấc phải không ạ?”
Đầu dây bên kia, truyền tới giọng nói của nhạc phụ
Cao Đông: “A Đông, xảy ra chuyện gì rồi?”
Cao Đông liếm môi, nói: “Trương Tương Bình vừa mới chết.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, mười mấy giây sau mới nói: “Chết khi nào vậy?”
“Tối nay, mấy giờ đồng hồ trước, cũng trên cùng một con đường mà Lý Ái Quốc bị gϊếŧ.”
“Được, con hãy tạm thời giữ tâm lý vững vàng, không được hoang mang lo lắng, bố sẽ gọi một cuộc điện thoại với giám đốc Sở chỗ con, rồi nhờ bạn bè ở trong tỉnh giúp đỡ nghe ngóng tình hình. Con biết việc quan trọng nhất lúc này là gì không?”
Cao Đông gật đầu: “Phong tỏa thông tin.”
“Được, hãy lập tức đi làm ngay, chú ý cầm theo di động, sẵn sàng nghe máy bất cứ lúc nào.”
“Vâng, bây giờ con phải đến hiện trường rồi.”
Cao Đông gác điện thoại, nắm chặt tay, hạ giọng nói một câu: “Đi một bước tính một bước thôi.” Anh đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để thay bộ cảnh phục, mở cửa bước ra.
Đi đến đường Phong Tây, ở đó đã có nhiều xe cảnh sát đang đỗ, từ đằng xa có năm sáu người trông có vẻ như là người ngoại tỉnh đến làm thuê đang nhìn ngó đầy vẻ hiếu kỳ.
Cao Đông xuống xe, đội trưởng Trần, Trương Nhất Ngang và cả nhóm người vội vàng vây đến.
Cao Đông nhìn một lát, nói với đội trưởng Trần: “Giám đốc Sở của các anh đâu?”
“Ông ấy có chút việc cần phải giải quyết trước, lát nữa sẽ đến ngay.”
Cao Đông trong lòng biết rõ, Quách Hồng Ân chắc chắn cũng là liên hệ với người quen, để nghe ngóng tình hình, để chuẩn bị sẵn con đường lùi cho việc truy cứu trách nhiệm.
Anh hừ một tiếng, nói: “Lập tức phong tỏa hiện trường, mấy người công nhân đó, phải rồi, chính là mấy người đứng đằng kia, hãy đuổi tất cả đi. Đội trưởng Trần, lập tức bố trí người quản chế giao thông trên đường Phong Tây.”
Anh nghe thấy tiếng khóc ở đằng xa, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang khóc, bên cạnh có mấy người đang dìu đỡ, nói: “Đó có phải là vợ của Trương Tương Bình không?”
“Đúng vậy.”
“Tất cả đưa về Sở hẵng hay, trên cả con đường Phong Tây, ngoài công an, không cho một ai lưu lại! Rồi lại truyền lệnh tiếp, tất cả những người cảnh sát xử lý công việc, việc của hôm nay nếu dám tiết lộ ra bên ngoài hay thảo luận dù chỉ nửa từ, trực tiếp cho tạm nghỉ, rồi bị Viện kiểm sát khởi tố với tội danh tiết lộ thông tin cơ mật, quyết không phải là đùa bỡn.”
Đội trưởng Trần nhìn đôi mắt tức giận của Cao Đông, không dám nhìn thẳng, căng thẳng ghi nhớ lời của anh nói, đáp lời.
Cao Đông lại nói: “Anh hãy tìm giám đốc hoặc là phó giám đốc Sở của các anh chuyển lời với người ở bộ phận tuyên truyền của Hội đồng ủy viên huyện, trong mấy ngày tới nếu như có kênh truyền thông nào đăng sự việc đêm nay, lãnh đạo Hội đồng ủy viên thành phố sẽ trực tiếp tìm đến bộ phận tuyên truyền của huyện để tính sổ. Còn nữa, nếu có người đăng sự việc này lên trên mạng địa phương các anh, lập tức hẹn đến để nói chuyện. Đã biết chưa?”
“Vâng, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp ngay.”
“Được, chúng ta hãy nhanh chóng kiểm tra khám xét hiện trường.” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, “Bây giờ là 1 giờ 5 phút, trước 5 giờ sẽ kết thúc việc khám xét, buổi sáng trước khi mặt trời lên, toàn bộ hiện trường cần phải được dọn dẹp sạch sẽ, nghe rõ cả rồi chứ? Được rồi, chúng ta bắt tay vào việc thôi.”
Chú thích:
[1] Có một cách gọi khác là bài Mậu binh, chia bộ bài Tú lơ khơ cho 2, 3 hoặc 4 người chơi, mỗi người 13 quân bài, xếp thành 3 hàng 5-5-3.