“Anh quyết định đi thật sao?” Triệu Băng Di nghi ngờ nhìn Tưởng Thụ Nhân, cả hai lúc này đang ở thư viện đại học A. Cô vừa nghe cậu sẽ du học liền vội vàng tìm đến.
“Ừ, vốn đã nhận được thông báo, chỉ là bây giờ mới quyết định thôi!” Thụ Nhân đem những quyển sách mình đã mượn trả ngay về chỗ của nó. Đây không phải quyết định nhất thời, trước do vướng bận chuyện của Thiên Vy, nhưng giờ đã không còn nữa, mấy ngày nay cậu cũng đã nghĩ kỹ. Cậu và cả Thiên Vy đều đã thay đổi, tuy những hiểu lầm với Thiên Vy đã được xoá bỏ, nhưng tình cảm giữa hai người chẳng thể nào như xưa.
“Thế còn Thiên Vy? Anh không phải luôn thích cậu ấy sao? Không phải anh vẫn muốn làm hòa với cậu ấy sao?” Băng Di lòng đầy nôn nóng, cô muốn biết câu trả lời, nhưng một phần lại không muốn nghe, đúng hơn là cô sợ. Sợ cậu vẫn cố chấp, không chịu từ bỏ, để rồi lại chịu đủ đau khổ. Yêu đơn phương, cô hiểu cảm giác đó, vì cô cũng đang yêu thầm một chàng trai.
“Đó không còn là cô bé hay bám lấy anh lúc trước nữa, bọn anh không thể nào trở lại như xưa. Anh và Thiên Vy đều có con đường riêng của mình. Mọi thứ nên cứ theo nơi nó thuộc về.” Thụ Nhân đặt quyển sách cuối cùng lên kệ, đáy mắt xẹt qua tia ảm đạm rất nhanh liền biến mất. Cậu mỉm cười, nụ cười không còn đẹp như lúc trước, nó mang phần ưu buồn và gượng ép. Băng Di nhìn cậu lòng đau nhói, cô không ở lại lâu, tạm biệt rời đi. Đi lang thang trên sân trường rộng, mọi người ồn ào xung quanh nhưng cô chẳng nghe được gì. Bàn tay cầm điện thoại soạn một dòng tin nhắn, cô cứ đắn đo xoá rồi viết, rồi lại xoá. Khó khăn viết xong cô thẩn người đứng chôn chân tại chổ, mình có nên gửi đi? Cơn gió thổi qua, khiến mái tóc xoã của cô đung đưa trong gió, nhìn ánh nắng chiều dịu nhẹ phía trước, cô nhanh chóng chạm nhẹ màn hình. “Ting” âm thanh thông báo tin đã gửi.
***
“Thiên Vy đến gặp anh ấy một lần được không? Anh ấy thật sự rất yêu cậu, anh ấy sắp ra nước ngoài rồi! Băng Di.”
Thiên Vy nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại lâm vào trầm tư. Duật Thần ở bên nhìn cô im lặng như thế thật không quen, anh nói:
“Em đồng ý đi.”
“Anh không ghen?” Thiên Vy quay phắt nhìn Duật Thần chấp vấn. Còn bảo cô đi? Đây là đang giận lẫy sao? Nhưng nhìn mặt và giọng nói kia không có chút khác lạ gì nha!
“Lại nghĩ đi đâu đấy? Tuy đã nói rõ, nhưng dù sao cũng từng quen biết, người ta lại sắp đi xa em cũng nên đến tạm biệt, để người ta biết em đã bỏ qua chuyện xưa. Sau này khi nghĩ lại em sẽ thấy mình không nợ người ta, mà người ta cũng nhẹ lòng!” Duật Thần vừa nhìn liền biết cô bạn gái mình nghĩ gì, anh tỉ mỉ giải thích.
Thiên Vy ngồi cạnh gật gù nghe giảng, đời trước cô không bao giờ nghĩ đến chuyện này, vì đời trước cô là một cây hoa đào héo! Dù có yêu vài lần nhưng người bị đá là cô!!!
“Ái phi nói có lý!” Thiên Vy nhìn anh đáp. Chuyện này có lẽ cô sẽ đáp ứng, nhân tiện cô nghĩ mình nên tác hợp cho hai con người kia, dù sao Triệu Băng Di sớm đã yêu Tưởng Thụ Nhân, trai tài gái sắc, quá hợp đôi!”Tối nay hoàng thượng muốn ăn gì?” Duật Thần không phản đối trước cách gọi của Thiên Vy, ngược lại còn thuận theo hỏi. Anh không phải không phản đối, chỉ là sau vài ngày từ lúc bắt đầu hẹn hò, anh đã phát hiện ra bạn gái mình là một con sói nhỏ thích giở trò lưu manh, hay làm theo ý mình, chẳng thể khuyên được!
“Trẫm là người dễ nuôi, ái phi thích gì thì làm đó. Phải rồi hôm nay trẫm sẽ về trễ một chút.” Thiên Vy nhìn anh đang nghiêm túc làm việc nói. Không thể nghi ngờ người đàn ông đẹp nhất là lúc tập trung làm việc. À quên nữa, cô đã chính thức dọn sang nhà của bạn trai đại nhân, với lý do, dạo gần đây quá bận cần người chăm sóc!
“Em lại muốn đi đâu?” Duật Thần rời mắt khỏi máy tính, nhìn người đang dùng cái ánh mắt háo sắc nhìn mình hỏi. Anh không phải là nhốt cô trong nhà, chỉ là không muốn cô ra ngoài vào buổi tối.
“Thì anh bảo em đi gặp người ta!”
“Ngày mai rồi đi, bây giờ sắp đến buổi tối rồi!”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Ngày mai năng lượng siêng năng của em sẽ giảm!”
“An Thiên Vy, em có thể lười hơn nữa không?”
“Có ạ!”
Đấy là cuộc đối thoại giữa vị hoàng thượng và ái phi của mình. Kết quả cuối cùng là sau buổi ăn tối Duật Thần đưa Thiên Vy đến Tưởng gia. Vốn Thiên Vy muốn đi một mình, vì ở Tưởng fia còn có một kẻ đáng ghét, cô không muốn cãi nhau với bà ta trước mặt anh. Nhưng Duật Thần lại không đồng ý, thế là cô “giao nộp vũ khí đầu hàng” với điều kiện anh phải ở bên ngoài!
***
Cùng lúc đó ở tại một quán bar trên phố lớn, một người con trai ngồi ở quầy bar trò chuyện cùng cô gái pha rượu. Cả hai chìm trong câu chuyện của mình, mặc tiếng nhạc đinh ốc bên ngoài.
“Hôm nay anh đến trễ.” Mạn Hân vừa lau ly rượu vừa nói với người kia.
“Có chút việc ấy mà! Em định khi nào thôi việc ở đây?” Cố Khang Kiện nhấm nháp ly rượu hỏi cô. Hôm gặp An Thiên Vy, cậu bị anh trai lên lớp cả buổi, buồn bực liền đến quán bar, không ngờ lại gặp được Mạn Hân. Thì ra cô đến làm thêm để trang trải học phí thay vì xin tiền bố mẹ ở quê. Khang Kiện vốn muốn giúp đỡ nhưng cô lại từ chối, cậu cũng không ép, bỏ qua chuyện giúp cô. Thay vào đó mỗi đêm cậu đều đến đây cho đến giờ Mạn Hân tan ca. Một phần vì đau buồn vì tình, một phần vì một cô gái như Mạn Hân làm việc ở đây có chút nguy hiểm, dù sao cũng được xem là bạn của cậu.
“Chắc hết tháng này, tháng sau có một số bài kiểm tra em không thể bỏ bê được!” Nhìn ly rượu sáng bóng trong tay, Mạn Hân hài lòng lao sang ly khác.
“Ừ, sau này muốn làm thêm cứ tìm anh, những nơi thế này phức tạp lắm!”
“Chúng ta không cùng ngành mà!” Mạn Hân ngước mắt nhìn cậu, nhướng mày cười nói. Lúc đầu còn ngại ngùng, nhưng dần dần cô đã có thể nhìn thẳng vào mắt cậu, cười với cậu, nhưng cô cũng phát hiện càng lúc cô càng thích cậu nhiều hơn. Nhưng chỉ tiếc người cậu thích lại là một cô gái khác. Mạn Hân chỉ vô tình biết được trong ngày đầu cô gặp cậu ở bar, đêm đó cậu say bí tỉ, trong lúc chờ người thân cậu đến đón, cô đành để cậu gục trên quầy bar, vô thức cậu nói về tình cảm của mình với cô gái đó. Mạn Hân nghe tất cả, cô thấy lòng khó chịu vì điều có. Nhưng còn một chuyện cô không biết, đó là người con gái kia là ai!”Không tin anh sao? Thế thì tìm An Thiên Vy, nhờ cô ta xin cho em đến Tịch Thiên.” Khang Kiện có chút không tự nhiên khi nhắc đến Thiên Vy, câu xưng hô xa cách.
“Em chỉ mới năm nhất, không có kinh nghiệm. Với lại em không muốn phiền Thiên Vy, như thế cứ như lợi dụng cậu ấy!” Mạn Hân nhún vai, không nhìn cậu, mỗi khi nghĩ đến cậu đã có người trong lòng, cô lại mất hết dũng khí nhìn cậu.
“Vậy thì tìm anh…” Khang Kiện không phát hiện Mạn Hân kỳ lạ, tiếp tục nói.
“Khi đó rồi tính anh ạ!” Mạn Hân cắt ngang lời cậu, cô không muốn cậu quan tâm cô, cậu như thế chỉ khiến cô thích cậu nhiều hơn thôi!
“Em sao thế?” Lúc này Khang Kiện mới nhận ra có gì đó không đúng, hình như cô không được vui, cô không nhìn cậu.
“Không có gì ạ!” Mạn Hân tránh né, đến một cách lịch sự.
“Nói anh nghe!” Khang Kiện không tin, cố chấp hỏi, chính cậu cũng không biết vì sao mình lại cứng đầu muốn biết vì sao cô không vui nữa? Có lẽ do thích nụ cười đáng yêu của cô, nên cậu không muốn điều gì khiến cô buồn, không cười với cậu. Haiz, cậu thở dài, gần đây cậu sắp điên rồi, nghĩ vẩn vơ suốt!
“Nói gì ạ? Chẳng có gì để nói cả!” Mạn Hân cố kìm cơn uất ức trong lòng mình, muốn cô nói gì đây? Nói do anh thích người khác nên cô không vui sao? Đó là một ý nghĩ ngu ngốc!
“Đi.” Cố Khang Kiện chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, chỉ là nhìn thấy cô không nhìn cậu, lòng dâng lên cơn giận không tên. Cậu lạnh lùng nói duy nhất một từ, rồi kéo cô ra ngoài, mặc cô phản kháng. Quản lý nhìn cả hai vốn muốn can ngăn, nhưng thấy Cố Khang Kiện là khách quen, với mấy ngày liền cậu điều đến đây nói chuyện cùng cô nhân viên kia, chắc hai người họ có chút vấn đề tình cảm cần giải quyết. Nghĩ thế anh ta liền quay lại, gọi những người khác tiếp tục làm việc.
Khang Kiện kéo Mạn Hân ra cửa sau bar, đến phiá sau nơi giữ xe mới buông tay cô. Không ngờ vừa quay lại cậu giật mình, nhờ ánh sáng của chiếc đèn nhỏ ở treo trên mái hiên, tuy mờ yếu, nhưng cũng đủ để cậu nhìn ra cô đang khóc. Khang Kiện bối rối chẳng biết tại sao và giờ nên làm gì, áy náy lên tiếng:
“Đau sao?”
Mạn Hân thút thít muốn mở lời, nhưng những cơn nấc lại ngăn cô. Chỉ đành lắc đầu đáp trả anh.
“Sợ sao?” Thấy cô như thế cậu càng bối rối, có lẽ lúc nãy cậu quá hung dữ khiến cô sợ.
Mạn Hân tiếp tục lắc đầu, mà cô chẳng biết cái lắc đầu này hoàn toàn chọc Cố Khang Kiện phát hoả.
“Anh muốn em trả lời! Tại sao khóc?” Cố Khang Kiện nổi giận quát lớn.
“Tại anh, đều do anh cả!” Uất ức quát trả, Mạn Hân khóc lớn, cô không nghĩ đến mình cũng có lúc sẽ nổi giận, nhưng cô nhịn đủ rồi. Biết cậu yêu người khác, cô đành yên lặng, lặng lẽ bên cậu, thế mà giờ cậu còn lớn tiếng với cô! Ai đó đang trong cơn giận, đánh mất lý trí.
“Anh?” Khang Kiện ngớ người, cậu hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì sai nha! Nhìn cô khóc không ngừng, cậu vươn tay ôm lấy khuôn mặt cô dỗ dành:
“Được rồi, đừng khóc nữa! Nói anh nghe xem anh làm gì chọc giận em.”
“Anh thích người khác, lại nói trước mặt em. Anh không biết em thích anh sao? Anh thích người khác, nhưng lại luôn quan tâm em, anh làm thế khiến em hiểu lầm càng thích anh hơn! Vừa rồi còn mắng em!…” Mạn Hân một hơn nói ra tất cả. Màn này nếu Thiên Vy thấy được, sẽ cảm thán một câu: Giận quá mất khôn!
“…” Cố Khang Kiện như bị sét đánh, cô thích cậu? Không nghe lầm, tim đập loạn, cố bình ổn vật đang đập loạn trong ngực mình. Khang Kiện nhìn cô gái trước mặt, vươn tay vuốt tóc cô:
“Thế em giúp anh quên cô ta được không?”
Mạn Hân ngẩng đầu nhìn cậu gần như không tin được điều mình vừa nghe được. Đây chẳng phải là muốn cô làm thế thân sao?
Khang Kiện nhìn Mạn Hân không chớp mắt. Cậu biết làm thế là bất công với cô, nhưng cậu không biết cách nào vẹn cả đôi đường hơn! Mạn Hân cụp mắt đắn đo, không phải thích anh sao? Đây chẳng phải là mong muốn của cô sao? Nhưng tại sao khi nghe cậu nói ra điều này cô lại đau hơn cả khi biết cậu thích người khác? Đồng ý sao? Cô không biết mình sẽ giúp được anh hay càng lún sâu vào đó! Không đồng ý sao? Cô cảm thấy không nỡ từ bỏ!
Nghĩ ngợi lúc lâu, Mạn Hân nhìn cậu vẫn kiên nhẫn chờ mình lòng đã có quyết định. Cô nhìn cậu, cố tạo một nụ cười:
“Được!”
Cô sẽ thử, sẽ cho mình thời gian, nếu sau thời gian đó, cô không thể khiến cậu quên người con gái kia thì cô sẽ từ bỏ!
Khang Kiện lau nước mắt cho cô, cậu chẳng biết nói gì, ngoài một câu xin lỗi!