Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2568: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên21

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trò chơi Phồn Tinh đúng như tất cả mọi người dự đoán, sau khi Open Beta thì một đường gặp may.

Chỉ việc bán khoang trò chơi và mũ trò chơi thôi công ty Phồn Tinh đã kiếm được không ít tiền.

Có một ngày Tinh Tuyệt chuyển hai cái khoang trò chơi về, khăng khăng kéo Sơ Tranh vào chơi cùng.

Sơ Tranh: “…”

Cũng không phải rất muốn.

Nhưng Tinh Tuyệt dính người cỡ đấy, Sơ Tranh làm sao có thể là đối thủ của hắn, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Mây trắng hờ hững bay, khung cảnh non xanh nước biếc, phóng tầm mắt nhìn ra xa là một mảnh khoáng đạt.

Sơ Tranh ngồi trên cái ghế dưới mái hiên, ánh mắt dừng lại ở nơi cách cô nửa mét.

Trong không khí có mùi hương thơm ngát của đồng ruộng phiêu tán qua.

Đây cũng được xem là lần đầu tiên Sơ Tranh vào trò chơi này, cô giơ tay quan sát mình, hình như không khác gì người thật.

Sơ Tranh lại bóp mình một cái, ừ, rất đau.

Chuyện không giống như trước đó đấy là cô có thể kéo khung giao diện ra, phía trên có thiết lập nhân vật này của cô, cũng có thiết lập của toàn bộ bối cảnh.

Vị trí bây giờ của cô là ở thôn Bạch Hà, tên của người chơi trực tiếp đổi thành tên cô.

Trước khi vào trò chơi, có một khâu cài đặt tên.

Cho dù là vào phó bản nào thì cũng đều dùng cái tên này.

Sơ Tranh trực tiếp điền luôn tên của cô.

Thôn Bạch Hà là một thôn làng rất xa xôi, nhưng hoàn cảnh nơi này rất tốt, những năm gần đây ngược lại có không ít người đến du lịch.

Trong làng có không ít người kinh doanh nhà nghỉ.

Mà nhân vật này của cô là từ trong thành phố đến, chỗ ở bây giờ là được kế thừa từ một người họ hàng xa.

Nhà nguyên chủ cũng rất có tiền, nhưng tranh đoạt gia sản cũng rất ghê gớm.

Nguyên chủ từ bỏ quyền tranh đoạt, trực tiếp đòi một số tiền lớn, cổ phần vốn thuộc về mình cũng bán đi toàn bộ.

Trong tay nắm giữ một số tiền lớn, chỉ ăn tiền lãi của ngân hàng cũng đủ cho cô ấy thoải mái tiêu pha cả đời rồi.3

Cho nên cô ấy quyết định vinh quang “về hưu” sớm.

Sau đó thì về tới đây, lần nữa xây dựng lại ngôi biệt thự bây giờ, dự định ở đây dưỡng lão.3

Thôn dân cũng không biết cô ấy có thân phận gì, xây cái biệt thự trong thôn, ngày nào cũng không làm gì cả, chỉ uống chút trà, ngắm chút chim.

Dáng vẻ của thân thể này rất là đẹp, chọc cho không ít thanh niên tài tuấn của thôn Bạch Hà chạy tới xum xoe.

Chuyện này làm cho các cô gái khác trong làng có ý kiến.

Trong làng dần dần có thêm lời đồn đại vô căn cứ.

Sơ Tranh nhìn nhiệm vụ chủ tuyến một chút.

[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành vua bán hàng 0%]6

Kiểu nhiệm vụ chủ tuyến này thì giống như lúc trước.

Nhưng vua bán hàng??

Bán hàng gì?

Đại lão cần bán hàng sao?3

Sơ Tranh nhìn cột đồng đội một chút, Tinh Tuyệt online, nhưng không thấy hiển thị giao diện có thể trò chuyện.

Bản đồ kia cũng vẫn còn, nhưng không biểu hiện gì cả.

Có lẽ cũng giống như trước đó, cần tiến độ đạt tới 10% mới có thể hiện lên.

Sơ Tranh coi như nghỉ phép, căn bản không muốn để ý tới nhiệm vụ này.

Sơ Tranh dự định đi vào bên trong xem, thì bên ngoài viện đột nhiên có không ít người đến.

Khí thế hung hăng, giống như đến gây chuyện.

“Sơ Tranh, mày ra đây cho tao!”

Viện này của cô có tường viện, nhưng chỉ tới vị trí bên hông người, bên trên tường viện bò đầy dây leo.

Cửa sân đóng lại, lúc này mấy người kia đứng ở ngoài cửa viện, kêu gào lên với cô.

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt, lạnh lùng hỏi: “Mấy người có chuyện gì?”

Ngoài cửa viện có tầm bảy tám người.

Đứng phía trước là hai mẹ con.

Cô con gái ăn mặc rất là hợp mốt.

Áo croptop ngắn lộ rốn, quần đùi chỉ che được bẹn đùi.

Tóc nhuộm đủ kiểu màu, cực kỳ giống hình mấy em gái in trên bảng hiệu cắt gội uốn mười lăm tệ ở tiệm cắt tóc đầu thôn.2

Lúc này cô con gái khóc sướt mướt, lớp trang điểm phai sạch.

“Sớm biết con tiểu yêu tinh nhà mày không phải loại lương thiện gì mà, câu kết làm bậy, có biết xấu hổ không!!” Người đàn bà ôm cô gái chỉ vào Sơ Tranh mắng.

Sơ Tranh: “…”

Cô làm gì?

Đừng có nói lung tung được không!

“Mấy người muốn nói gì?”

Thái độ lãnh đạm của Sơ Tranh kích thích đến người đàn bà kia.

Mụ ta quắc mắt lên, the thé giọng nói, “Có phải mày nói gì với Hà Lộ Sinh không, bây giờ nó không kết hôn với con bé nhà tao nữa, có phải là chuyện tốt mày làm ra không!!”

Hà Lộ Sinh?

Ai?

Quen biết không?

Sơ Tranh nhớ lại thiết lập nhân vật vừa rồi xem qua.

Nguyên chủ rất đẹp, cho nên rất được các thanh niên trong thôn thích.

Hà Lộ Sinh này chính là một người trong đó.

Không có việc gì là cứ thích chạy tới trước cửa nhà nguyên chủ.

Nhưng mà…

Nguyên chủ chưa từng để ý đến những người này.

“Tôi không nói gì với cậu ta cả.”

“Vậy vì sao nó lại đột nhiên không kết hôn với con bé nhà tao nữa.”

“Sao tôi biết được.”

Người đàn bà kia giận dữ mắng mỏ: “Chính là tiểu yêu tinh mày làm trò trong đó, mày còn không chịu thừa nhận à!”7

Sơ Tranh: “Bà có chứng cứ không?”

Người đàn bà ngang ngược: “Cần gì chứng cứ, cả cái thôn này có ai mà không biết mày cả ngày cấu kết làm bậy với người khác chứ.”

Đó không phải là lời đồn do các ngươi tự tung ra à?

Sơ Tranh: “Nếu bà không có chứng cứ, thì dựa vào cái gì mà khẳng định là tôi nói gì với Hà Lộ Sinh kia? Từ xưa đến nay, có vị quan nào xử án mà không cần chứng cứ không?”

Người đàn bà không nghe: “Mày bớt nói mấy lời vô nghĩa…”

Sơ Tranh: “Tôi nói chuyện này không liên quan đến tôi.”

Người đàn bà giơ chân đạp cửa: “Mày ra đây cho tao, ra đây!!”

“Bà đạp hư cửa nhà tôi thì phải bồi thường.”

Người đàn bà phi một tiếng, đạp càng mạnh chân hơn.

Sơ Tranh quay người vào nhà, tìm điện thoại của nguyên chủ ra, tìm số điện thoại của trưởng thôn.

Khi trưởng thôn dẫn người chạy tới thì người đàn bà đã ở trong sân la lối om sòm.

“Làm gì thế làm gì thế!!”

Trưởng thôn quát một tiếng, cho người ngăn người đàn bà đang đập đồ lại.

“Trưởng thôn, anh đến rất đúng lúc.” Người đàn bà túm lấy trưởng thôn, “Anh đến phân xử đi.”

Trên đường tới trưởng thôn đã nghe người ta nói.

“Hà Lộ Sinh không cưới con gái bà nữa thì liên quan gì đến người ta, bà đến đây gây chuyện gì chứ!!”

“Nếu không phải nó nói gì đó với Hà Lộ Sinh thì sao Hà Lộ Sinh lại có suy nghĩ này được?” Người đàn bà dây dưa không bỏ.

Trưởng thôn: “…”

“Chắc chắn là nó thông đồng với Hà Lộ Sinh, khuyến khích Hà Lộ Sinh.”

“Từ khi nó đến cái thôn này, nơi đây có từng được yên bình không?”

“Nó lại không phải người của thôn chúng ta, dựa vào cái gì mà cho nó ở đây, đuổi nó đi đi!”

Giọng của người đàn bà rất lớn, bình thường làm việc nhà nông, sức lực cũng lớn.

Giọng của trưởng thôn cũng không ép nổi mụ ta.

Sơ Tranh đứng ở dưới mái hiên, cầm điện thoại di động, thần sắc lạnh lùng nhìn màn kịch trong viện.

Trưởng thôn vất vả lắm mới trấn áp được người đàn bà kia xuống.

“Bây giờ hôn nhân tự do, Hà Lộ Sinh người ta không muốn thì đó là tự do của người ta, người trẻ tuổi vốn nhiều suy nghĩ, chuyện này sao bà có thể trách người ta được.”

Rõ ràng người đàn bà không tin.

Nhưng trưởng thôn ở đây, cho nên cuối cùng cũng không làm ầm ĩ lên.

“Được rồi được rồi, còn ra thể thống gì nữa, mau giải tán đi.”

“Phi.”

Người đàn bà nhổ một miếng nước bọt, kéo cô con gái toàn bộ hành trình đều khóc sướt mướt rời đi.

“Đứng lại.”

Sơ Tranh đi từ dưới mái hiên tới, ánh nắng rơi trên người cô, như bao trùm thêm một tầng ánh sáng.

Người đàn bà không khỏi cảm nhận được một cỗ áp lực, dừng lại, nhưng vẫn rất phách lối: “Cái gì?”

Sơ Tranh chỉ vào sân nhà bừa bộn: “Đồ trong viện của tôi đều do bà phá hư, nên bồi thường đi chứ?”

“…”

*

Phiên ngoại thế giới, không phải phiên ngoại về nhân vật.12

Bối cảnh là trò chơi Phồn Tinh, không có Vương Giả nha.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.