*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên2
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người đàn bà không chịu bồi thường tiền, Sơ Tranh báo cảnh sát ngay tại chỗ.
Cưỡng ép xông vào nhà người khác, đập phá làm hư hao vật phẩm, chờ cảnh sát tới thì cũng không phải là chuyện bồi thường tiền thôi đâu.
Người đàn bà chẳng được học hành gì nhiều, lại ở trong thôn cả một đời, chưa từng ra ngoài nhìn đời, ngang ngược cả một đời, không hiểu những chuyện này, không nghe lời trưởng thôn khuyên can, nghênh ngang rời đi.
Sơ Tranh cũng không ngăn cản mụ ta, trực tiếp báo cảnh sát.
Chờ người tới cửa điều tra, người đàn bà mới đần cả ra.
Mụ ta làm sao mà nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy, bình thường người trong thôn xóm cãi nhau, không phải cũng có tiết mục xông vào nhà người khác đánh sao?1
Sơ Tranh không chấp nhận hoà giải, nhất định phải đi theo quy trình.
Người đàn bà hùng hùng hổ hổ bị mang đi điều tra.
–
Chuyện này rất nhanh đã truyền khắp cả thôn, thôn dân trước đó nhìn thấy nguyên chủ thì chỉ chỉ trỏ trỏ, bây giờ nhìn thấy Sơ Tranh cũng không dám trêu chọc nữa.
Sơ Tranh tìm người giúp mình quét sân, cô chuyển cái ghế ra, ngồi ở bên ngoài sân.
Chim hót hoa nở, khắp nơi tươi mát, không có sự ồn ào náo động của thành phố, làn gió cũng ôn hòa dịu nhẹ.
Thời gian này…
Thật sự rất là sảng khoái.
Thôn Bạch Hà kinh doanh du lịch, cho nên trên mạng gì cũng có, trừ không thể dạo phố.
Sơ Tranh cũng không đi dạo phố, chỉ thích nằm ườn ra.
Trò chơi Phồn Tinh chính là bạn có thể thể nghiệm bất cứ người nào, bất cứ nhân vật gì mà bạn muốn trở thành.
Dù là hưởng thụ cuộc sống hay là dốc lòng phấn đấu, hoặc là đánh quái thăng cấp, hay là yêu đương, đều có thể thỏa mãn.
Chỉ có nhân vật mà bạn không nghĩ tới, chứ không có nhân vật mà bạn không được trải nghiệm.
Sơ Tranh nhàn nhã đến chạng vạng tối, ngẫu nhiên có thể trông thấy du khách.
Người đến nơi này chính là để hưởng thụ cảnh đẹp của đồng ruộng tự nhiên, thoát đi sự vồn vã của thành phố náo nhiệt.
Cặp tình nhân giơ máy ảnh chụp ảnh, một nhà ba người vui cười, thanh niên một thân một mình…
Sơ Tranh chuẩn bị đi vào, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy ở căn nhà cách cô không xa, có chiếc xe ba bánh ngừng lại.
Một thiếu niên đang phí sức lấy rương hành lý xuống.
Sơ Tranh không hiểu thấu có một loại trực giác…
Thiếu niên để rương hành lý dưới đất, đưa tiền cho sư phụ xe ba bánh, sau đó ngẩng đầu lên.
Vừa vặn đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
Hắn chỉ nhìn một giây rồi dời ánh mắt, xách rương hành lý đi vào căn nhà chỉ có một tầng, nhìn cũ nát rách rưới, giống như nhà trệt sắp bị tháo dỡ.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh: “???”
Có ý gì?
Không biết mình sao?
Đúng lúc người quét dọn nhà cho cô đi ra, Sơ Tranh thuận miệng hỏi: “Người ở nhà bên kia là ai?”
“Bên kia không có người ở nha.” Người kia trả lời: “Cũng đã hơn mười năm rồi không có người ở.”
“…”
Vậy người vừa rồi cô nhìn thấy là ma à?
Dựa theo thôn dân nói, thì nhà ấy phát tài nên đã sớm dọn đi rồi.
Hơn mười năm rồi chưa từng trở lại, nghe nói ở bên ngoài sống rất là tốt.
Sơ Tranh trả tiền cho thôn dân, lúc ra ngoài ăn cơm, thuận tiện đi bộ xem một vòng.
Trong phòng không có ánh sáng, Sơ Tranh cũng không chắc lúc ấy có phải mình xuất hiện ảo giác không.
Nhưng mà làm sao có thể?
Đại lão sao lại nhìn lầm được!
Sơ Tranh trực tiếp đi qua, gõ gõ cánh cửa nhìn cũ nát như chỉ cần hơi dùng sức là sẽ sập xuống.
Trong phòng có âm thanh, tiếng bước chân từ xa mà đến gần, tiếp đó cửa bị người ta kéo ra.
Thiếu niên đứng trong bóng đêm, có chút cảnh giác nhìn cô.
“Cô có chuyện gì không?”
“…”
Chuyện gì xảy ra!!
Sơ Tranh ngờ vực: “Anh không biết em?”
Cô cũng có thể nhận ra người đến, sao vật nhỏ lại không nhận ra?
Phản ứng này…
Thiếu niên quan sát cô một hồi: “Tôi nên biết cô sao?”4
Sơ Tranh: “…”
Không phải lại bị cái BUG gì chứ?
Hay là trực giác của mình sai rồi?
Sơ Tranh cảm thấy trực giác xảy ra vấn đề là rất không có khả năng.
Vậy chắc chắn là BUG.
Sơ Tranh có chút hoảng.
“Tôi ở cách vách nhà anh.” Sơ Tranh trấn định chỉ vào biệt thự khí phách sát vách, “Nơi này chắc hẳn đã lâu rồi không có người ở, anh mới chuyển về?”
Thiếu niên nhìn theo phương hướng cô chỉ một chút, lại thu tầm mắt lại, “ừ” một tiếng.
“Chào cô.”
“Anh tên gì?”
“Mông Trần.”12
“Minh Châu Mông Trần*?”
(*Minh Châu Mông Trần: Ngọc quý phủ đầy bụi trần, biểu thị vật rơi vào tay kẻ không biết sử dụng.)3
“Ừ.”
Thiếu niên không nói nhiều, Sơ Tranh hỏi một câu thì đáp một câu, không có bất cứ câu gì cần hỏi cô.
Sơ Tranh thấy hắn không muốn trò chuyện lắm, nói: “Vậy anh có việc gì thì có thể tìm tôi.”
“… Ừ, cảm ơn.”
Thiếu niên nói cảm ơn, đóng cửa lại ngay trước mặt cô.
Sơ Tranh: “…”
X!
Tình huống thế nào đây.
Sơ Tranh đi đến chỗ cô ăn cơm gọi một phần đồ ăn đóng gói lại, xách về, gõ cửa nhà Mông Trần.
“Mua cơm cho anh, chắc là còn chưa ăn nhỉ?”
Mông Trần xác thực chưa ăn, hơn nữa cũng hơi đói.
Cho nên hắn không từ chối Sơ Tranh.
Nhưng cũng không nói nhiều với cô.
–
Ngày hôm sau người trong thôn đều biết Mông Trần trở về.
Họ nhiều nhất trong thôn Bạch Hà chính là Hà và Mông, khi nhà Mông Trần chuyển đi thì phải gọi là rất vinh quang.
Người trong thôn hâm mộ muốn xỉu.1
Nhưng mà sau khi nhà này rời khỏi đây thì không hề liên lạc với đồng hương nữa, hiển nhiên là ghét bỏ bọn họ.
Ai mà ngờ được mười mấy năm sau, người trở về chỉ còn lại một thiếu niên nghèo túng tuổi không lớn lắm.
“Phá sản rồi.”
“Thật hay giả thế?”
“Con gái tôi xem trên mạng, nghe bảo cha mẹ nó đều nhảy lầu tự sát rồi.”
“Khó trách lại đột nhiên trở về…”
“Còn không phải sao, lúc trước khi ra đi thì ra vẻ dữ lắm, bây giờ nhìn xem, còn không phải vẫn rơi vào kết cục này à.”
“Nhưng thằng bé kia đẹp trai nhỉ, giống mẹ nó thế.”
Công ty của cha mẹ Mông Trần phá sản, bị người ta ép trả nợ, cùng đường mạt lộ, nên hai vợ chồng một trước một sau tự sát.3
Mông Trần không có chỗ ở, trên người cũng không có tiền.
Nhớ tới cha mẹ còn có nhà ở quê, cho nên đành về đây.
Nghị luận bên ngoài hình như Mông Trần vẫn chưa biết.
Khi Sơ Tranh đi qua thì hắn đang dọn dẹp nhà.
Sơ Tranh gõ cửa, thiếu niên đứng dậy, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Anh ăn sáng chưa?”
Mông Trần lắc đầu.
“Vậy cùng ăn đi?”
“Không…”
Sơ Tranh xách bữa sáng đi vào bên trong, Mông Trần còn chua kịp nói ra chữ “không”, trừng mắt nhìn cô, đại khái là không rõ tại sao cô có thể tự đi vào được.
Trong phòng bẩn hơn Sơ Tranh nghĩ rất nhiều.
Mười mấy năm không ở, không sập cũng coi như nó kiên cường lắm rồi.
Trong phòng có một cái bàn sạch sẽ, có lẽ là Mông Trần dọn dẹp ra trước.
Sơ Tranh đặt bữa sáng xuống.
“Tới đây.”
“…”
Mông Trần đi đến bên bàn.
Trên người hắn có sự thanh nhã và quý khí của một đứa con nhà giàu thành phố.
Có thể là đả kích quá lớn, lúc này nhìn rất là suy sút.
“Ngồi xuống.”
Mông Trần ngồi xuống, nhận lấy bộ đồ ăn Sơ Tranh đưa qua.
Đồ ăn sáng Sơ Tranh mua ở trong nhà nghỉ, dù sao cũng để bán cho khách ăn, cho nên vẻ ngoài và hương vị đều được.
Mông Trần nhai kỹ nuốt chậm, giáo dưỡng rất tốt.
“Chỗ này bị gì vậy?”
Mông Trần nhìn Sơ Tranh một chút, lại giơ tay sờ vị trí Sơ Tranh chỉ, sờ được một cục u lên rất nhỏ.
“Muỗi chích.”
Trong thôn cực nhiều muỗi, hôm qua Mông Trần không ngủ được tí nào, toàn lo đập muỗi.
Sơ Tranh phát hiện trên cổ và cánh tay Mông Trần có không ít điểm đỏ.
Cô đột nhiên đứng dậy rời đi, Mông Trần mờ mịt nhìn sang, người đã ra khỏi cửa.
“…”
*
Có lẽ sẽ viết chút chuyện thường ngày ngọt ngào nha, hì hì hì…
Ném vé tháng đi nèoooo ~
***
Halo
Đã hơn một tháng rồi Nhiên không cập nhật truyện, vốn tưởng mọi người quên luôn tui rồi đấy
Vốn dĩ Nhiên đã hứa sẽ edit tiếp ngoại truyện, nhưng mà khoảng thời gian cuối năm này thật sự quá bận rộn, ngày ngày tăng ca, deadline dí cho tơi tả:(
Đến 29 Nhiên mới được nghỉ tết
Cho nên là có thể đăng truyện hay không và có thể đi được tới đâu thì Nhiên không dám hứa trước.+
Mọi chuyện cứ tùy duyên thôi haaa
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!