Từ khi về đến nhà, Hải Băng nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống, chỉ vùi mình trong chăn vừa suy nghĩ vừa lặng lẽ rơi nước mắt.
Thiên Phong đã quên cô, liệu đây có phải là lúc cô nên buông bỏ? Cô cũng đã từng nghĩ đến ngày hôm nay, ngày mà cậu buông tay và quay về bên Nhã Ân, lúc đó cô cũng dặn lòng là chấp nhận rồi mà. Chỉ vì không thể ngờ, nó khó đến vậy, khó đến mức cô tự hận bản thân, chỉ muốn chết đi cho xong.
*Tin*
Điện thoại của Hải Băng reo lên, là thông báo trên facebook. Cũng lâu rồi cô không để tâm đến những trang mạng xã hội. Cô với lấy lấy điện thoại, nhẹ lau nước mắt rồi ngồi dậy. Đập vào mắt cô là 1 dàn bài tin của các học sinh trong trường, mọi người đang bàn luận về việc vote tìm ra hoa khôi. Đến giờ cô mới sực nhớ, cuộc bầu chọn hoa khôi đã bắt đầu, sẽ tìm ra 10 người xứng đáng với chức danh đó nhất rồi 1 tuần nữa trường sẽ chính thức tổ chức cuộc thi.
Hải Băng thở dài. – “Mình có nên rút đơn đăng kí không nhỉ?”
Vừa đúng lúc San San nhắn tin cho cô.
SS: Hải Băng, mày lên xem bảng danh sách Top 10 chưa?
HB: Chưa.
SS: Lên coi lẹ đi.
Hải Băng vội lên diễn đàn của trường, lướt lướt và. – “Cái gì?”
Hải Băng đã lọt Top 10 cuộc thi hoa khôi, còn đứng luôn ở vị trí thứ 3 sau Nhã Ân và Mẫn Nhi. Không ngờ 1 học sinh mới chuyển trường vào mà lại được học sinh trường này ưu ái đến vậy.
HB: Ừ tao xem rồi.
SS: Xuất sắc, tao đảm bảo hoa khôi năm nay là mày.
HB: Mơ à, thôi tao off.
SS: Baiii, mai gặp, ngủ ngon.
HB: Ngủ ngon.
Hải Băng lại quăng điện thoại sang 1 bên, lăn ra giường, tiếp tục suy nghĩ vẫn vơ.
_____________
San San và Hải Băng đi song song vào trường, không rõ vì sao từ lúc vừa bước vào thì bao nhiêu ánh mắt cứ đổ dồn vào Hải Băng cùng những lời xì xầm, bàn tán.
“Đó là Hải Băng đúng không? Còn xinh hơn trên ảnh nữa.”
“Hoa khôi năm nay tao nhất định bỏ phiếu cho em ấy.”
“Ê ê còn tao nữa, tao cũng chọn em ấy.”
…
San San nhìn xung quanh rồi kéo kéo tay áo Hải Băng.
“Mày nghe thấy gì không? Tao đảm bảo hoa khôi năm nay là mày luôn.”
Hải Băng không nghe San San hỏi, chỉ thẫn thờ suy nghĩ gì đó, thả hồn theo gió. San San phải kéo mạnh tay cô kêu vài lần thì mới gọi được hồn của cô về.
“Sao tự nhiên ngẩn tò tè ra vậy?”
“Không gì đâu.”
San San đẩy Hải Băng ngồi xuống ghế đá 2 người vừa đi tới, nhỏ nhìn xung quanh rồi nói nhỏ.
“Hôm qua vào thăm anh Thiên Phong, tao mới biết 1 chuyện động trời.”
Hải Băng tỉnh bơ trả lời. – “Là chuyện anh ấy mất trí nhớ tạm thời?”
“Mày biết rồi à?” – San San trợn to mắt ngạc nhiên.
Hải Băng chỉ cười nhạt rồi gật đầu, mặt cúi xuống nhìn những ngón tay của mình đan vào nhau.
“Hôm qua anh ấy còn hỏi tao là ai. Tao bất ngờ không thốt nên lời luôn. Sau mới biết anh ấy bị mất trí nhớ tạm thời. Bất ngờ hơn là anh ấy còn thân thiết với con Nhã Ân đó, còn nói nó là.. Vậy là, anh ấy không nhớ ra mày là ai à?” – San San thủ thỉ, nhỏ vén vài lọn tóc đang phũ xuống che mặt của Hải Băng.
Hải Băng lại gật đầu, mỉm cười gượng gạo. – “Đến lúc tao nên từ bỏ rồi.”
San San vòng tay qua vai Hải Băng, vỗ vỗ tay lên vai cô, mặt nhỏ cũng buồn. – “Có tao luôn bên cạnh mày đây, muốn tâm sự cứ nói, tao nhất định lắng nghe và cho mày lời khuyên tốt nhất.”
“Ừm.”
“À, quên nữa, còn 1 chuyện quan trọng hơn tao chưa nói với mày.” – San San vội quay người Hải Băng đối diện với nhỏ, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Là chuyện gì?”
San San ngập ngừng. – “Hôm qua.. tao vô tình biết được, anh Thiên Phong sau khi hồi phục hoàn toàn, anh ấy sẽ sang Pháp du học.”
“D..du học?”
“Hay là mình cố gắng làm anh ấy nhớ lại mọi thứ. Tao chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ mày mà đi du học đâu, cũng không nhận con Nhã Ân đó là bạn gái.”
Hải Băng im lặng nhìn xuống nền đất. Thật sự cô không muốn cậu đi đâu cả. Cô chỉ cần có thể nhìn thấy cậu ở trước mặt thì dù cậu có đi bên ai cô cũng không để tâm. Cách duy nhất để cậu không rời khỏi đó chính là làm cậu nhớ ra mọi thứ, nhưng làm sao để cậu nhớ ra cô khi thứ duy nhất có thể chứng minh cô là cô bé của 8 năm trước, hôm ở bệnh viện cô đã làm mất nó rồi. Chẳng lẽ cô phải chấp nhận rằng cậu sẽ mãi mãi quên cô? Cậu sẽ mãi mãi rời xa cô?
Trong tình yêu, 1 khi đã xa cách, thì người còn nhớ là người sẽ ôm niềm đau cả 1 đời.
“Mày không sao chứ?”
“Không, mình vào lớp đi.”
“Ừ.”
Hải Băng vội lau nước mắt, không để cho San San nhìn thấy.
…
Tuệ Anh và Nhã Ân rảo bước trên hành lang bệnh viện.
“Hôm nay em không đến trường à?”
Nhã Ân vừa đi vừa vuốt tóc. – “Em ở đây với anh Thiên Phong, việc học đối với em không quan trọng bằng anh ấy, đợi đến lúc cuộc thi hoa khôi tổ chức em sẽ vào trường.”
“Em yêu đến mù quáng rồi.” – Tuệ Anh cười phá lên, vòng tay qua vai Nhã Ân.
“Chẳng phải chị cũng vậy sao?”
“Em định làm gì với 1 Thiên Phong bị mất trí nhớ?”
Nhã Ân bỗng đứng lại, nhỏ vòng tay trước ngực. – “Anh ấy chỉ mất trí nhớ tạm thời, sẽ đến lúc anh ấy nhớ lại tất cả, em phải dùng mọi cách khiến anh ấy thuộc về em trong khoảng thời gian anh ấy không nhớ gì về con Hải Băng đó.”
“Em gái của chị quả là thông minh hơn người.” – Tuệ Anh nhếch mép.
“Em sẽ khiến anh ấy có ác cảm với nó rồi thuyết phục anh ấy mau chóng kết hôn với em, nếu có nhớ ra mọi chuyện thì cũng đã muộn rồi.”
“Nhưng trước hết em muốn chị giúp em 1 chuyện.”
“Em nói xem.”
Nhã Ân ghé vào tai Tuệ Anh thì thầm gì đó 1 lúc lâu.
“Quá dễ.”
______________
1 tuần sau…
“San San.”
Chưa thấy hình mà đã nghe giọng của Khải Hòa. San San và Hải Băng đứng lại chờ cho cậu ta chạy đến.
“Sao ạ?”
Khải Hòa đứng lại thở hỗn hễn. – “Em.. và Hải Băng đi cùng bọn anh đến 1 nơi.”
“Đi đâu ạ?” – Hải Băng và San San đồng thanh.
“Đi rồi biết.”
…
San San và Hải Băng được Khải Hòa dẫn tới 1 shop thời trang nổi tiếng bậc nhất của thành phố, ngoài cổng shop, Minh Khánh và Mẫn Nhi đã đứng sẵn đó đợi họ.
“Anh đưa bọn em tới đây làm gì?” – Hải Băng không hề rời mắt khỏi những thứ lộng lẫy được trang trí bên ngoài shop.
Minh Khánh bước đến vỗ vai Khải Hòa. – “Để anh giới thiệu cho em và San San biết. Khải Hòa đây là 1 cậu ấm đó nha, mặc dù gia đình cậu ấy hiện đang kinh doanh ở Pháp nhưng ở trong nước thì sở hữu không ít bất động sản. Đây chỉ là 1 shop thời trang nhỏ nhỏ nhỏ dưới tay của cậu chủ Khải Hòa thôi, gia đình cậu ta còn sở hữu nhiều thứ chẳng hạn như bar, nhà hàng, biệt thự và..”
“Mày ngưng tâng bốc tao đi.” – Khải Hòa vội chặn miệng Minh Khánh.
San San chợt biến sắc 1 chút rồi lại tươi cười. Hải Băng thì bất ngờ đến bất động.
“Anh đưa Hải Băng và Mẫn Nhi đến đây là để mua những thứ chuẩn bị cho cuộc thi hoa khôi ngày mai. Còn San San *Chạy qua đứng cạnh nhỏ* em muốn mua gì cứ lựa.”
“Trong đây chắc toàn đồ đắc tiền nhỉ?” – Hải Băng hơi ngượng.
“Em lo gì, thằng Khải Hòa lo hết. Thôi, chúng ta vào trong đi.” – Mẫn Nhi chạy đến kéo Hải Băng đi vào trong trước.
Khải Hòa cũng vui vẻ nắm tay San San vào trong, trông nhỏ không được vui như lúc nãy. Minh Khánh thông thả đi đằng sau họ.