Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 26: Phẫu Thuật



Xử lý ổn thoả phần ruột ở bên trong, nàng tiếp tục rắc thuốc bột lên phần trứng trùng ở bên ngoài.

Đây là cổ độc, vị trí nhiễm độc này sẽ sinh ra trứng ròi, sau hai ngày ròi con sẽ nở rồi bắt đầu xâm chiếm cắn xé cơ thể người trúng độc.

Đoàn Lan Khuê cũng rất bất đắc dĩ, nàng học y học ở hiện đại, nào có mấy cái độc như thế này.

Nhưng đến nơi này, mấy ca bệnh nàng tiếp nhận đều trúng phải những thứ ghê người này…

Cũng may nguyên chủ để lại cho nàng ký ức của nàng ấy.

Nói như thế nào nhỉ. Nàng ấy giống như nàng Vương Ngữ Yên trong bộ kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung nàng xem ở hiện đại.

Nàng ấy thuộc làu hầu như mọi kinh sách võ thuật trong thiên hạ (ngoại trừ Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn thị Đại Lý), đến nỗi ai đánh một chiêu một thức nàng đều gọi đúng tên chiêu thức đó, đồng thời biết luôn cả cách phá giải. Vô tình nàng trở thành quyển từ điển sống võ học, và do nàng không hề luyện võ công, nên nhiều thế lực thèm khát muốn bắt cóc nàng để làm áp lực với họ Mộ Dung và để nàng dạy cho mình những đòn thế võ công thất truyền.

Nguyên chủ là một nữ tử khuê phòng, yêu thích nghiên cứu y thuật nhưng nàng ấy chỉ nghiên cứu lý thuyết mà không biết thực hành thế nào.

Vừa hay, Đoàn Lan Khuê xuyên đến tiếp nhận toàn bộ kiến thức này, nàng vốn đã có kỹ thuật, có thể thực hành thành thạo…

Đoàn Lan Khuê khâu lại vết thương trên bụng, dùng băng gạc tẩm sẵn thuốc đắp lên trên vết khâu rồi quấn lại cẩn thận.

“Mạch đập thế nào?”

Nàng nhìn sang Bạch Trì Ý hỏi.

Bạch Trì Ý hít vào mấy hơi, giọng nói hơi run.

“Mạch tượng ổn định…”

Đoàn Lan Khuê gật đầu, bắt đầu động tới vết thương trên bả vai của Lê Trường Quân.

Vết thương trên này rất sâu có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, bên trong phần thịt trên này cũng đã xuất hiện ròi con lúc nhúc.

Đoàn Lan Khuê nhìn mà suýt chút nữa là nôn ra.

Nàng cẩn thận đổ rượu cồn lên trên vết thương, dùng gạc thấm đi…

“Dao mổ số 7…”

“Đây…”

Bạch Trì Ý đưa dao mổ cho nàng.

Đoàn Lan Khuê bắt đầu rạch vết thương, rửa rượu cồn, lại tiếp tục rạch xuống, cắt đi một mảng thịt đã hoại tử…

Loại bỏ phần thịt thối đi, bắt đầu nhìn thấy phần xương bị thủng một lỗ…

Đoàn Lan Khuê dùng một ống nhỏ luồn vào trong xương, đầu ống còn lại là một cái phễu.

Nàng chỉ Bạch Trì Ý.

“Lấy lọ thuốc nước màu tím số ba đổ vào đây cho ta.”

Bạch Trì Ý lập tức làm theo. Khi thuốc được đổ vào toàn thân Lê Trường Quân run lên kịch liệt.

“Hừ…”

Hắn bị đau đến tỉnh lại. Mắt vừa mở ra đã nhìn thấy gương mặt đang nghiêm túc xử lý vết thương cho mình.

Đoàn Lan Khuê thấy hắn tỉnh, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

“Ngài phải nhận lại một chút. Hiện tại cổ mẫu đã chui vào tủy xương của ngài rồi, ta cần phải bắt được nó ra thì mới triệt tận gốc rễ được.”

Lê Trường Quân cảm nhận từng trận buốt thấu xương, có một thứ gì đó đang ở trong ống xương của ăn cắn phá lung tung.

Bạch Trì Ý bắt mạch cho hắn, mày kiếm nhăn lại đầy lo lắng.

“Mạch của hắn vô cùng rối loạn.”

Đoàn Lan Khuê động tác trên tay không ngừng, gật đầu.

“Đau như vậy mà mạch không bị loạn mới là có vấn đề.”

Qua một canh giờ cuối cùng cảm giác đau buốt kia cũng dần dần dịu lại, khắp người Lê Trường Quân đều nhơ nhớp mồ hôi.

Đoàn Lan Khuê nói với Bạch Trì Ý.

“Ngươi dùng rượu cồn pha loãng với nước ấm lau người cho hắn đi.”

Bạch Trì Ý máy móc mà làm theo. Đoàn Lan Khuê rút ra ông nhỏ khi nãy, ở vị trí hở của ống xương đặt vào một cái bình đã đốt bột thuốc trắng nóng toả ra khói mùi hương mát lạnh…

Chờ qua một đoạn thời gian, một con sâu nhỏ màu vàng từ từ xuất hiện bò vào trong lọ.

Đoàn Lan Khuê luôn nhìn chằm chằm nhanh tay đậy nắp bình lại, hài lòng cất đi, giọng điệu trêu ghẹo nói với Lê Trường Quân.

“Để đối phó với ngài bọn họ đúng là tung hết vốn liếng mà…”

Cổ mẫu tri vương, nàng chỉ được đọc trên các sách cổ, hiện nay lại bắt được, thật là ông trời ban tặng mà.

Cổ mẫu đã bắt được, nàng bắt đầu xử lý vết thương cho Lê Trường Quân.

Sau gần mười canh giờ, cuối cùng ca phẫu thuật phức tạp đầu tiên của Đoàn Lan Khuê ở cổ đại cũng kết thúc thành công.

Lê Trường Quân mệt mỏi lại ngủ thiếp đi, về sau Bạch Trì Ý được Đoàn Lan Khuê phân công ở lại theo dõi và chăm sóc cho hắn.

Hiện tại nàng đã cho người chế tạo thành công bộ kim truyền, tuy rằng chưa hoàn thiện cho lắm nhưng cũng có thể dùng tốt.

Nhìn nàng cắm kim vào mạch máu trên tay mình, trên cao là một lọ nước màu trắng đục chảy từng giọt xuống, Bạch Trì Ý vô cùng tò mò.

“Sư phụ, đây là gì vậy?”

Đoàn Lan Khuê chỉ vào bộ dụng cụ bắt đầu giảng bài cho hắn.

“Đây là truyền thuốc, thuốc sẽ được truyền vào thẳng mạch máu của bệnh nhân, nâng cao hiệu quả của thuốc, giúp bệnh nhân nhanh khỏi hơn mà không cần vất vả uống thuốc đắng liên tục gây hại cho dạ dày…”

Bạch Trì Ý nghe nàng nói mà hai mắt toả sáng.

“Sư phụ, cái này có thể dạy cho ta không…”

“Có thể, chờ mấy hôm nữa tình hình hắn ổn định ta liền dạy cho ngươi.

Còn bây giờ ngươi phải theo dõi tình hình của hắn cẩn thận, đừng để xảy ra sai xót, nhớ khi thấy thuốc trong lọ hết thì thêm ngay vào.

“Được…”

Đoàn Lan Khuê biết y thuật của Bạch Trì Ý không tồi, yên tâm giao lại người cho hắn rồi trở về nhà.

Đoàn Lan Khuê vô cùng mệt mỏi, vừa về tới nhà, tắm rửa qua một chút liền lăn ra ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lại còn phải đi thỉnh an Đoàn lão thái thái.

Nàng mang mệnh thiên sát cô tinh, nên tổ mẫu của nàng vô cùng để ý, ngày thường đều không cần nàng đến thỉnh an, chỉ cho nàng đến thỉnh an vào ngày mùng 1 và 15.

Nguyên chủ đối với việc này vô cùng đau lòng, nhưng đối với Đoàn Lan Khuê lại vô cùng tốt.

Đoàn Lan Khuê chọn một bộ váy thêu hoa nhẹ nhàng màu xanh nõn pha với màu vàng.

Kiểu dáng thiết kế vô cùng đẹp mắt, tà váy mềm rũ xuống lay động theo từng bước di chuyển của nàng.

Ở cửa viện của lão thái thái, những nữ tử trong hầu phủ đang đứng nói chuyện với nhau.

Thấy nàng đến, tất cả bọn họ đều tránh nép sang một bên như muốn cách xa nàng càng xa càng tốt.

Đoàn Lan Khuê cười thầm trong bụng. Tốt, cách xa nhau không động chạm, rất hợp với ý của nàng.

Khi mọi người vào thỉnh an lão thái thái, ánh mắt Đoàn Lan Khuê vô tình nhìn đến một nam hài tử khoảng chừng 6 tuổi đang co người đứng vào một góc khuất.

Nam hài cúi đầu đứng ở đó, chờ cho mấy người Đoàn Lan Khuê thỉnh an xong mới rụt dè mà tiến lên.

“Tôn nhi tham kiến tổ mẫu…”

Lão thái thái nhìn nam hài, ánh mắt là một mảng lạnh lẽo.

“Đứng lên đi. Sau này ngoài ngày mùng 1 với 15, ngươi cũng không cần đến nơi này của ta.”

“Tôn nhi hiểu rõ…”

Đoàn Lan Khuê hơi nhíu mày, nàng không biết từ bao giờ trong phủ lại có thêm đệ đệ nhỏ tuổi như vậy, nghĩ lát nữa trở về bảo người đi hỏi thăm một chút.

Đứa nhỏ ăn mặc đều là đồ cũ, giày dưới chân cũng đã rách, trông không có vẻ gì của một thiếu gia mà giống ăn mày hơn…

Suốt buổi thỉnh an này Đoàn Lan Khuê không nói một câu gì, tất cả mọi người đều làm lơ nàng, tổ mẫu cũng không nhìn không hỏi, xem nàng như không khí.

Đoàn Lan Khuê đối với việc này rất vui vẻ. Chờ bọn họ hàn huyên chán, nàng thong dong uống trà ăn điểm tâm sau đó rời đi.

Nàng vừa về đến viện của mình đã thấy Khương thúc chờ nàng ở thư phòng.

“Tiểu thư, bên Đại Lý Tự đang tìm người… Không đúng, là đang tìm Mộng Điệp Y Tử mới đúng…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.