Sau khi chọc Cố Hạo Nhiên “xù lông” cả Thiên Vy và Hàn Triệt điều bị ra ngoài. Cố Khang Kiện thở dài ngã người ra sofa, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nói:
“Anh không phải muốn báo đáp An Thiên Vy sao? Hợp đồng chưa ký mà anh đã đuổi người.”
“Em thích An Thiên Vy?” Cố Hạo Nhiên không đáp mà lại hỏi một câu lệch chủ đề, tuy gọi là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang phần khẳng định.
“Sao anh hỏi thế?” Cố Khang Kiện cũng học theo anh trai không đáp, mở mắt nhìn trần nhà hỏi.
“Anh không hy vọng em nói có!” Cố Hạo Nhiên nghiêm túc nói.
“Tại sao?” Khang Kiện chớp mắt tiếp tục nhìn trần nhà, nhẹ nhàng hỏi nhưng lòng nặng nề không thôi.
“Vì con người sớm nắng chiều mưa đó không hợp với em, anh ra đời sớm hơn em, anh nhìn người giỏi hơn em. Và anh cũng nói cho em biết là em nên bỏ thứ tình cảm đơn phương này đi, An Thiên Vy sẽ không thích em đâu, em va vào cô ta chỉ làm phí thời gian của mình thôi.” Cố Hạo Nhiên nói những gì trong lòng mình, nhìn An Thiên Vy của hôm nay anh liền biết cô ta sẽ không bao giờ yêu em trai mình.
Cố Khang Kiện khẽ cười khép mắt, dù anh trai không nói cậu cũng thấy được sự thật đó. Lòng đau âm ỉ, tình cảm đâu phải thứ nói bỏ là bỏ được!
***
“Tôi đưa e đến công ty!” Hàn Triệt không cho Thiên Vy cơ hội từ chối, nói xong liền chui tọt vào xe. Thiên Vy trước giờ là người tiết kiệm được tiền liền làm, không ngại ngùng ngồi vào ghế phụ tự thắt dây an toàn. Hàn Triệt cho xe lăn bánh liếc nhìn người bên cạnh đang cặm cụi lướt điện thoại. Thở dài thu hồi tầm mắt, Hàn Triệt bị cảnh tượng phía trước làm giật mình, thắng gấp.
“Chú à…” Thiên Vy nhào người về trước may nhờ có dây an toàn, cô chết khiếp đang muốn mắng người chợt thấy Hàn Triệt_ kẻ suýt gây tai nạn, cau mày chăm chú nhìn phía trước, cô nhìn theo Hàn Triệt chỉ thấy cách đó một khoảng một chiếc ôtô đen chạy vút đi khói bụi ngập trời. Đang muốn hỏi rõ chuyện gì, thì Hàn Triệt khởi động xe tăng tốc đuổi theo chiếc ôtô kia. Thiên Vy lúc này cảm thấy tim mình đập loạn, lòng tự hỏi không biết hôm nay khi xuống giường mình đặt chân nào xuống trước?
Ném mớ suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu, Thiên Vy ôm lấy dây an toàn, nói gần như hét:
“Chú à lớn tuổi rồi lại còn yêu tốc độ không nên đâu!”
“Người có tuổi như tôi còn thường thích lái xe không nhìn đường!” Hàn Triệt đen mặt quay sang nhìn Thiên Vy chằm chằm. Doạ cô tái mặt, Thiên Vy sang khi nhắc nhở Hàn Triệt nhìn về phía trước, nghiêm túc hỏi:
“Chú đang đi đánh ghen sao? Bạn gái chút lén lút cặp người khác?”
“Không…” Hàn Triệt đáp, nhưng mới được một nửa thì bị ai kia cắt ngang.
“Họ tăng tốc, chắc bạn gái chú và tình nhân của cô ta phát hiện chú đang theo đuôi rồi!” Thiên Vy nhìn chiếc ôtô kia tăng tốc liền reo lên.”An Thiên Vy, em nghe rõ ba chuyện tôi sắp nói đây. Thứ nhất, tôi không có bạn gái. Thứ hai, vài người trên chiếc xe kia vừa bắt một cô gái. Và thứ ba, nếu tôi không lầm người bị bắt là Lý Minh Ngọc!” Hàn Triệt đảo tay lái, đập ga tăng tốc, nhưng chiếc xe kia cũng không kém lại tạo phản cách với anh.
“Hả?” Thiên Vy trợn mắt há mồm, trong đầu loé lên chút ấn tượng. Phải rồi, sau sự kiện kia Hoắc Chính cho người bắt Lý Minh Ngọc, nhưng bất quá trong tiểu thuyết là cô ta tự thú với Cố Hạo Nhiên, nên lúc bị bắt đi là Cố Hạo Nhiên cứu cô ta. Bây giờ, thế nào lại biến thành cô và ông chú chứ???
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không phải cô nói với Cố Hạo Nhiên để anh ta đề phòng Lý Minh Ngọc, thì bây giờ cô ta đã không bị Hoắc Chính trả thù. Thôi thì cứu cô ta coi như chuộc lỗi! Nghĩ thế Thiên Vy liền yên lặng không nói gì, tiếp tục theo dõi tình hình.
***
Lý Minh Ngọc vốn đến gặp Cố Hạo Nhiên không ngờ vừa xuống taxi lại bị Hoắc Chính bắt đi. Cô co người nhìn Hoắc Chính đang dưỡng thần ngồi bên cạnh lòng đầy sợ hãi.
“Sợ?” Hoắc Chính mở mắt nhìn cô giọng nói rét lạnh, kế hoạch kia của hắn vốn sẽ vô cùng thành công nếu không phải do người con gái này. Nghĩ tới những lời trách mắng của cha, chê cười của những người trong JK, cơn giận lại dâng lên. Hắn bóp chặt cằm Lý Minh Ngọc gằn giọng hỏi:
“Biết sợ lại còn phản bội tôi? Cô không muốn sống nữa sao?”
“Là do Cố Hạo Nhiên ép tôi, tôi hết cách mới phải làm thế!” Lý Minh Ngọc đỏ mắt, cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình.
“Thì ra cô sợ Cố Hạo Nhiên hơn tôi?” Hoắc Chính híp mắt, tăng lực tay, hận không thể bóp nát cô gái này.
“Tôi… không phải do tôi…”
“Không phải cô thì là ai? Chẳng lẽ là tôi?” Hoắc Chính trừng mắt, chuyện đánh cắp kia chỉ có hai người biết là hắn và cô gái này, nói không phải cô ta đánh chết hắn cũng không tin.
“Là…”
“Cậu chủ có người theo đuôi.” Người đàn ông ngồi ghế phụ báo cáo, cắt ngang câu trả lời của Lý Minh Ngọc.
“Khốn khiếp.” Hoắc Chính quay đầu nhìn về phía sau mắng một tiếng, nói với tài xế.
“Tăng tốc.”
“Giỏi lắm Lý Minh Ngọc, có cả người đến ứng cứu cho cô, nhưng cô không thoát được đâu!” Hoắc Chính rít lên mắt bừng lửa giận. Dám chơi xỏ hắn, chắn chắc sẽ không có kết quả tốt!
Sau một lúc rượt đuổi, kiên nhẫn cuối cùng của Hoắc Chính cũng bay mất. Khi xe vừa chạy đến giữa một cây cầu, hắn cho xe dừng lại, túm tóc lôi Lý Minh Ngọc ra khỏi xe.
Hàn Triệt và Thiên Vy cũng vội vàng ra. Nhìn mặt mũi Lý Minh Ngọc cả hai đều biết cô ta đã bị dọa không ít. Hàn Triệt nhíu mày nói với Hoắc Chính:
“Hoắc thiếu gia, cậu đây là bắt giữ người trái phép, phạm pháp đấy!””Chuyện này không liên quan đến anh.”
“Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi và Lý tiểu thư là bạn với nhau, hơn nữa tôi còn là luật sư, anh bắt bạn tôi đưa nhiên tôi không thể xem như không thấy!”
“Tốt thôi!” Hoắc Chính nhếch môi kéo Lý Minh Ngọc đến sát thành cầu không nói không rằng đẩy Lý Minh Ngọc xuống. Hàn Triệt không nói một lời lao xuống theo. Thiên Vy bất ngờ đến hóa đá, tuy biết cô ta sẽ được “tẩy trần” nhưng thấy tận mắt vẫn sợ nha!
“Hoắc thiếu gia anh điên rồi! Anh dám ban ngày công khai giết người?” Thiên Vy chỉ tay vào Hoắc Chính lớn tiếng nói. Biết chắc Lý Minh Ngọc và Hàn Triệt không sao, cô cũng không rảnh lo lắng, trong thời gian chờ họ lên bờ, tìm người trò chuyện giết thời gian.
“Ai làm chứng? Tôi là tụt tay!” Hoắc Chính đeo kính mát nhìn Thiên Vy, giống như không chuyện gì xảy ra nói, lại hỏi hai người đứng cạnh mình.
“Các anh thấy tôi đẩy cô ta?”
“Không ạ.” Hai người kia đồng thanh đáp. Hoắc Chính nhún vai nhìn Thiên Vy rồi bỏ vào xe.
“Đê tiện.” Thiên Vy nhìn theo bóng xe chạy đi mắng một tiếng quay vào xe, chờ đợi.
***
“ Minh Ngọc đâu?” Lạc Tuệ Mẫn nhận được tin liền cùng An Khánh gấp gáp đến bệnh viện. Đến nơi nhìn An Thiên Vy và Hàn Triệt quần áo ướt sũng ở bên trong phòng, hỏi.
“…” Thiên Vy nhìn cũng lười không đáp nhìn điện thoại mình. Hàn Triệt vốn không thân mấy với Lạc Tuệ Mẫn cũng im lặng chỉ gật đầu chào hỏi với An Khánh.
“Ôi con gái tôi…” Lạc Tuệ Mẫn khóc lóc ôm lấy Lý Minh Ngọc đang bất tỉnh trên giường. An Khánh vốn muốn đến ôm an ủi bà, nhưng nhớ đến Thiên Vy liền thay đổi chỉ khẽ vỗ vai bà nhắc nhở bà đừng phiền Minh Ngọc. Lại nhìn Thiên Vy mở miệng hỏi:
“Thiên Vy, Minh Ngọc sao rồi?”
Hàn Triệt nhướng mày nhìn cô gái bên cạnh, anh biết An Khánh là đang muốn tìm chuyện để nói cùng con gái nên không xen vào, bất quá lòng tự hỏi không biết ai kia có trả lời hay không?
“Chắc là uống mấy ngụm nước sông mà thôi! Bất quá An tổng và bà Lạc nên cẩn thận một chút, vì nước bẩn thế không biết tiểu thư đây uống phải khi tỉnh lại không biết có bị si ngốc hay không?” Thiên Vy vẫn không rời mắt khỏi màn hình, giọng đều đều nói.
“An… “ Lạc Tuệ Mẫn hận không thể cào rách mặt An Thiên Vy lúc này, bà nén giận nắm chặt tay con gái. Hàn Triệt vờ như không nghe thấy gì, anh biết mà, cho dù có trả lời, cũng là chọc tức nhau. An Khánh hắng giọng, như không nhìn thấy Lạc Tuệ Mẫn đang uỷ khuất, nói:
“Thiên Nam dạo này thế nào? Ba nghe nói nó đang thuyết phục một nữ diễn viên trẻ đầu quân cho Tịch Thiên. Nghe nói Lâm Phát cũng muốn có cô ta, có cần ba giúp đỡ hai con?”
“Anh em chúng tôi không dám nhận ân huệ của An tổng, nếu An tổng rảnh rỗi thời gian như thế thì hãy về mỗi tối trước khi đi ngủ mà đọc kinh xám hối với mẹ tôi đi!” Thiên Vy cất điện thoại, lạnh lùng nói, vừa rồi cô vừa nhớ đến khi mẹ “An Thiên Vy” mất, lần cuối cũng không gặp được chồng mình. Đột nhiên lòng lại khó chịu, muốn tìm người phát tác, vừa hay kẻ đầu sỏ đang ở đây.
“Thiên Vy ba đang nghiêm túc nói chuyện cùng con. Con nói như thế là ý gì?” An Khánh đúng như Thiên Vy đoán, ông ta phát hỏa.
“Thiên Vy con không được vô lễ với ba con, tuy dì và ba con có lỗi với mẹ con và anh em con, nhưng con cũng không nên đối xử với ba cô như thế. Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, con nên tha thứ cho ba con, nếu muốn trách muốn hận chỉ cần hận mình dì là đủ rồi!” Là một người thông minh, Lạc Tuệ Mẫn luôn không bỏ qua cơ hội để khiến An Khánh và An Thiên Vy bất hòa. Hàn Triệt nheo mắt nhìn cả ba, chuyện này anh sẽ không xen vào!
“Bà yên tâm, từ đầu đến cuối tôi luôn hận bà, bà không cần lo ông ta sẽ giành hết phần bà. Bất quá bà chỉ là một con hồ ly tinh, tôi hận một mình bà vẫn thấy chưa đủ!” Thiên Vy cười lạnh, nhìn Lạc Tuệ Mẫn khóc thảm thương bên giường bệnh. Muốn khóc? Được thôi, bà cứ khóc đi, xem cuối cùng mệt thân ai!
“Thiên Vy con muốn thế nào? Đến khi nào con mới hiểu cho ba?” An Khánh vỗ ngực mắt cũng đỏ theo, ông phải làm sao đây? Đứa con gái ông, đứa con luôn bám lấy ông, luôn làm nũng với ông, làm sao để nó trở về như trước?
“Đến khi nào tôi biết vì sao ngày mẹ tôi mất ông không có mặt ở đó? Vì sao không đến gặp mẹ tôi? Vì sao ông lại chọn mẹ con bọn họ?” Thiên Vy đáp, nhìn chằm chằm An Khánh như muốn nhìn thấu ông ta.
“Ba không nghĩ bệnh tình mẹ con lại biến xấu, ngày đó ba xấu hổ với mẹ con với anh em con. Ba không biết phải đối mặt với anh em con như thế nào. Giữa anh em con và mẹ con Tuệ Mẫn ba không thể chọn lựa, ba cần cả hai…” An Khánh bước đến gần Thiên Vy nói trong nước mắt, ông cảm giác đứng trước mặt mình đã không còn là con gái của mình nữa, đột nhiên lại sợ ông đã mất Tịch Đồng, ông không muốn mất cả đứa con gái giống vợ mình nữa!
Câu trả lời của An Khánh khiến Lạc Tuệ Mẫn và Thiên Vy không một chút hài lòng. Lạc Tuệ Mẫn lòng rét lạnh, ông ta vẫn không hết hy vọng với anh em An Thiên Vy. Còn Thiên Vy lại thở dài, An Khánh vẫn không dứt khoát được. Hàn Triệt từ chối cho ý kiến, chẳng đứng về phe ai.
“Là ông hại chết mẹ tôi, là ông ép anh em tôi rời đi. An Khánh ông quá tham lam, ông sẽ chẳng bao giờ nhận được sự tha thứ của anh em tôi. Và cả mẹ tôi, bà đáng ra phải có một người chồng tốt, xứng đáng với tình yêu của bà hơn là ông. Một người có mới nới cũ như ông sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc.” Thiên Vy bật cười lắc đầu lại nhìn sang Lạc Tuệ Mẫn.
“Còn bà, đáng ra đã có người chồng tốt, nhưng lại tham mê tiền bạc không điểm dừng. Nói cho bà biết, chồng cũ của bà, người tưng rất yêu thương bà giờ đang có một cuộc sống hạnh phúc, có vợ hiền con ngoan. Nếu bà không phản bội ông ấy, bây giờ người đang hưởng hạnh phúc đó là bà chứ không phải ai khác, Lý Minh Ngọc cũng không mất ba. Bà sẽ sống vô lo vô nghĩ thay gì như bây giờ lúc nào cũng nghĩ ngợi tính toán!”
Bỏ mặc hai người họ, Thiên Vy ra về. Hàn Triệt cũng không ở lại, theo cô. Bên trong phòng bệnh, An Khánh thẩn người, nhìn Lạc Tuệ Mẫn ánh mắt hức tạp. Lạc Tuệ Mẫn chìm trong suy nghĩ không phát hiện ánh nhìn của An Khánh. Mà người đang bất tỉnh trên giường, khoé mắt ẩm ướt, những gì An Thiên Vy nói cô đều nghe rõ!