Đoàn Lan Khuê nghe Khương thúc nói, chân mày hơi nhíu lại.
“Tìm ta sao? Tìm ta làm gì?”
Khương thúc lâm vào trầm tư, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Là có một án kiện, đại phu nhân phủ An Quốc Công, cũng chính là đại nữ nhi của phủ Nhĩ Thân Vương, qua đời…
Nghe nói là do khó sinh mà mất. Phủ Nhĩ Thân Vương cho rằng là do Thế tử An Quốc Công sủng thiếp diệt thê, nữ nhi của ông ấy tại vì lúc sinh không có đại phu ở bên túc trực mới chết…
An Quốc Công sống chết không nhận, nói rằng từ xưa đến nay nữ nhân sinh con đều là cửa tử, chẳng may đại phu nhân của hắn phúc mỏng nên mới không qua được mà thôi…”
Đoàn Lan Khuê nhíu chặt lông mày, suy nghĩ thật lâu.
“Ta mới xuất đạo, mọi thứ chưa ổn định, quan hệ trong giới quyền quý vô cùng phức tạp. Nếu làm tốt, làm đúng nhất định sẽ đắc tội một trong hai nhà này. Làm không tốt sẽ đắc tội với cả hai.
Mà thúc nói xem, bọn họ có ai mà dễ chọc vào.
Vẫn là cúi đầu an phận làm người, không dây đến thôi…”
Khương thúc cũng hiểu đạo lý này, nhưng nhiều việc không phải mình muốn tránh mà có thể tránh được.
“Nhưng tiểu thư, bọn họ quyền cao chức trọng. Hiện tại Đại Lý Tự ra mặt tìm người tới giúp, ta sợ…”
Đoàn Lan Khuê cảm thấy thái dương điên cuồng co giật, đưa tay day trán.
“Hiện tại ta chưa hoàn toàn lộ diện ra bên ngoài. Bọn họ muốn tìm ta chắc chắn sẽ đến Mộng Điệp Y Đường hỏi mọi người.
Vậy, nếu bọn họ đến thúc cứ nói ta thường xuyên ra ngoài ngao du tứ hải, hành tung đường đi không nói với mọi người, mọi người cũng không biết hành tung chính xác của ta là được.”
Khương thúc thở dài.
“Cũng chỉ có thể như vậy, tránh được ngày nào hay ngày ấy vậy.”
Đoàn Lan Khuê bĩu môi đầy bất mãn.
“Sắp tới ta sẽ không xuất hiện với thân phận Mộng Điệp Y Tử nữa.
Tránh xa cái vũng bùn đen này xa một chút.
Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà.”
Bàn bạc xong phương thức ứng đối, Khương thúc liền rời đi.
Đoàn Lan Khuê cũng trở về phòng mình ngã xuống dưới giường.
Mệt chết nàng rồi, không có danh tiếng thì bảo không có danh tiếng, có danh tiếng thì những rắc rối không đáng cũng bắt đầu tìm đến rồi.
Đoàn Lan Khuê nghỉ ngơi một chút, nghĩ đến tối nay sẽ phải đến viện của lão thái thái bên kia ăn cơm mà đầu nàng lại cảm thấy đau thêm mấy phần…
Gần đến giờ dùng cơm Đoàn Lan Khuê mới chậm rãi rời khỏi tiểu viện.
Khi đi đến một khúc quanh, nàng nghe thấy những âm thanh mắng chửi người lanh lảnh truyền đến.
Nghe kỹ một chút thì không phải là tiếng của Đoàn Tri hay sao.
Đoàn Lan Khuê nghĩ không biết tên tiểu tử này lại đang bắt nạt người nào đây.
Đoàn Lan Khuê đi tới, thấy ở hoa viên có rất đông người đứng tụ tập ở đó.
Khi tiến đến gần nàng mới nhìn thấy rõ. Giữa vòng tròn người, bốn năm hài tử đang tay đấm chân đá với một nam hài.
Nam hài kia co rúm người lại run lẩy bẩy, cả người như rơi vào tuyệt vọng không thể phản kháng.
Đoàn Tri đang đứng bên ngoài hô to gọi nhỏ.
“Đánh, đánh thật mạnh vào cho bản thiếu gia… Đánh tàn phế luôn càng tốt.
Một tên tiểu tạp chủng của ngoại thất lại dám đến nhà chúng ta hay sao… Đánh…”
“Đánh…”
“Đánh…”
“Bên ngoài mấy nữ tử cũng hô lên phụ hoạ, đám nha hoàn bà tử chỉ yên lặng, cúi đầu đứng một bên.
Đoàn Lan Khuê nhìn nam hài kia, nghe Thu Đào đi hỏi thăm trở về, nam hài tử này tên Đoàn Khẩn. Mẫu thân của hắn cũng là nữ nhi dòng dõi thư hương.
Mấy năm trước vị thúc thúc Đoàn Thiếu Khanh của nàng, cũng chính là Đoàn An Hầu hiện giờ đến đó nhậm chức.
Hắn vừa ý mẫu thân của Đoàn Khẩn, nhưng biết nàng là nữ nhi nhà dòng dõi thư hương sẽ không chịu làm thiếp nên đã lừa nàng là hắn chưa có gia thất.
Để nàng tin tưởng hắn còn cùng nàng đến quan nha lập hôn thú, thú nàng làm chính thê.
Nhưng về sau triều đình có công văn triệu hắn về kinh, hắn nói với nàng chờ hắn trở lại sẽ dùng kiệu tám người khiêng rước nàng vào cửa.
Nhưng làm sao có thể, hắn trở về kinh thành liền không nhớ tới nàng nữa.
Nàng lại phát hiện mình mang thai, sau đó nàng nhờ người hỏi thăm mới biết nàng bị hắn lừa rồi.
Nàng ấy không muốn hạ mình làm thiếp, vậy nên lựa chọn một mình sinh con, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.
Cho tới thời gian trước nàng lâm trọng bệnh mới nhờ người thông tri cho Đoàn Thiếu Khanh trông cậy hắn nghĩ tới tình xưa mà chăm lo cho nhi tử của nàng.
Kết quả là đứa nhỏ này được đón trở về đã bị những kẻ trong nhà này đối xử như thế này đây, cuộc sống không giống một con người.
“Con chó… Thứ tạp chủng nhà mày đáng chết…”
“Mẫu thân mày là loại hạ tiện, là loại nữ tử lẳng lơ sinh ra loại tạp chủng như mày…”
Những tiếng mắng chửi thô tục, xúc phạm, hạ nhục vang lên tiên tục.
Đoàn Khẩn nghiến răng hung hăng cắn mạnh vào một tên ở gần hắn nhất, ra sức mà cắn, dùng hết sức bình sinh hắn có mà cắn.
Những kẻ kia thấy vậy lập tức xông lên kéo hắn ra, đánh liên tục vào người hắn.
Đoàn Khẩn kiệt sức gần như ngất đi.
Nhìn những hình ảnh này Đoàn Lan Khuê không khỏi nhớ đến hoàn cảnh của mình khi trước ở hiện đại.
Mẹ của nàng là một cô gái ở nông thôn, ngây thơ bị cha nàng lừa gạt tình cảm, hoàn toàn tin tưởng vào những lời đường mật hứa hẹn, anh chưa có vợ của ông ta mà hoàn toàn không biết ông ta đã có vợ con đề huề.
Sau này ông ta về thành phố, mẹ nàng ở lại nông thôn. Một thời gian sau khi biết mình mang thai bà đã xuống thành phố tìm ông ta. Lúc này mọi chuyện mới vỡ lở.
Vợ ông ta đánh ghen, mẹ nàng trong lúc không hay biết gì mà biến thành tiểu tam.
Mẹ nàng uất ức, quyết định rời đi, tự mình sinh nàng ra. Nhưng đến năm nàng mười tuổi, mẹ mất vì ung thư, người đàn ông kia đến đón nàng về.
Và những gì nam hài kia đang phải gánh chịu hoàn toàn giống với yy gì nàng đã phải trải qua khi trở về căn nhà kia.
Đoàn Lan Khuê chìm đắm trong ký ức đau buồn, ánh mắt loé lên sự phẫn nộ tột cùng. Vì sao ở thời nào những kẻ mang danh trượng phu kia lại luôn làm khổ nữ tử và hài tử như vậy.
“Dừng tay lại cho ta…”
Một tiếng hét đầy tức giận của nàng khiến cho những kẻ kia lập tức dừng lại hành động.
…Đoàn Tri nhìn thấy Đoàn Lan Khuê, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, nào còn đâu dáng vẻ vênh váo khi nãy….
“Ngươi…Không, đại tỷ tỷ…Sao tỷ lại ở đây?”
Hắn vừa nói tay lại vừa vô thức đưa ra phía đằng sau mà che mông.
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn lộ ra một nụ cười mỉm.
Nhìn thấy nàng cười mà Đoàn Tri run lên một hồi, nụ cười này quá đáng sợ.
“Các người muốn đánh chết hắn…”
Đoàn Tri lui lại phía sau, nuốt một ngụm nước bọt.
“Nó là loại dã chủng, đáng bị đánh chết.”
Đoàn Tri nghĩ Đoàn Lan Khuê là con của chính thê, cũng sẽ giống như hắn, căm giận nhất chính là loại tạp chủng do ngoại thất sinh ra này.
Nhưng hắn không ngờ, lời mình vừa dứt đã bị Đoàn Lan Khuê lừ mắt nhìn sang.
“Giáo dưỡng của đệ ở đâu, lại có thể ăn nói thô tục như vậy hả???”
“Đệ…”
Đoàn Tri cúi đầu. Những người bên cạnh thấy hắn như vậy cũng không dám lên tiếng.
Một nữ hài len lén kéo tay hắn, nhỏ giọng.
“Sao huynh phải sợ nàng?”
Đoàn Tri đen mặt, nghiến răng.
“Nếu không muốn chết thì các người cụp đuôi lại, nếu chọc cho nàng tức giận, nỗi đau đó các người không thể chịu nổi đâu…”