Nga Mỵ

Chương 118: Sư Tử Pk Tiểu Trư



Trên dưới phái Thánh Trí nghe lời Chu Chu nói cũng hết sức ngoài ý muốn, không nghĩ tới Trịnh Quyền trưởng lão sớm chiều chung đụng lại là nhân vật lợi hại như vậy! Kể cả Vưu Thiên Nhận cũng không phát hiện hắn còn nhỏ tuổi như vậy!Nhưng mà bây giờ là thời điểm nhất trí đối ngoại, có nghi vấn tạm thời sau này lại nói, lòng tin của Phù Ngọc đối với Trịnh Quyền càng tăng lên, liền cũng bắt đầu tin tưởng Chu Chu nhất định sẽ toàn thắng, hắn sờ râu mép mỉm cười nói: “Thái sư điệt nói chuyện cần khách khí một chút, sư phụ của Chu Chu hiền chất chính là Trịnh trưởng lão.”

Thái Biện giật mình, nhưng ngay sau đó cười lên ha hả, chỉ vào Chu Chu khinh thường nói: “Ngay cả một tiểu nha đầu tu vi lẫn pháp lực đều không có như ngươi, cũng muốn tỷ thí với ta? Ha ha ha ha! Một phế vật cũng muốn thắng ta?!”

Đề Thiền Thượng nhìn hắn không thuận mắt đã lâu, lập tức muốn nhảy ra ngoài cho hắn chút giáo huấn, kết quả lại bị kéo lại – – lần này kéo hắn dĩ nhiên là Doãn Tử Chương.

Doãn Tử Chương mang vẻ mặt kiên định, rõ ràng từng chữ nói: “Không cần để ý tới hắn, Chu Chu nhất định sẽ thắng!”

Đề Thiền Thượng biết rõ người lo lắng cho Chu Chu nhất chính là hắn, hắn có lòng tin như vậy, chắc chắn hơn phân nửa Chu Chu có bản lĩnh thắng được tên Thái Biện khốn khiếp kia.

“Tốt! Ta liền xem Chu Chu làm sao thu thập tên tiểu tử thúi này!” Đề Thiền Thượng nghiến răng nghiến lợi nói . Đều do phái Phách Thiền hèn hạ tiểu nhân! Nếu hắn không bị thương, một cái tát có thể đem tên hỗn đản này đánh bay ra ngoài!

Cơ U Côc ý vị thâm trường nhìn Doãn Tử Chương một cái, nhẹ nhàng nắm tay Thạch Ánh Lục ý bảo nàng yên tâm, rồi không nói lời nào chờ tỷ thí bắt đầu.

Thái Biện cười mấy tiếng, lại phát hiện cả Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch cũng không phụ họa hắn, thì nhất thời cảm thấy không vui.

Trâu Thạch nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhất thời không thể khinh địch….Đừng quên vết xe đổ của Tiền Tấu!”

Thái Biện trong lòng nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh lại nghĩ lại, do Tiền Tấu ham mê sắc đẹp mới có thể gặp Thạch Ánh Lục, dựa vào Linh Thú trên tay hắn, dù đấu với tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không rơi xuống hạ phong, huống chi một Xú nha đầu gió có thể thổi bay như vậy?

Hắn vỗ vào túi Linh thú, cười lạnh nói: “Để ta cho người kiến thức một chút cái gì gọi là Hỏa hệ Linh thú cấp sáu!”

Cấp sáu? trên dưới phái Thánh Trí toàn bộ biến sắc, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Chu Chu, Thái Biện muốn chính là hiệu quả này, hắn cười càng thêm đắc ý.

Lời nói vừa dứt, một cai bóng màu hồng xuất hiện. Thân cao tám thước, Cả người lông đỏ, bốn cái móng vuốt màu vàng óng – một con sư tử to lớn xuất hiện bên cạnh Thái Biện, hai mắt nó đỏ ngầu, trên trán là một bướu thịt màu đỏ như máu, nhìn qua giống như là một con mắt thứ ba.

Tam nhãn xích Hỏa sư cấp sáu!

Tương truyền loại Linh Thú này chỉ cần tu luyện tới cấp bảy, bướu thịt trên trán sẽ nứt ra, sinh ra con mắt thứ ba. Nó xếp hạng tám mươi chín trong Hỏa Hệ Linh thú, không biết có bao nhiêu Luyện Đan Sư tha thiết mơ ước được một Linh Thú lợi hại như vậy.

Có nó ở bên người, đối địch luyện đan hoàn toàn đủ để một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ sử dụng. Không gì sánh kịp.

Bởi vì tu vi Linh Thú cao hơn Thái Biện, cho nên mặc dù Thái Biện miễn cưỡng mượn đủ các loại thủ đoạn thu phục nó, nhưng căn bản không thể hoàn toàn khống chế nó, thái độ đối với nó là cẩn thận từng li từng tí hầu hạ nó như đại gia.

Nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Tam nhãn xích Hỏa sư vừa xuất hiện liền rước lấy một trận tiếng sợ hãi của mọi người hoặc sáng hoặc tối. Nên cảm thấy hết thảy đều đáng giá!

Hắn không biết sử dụng bao nhiêu tâm tư lấy lòng sư phụ, mới có được con Linh Thú này. Nếu không phải hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ, thì căn bản không cách nào đặt chân đến cảnh giới Luyện Đan Sư tứ phẩm.

“Thả Linh Thú của ngươi ra đi!” Thái Biện ngẩng đầu ngạo nghễ nói.

Chu Chu cố gắng nghĩ ra một khí thế có thể ngạo nghễ thiên hạ, nhưng mà nghĩ tới bộ dạng của Tiểu Trư nàng cũng cảm thấy nhục chí, đưa tay sờ vào túi Linh Thú, thấp giọng nói: “Tiểu Trư, ra đi.”

Bóng trắng thoáng một cái bay ra, Tiểu Trư béo mập tròn trịa khả ái vô địch xuất hiện, vụt một cái nhào vào trong ngực Chu Chu giọng nhẹ nhàng “Ư ử” một trận lộn xộn.

Thường ngày Tiểu Trư như vậy Chu Chu sẽ rất vui vẻ, nhưng mà hôm nay…..Nàng lúng túng đem Tiểu Trư kéo ra một chút, hướng Thái Biện bĩu môi nói: “Đừng lộn xộn! Ta muốn cùng tên bại hoại này tỷ thí! Ngươi….có lòng tin phóng hỏa đem con thú to đó hù dọa chạy đi hay không?”

Mọi người mới vừa hình thành lòng tin một chút đối với Chu Chu, lại bị một màn này đả kích tan tành, giờ phút này người trên đại điện vẫn kiên trì tin tưởng Chu Chu sẽ thắng chỉ sợ cũng chỉ còn lại có Trịnh Quyền cùng Doãn Tử Chương, ngay cả Chu Chu cũng không có bao nhiêu lòng tin.

Tam nhãn xích Hỏa sư kia, chỉ cần mở cái miệng to ra chỉ sợ cũng có thể đem Tiểu Trư cùng đầu của nàng nuốt vào.

Thái Biện trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào Tiểu Trư ôm bụng càn rỡ cười to nói: “Phi! Tiểu súc sinh như vậy, đem cho Tam nhãn xích Hỏa sư của ta nhét kẽ răng cũng không đủ, lại dám tới ứng chiến?! Chẳng lẽ ngươi cho là yếu thế như vậy, ta liền bỏ qua cho ngươi hay sao?!”

Hắn cười quá mức vui vẻ, thế cho nên không chú ý tới Tam nhãn xích Hỏa sư vốn uy phong tám hướng bên cạnh từ khi Tiểu Trư xuất hiện liền toát ra vẻ sợ hãi cùng ý cảnh giác, bộ dạng như lâm đại địch.

Trâu Thạch cùng Ty Biện Thái sớm phát hiện Tam nhãn xích Hỏa sư không đúng, Ty Biện Thái nhịn không được quát to: “Thái Biện, không được xem thường!” Hắn vừa quát như tiếng trống chiều chuông sớm, Thái Biện cả người chấn động, rốt cục cũng chú ý tới Tam nhãn xích Hỏa sư khác thường.

Tam nhãn xích Hỏa sư là trời sanh bị câm, cho dù tu luyện tới cấp năm trở lên trí khôn đã mở nhưng cũng không cách nào có thể mở miệng nói chuyện, Thái Biện cũng không có làm khế ước nhận chủ với nó, cho nên tâm tư hiểu nó cũng chỉ hiểu được năm phần.

Hắn nhận thấy được Tam nhãn xích Hỏa sư có ý lùi bước, nhưng không biết nguyên nhân, nhìn lại Tiểu Trư chỉ cách hắn mười thước, vô luận như thế nào hắn cũng không nhìn ra được chỗ đáng sợ của nó.

Nhưng Linh Thú của hắn lại có tình trạng này, không quay đầu chạy mất cũng là không tệ rồi, làm thế nào có thể trông cậy vào nó công kích một người một heo ở đối diện đây?

Nếu như Tam nhãn xích Hỏa sư thật sự quay đầu bỏ chạy, cho dù hắn có nói cả ngày, thì trận này hắn cũng nhất định thua!

Nhất định là Tiểu Trư biết trò quỷ gì đó đối phó Hỏa Hệ Linh Thú, cho nên mới đem Tam nhãn xích Hỏa sư dọa thành như vậy! Thái Biện vừa giận vừa sợ, tự cho là thầy trò Trịnh Quyền cùng Chu Chu thực hiện gian kế.

Các ngươi muốn dùng loại thủ đoạn tiếu nhân này đối phó ta?! Dù hôm nay liều mạng, cũng phải để Tam nhãn xích Hỏa sư này đem Xú nha đầu cùng con heo không biết trời cao đất dày này đốt thành tro!

Thái Biện cắn răng dùng một châm nhỏ màu đỏ đâm vào gáy Tam nhãn xích Hỏa sư , Tam nhãn xích Hỏa sư rung động kịch liệt trong nháy mắt cuồng bạo lên, miệng rộng phun ra một ngọn lửa đỏ ngầu hướng về Chu Chu cùng Tiểu trư.

Tiểu Trư miễn cưỡng lắc lắc cái bụng tròn vo, đem hai cái chân sau mập mạp tách ra ngồi chồm hổm xuống đất, há mồm a ô một ngụm, một đoàn lửa kinh người cứ như vậy bị nó nuốt mất tiêu.

Nó chậm rãi há mồm ợ ra một luồn khói trắng, Tiểu Trư quay đầu nhìn Chu Chu chờ đợi, híp đối mắt hí, rõ ràng viết ra ba chữ to: “Muốn được khen!”

“Ngươi thật lợi hại! Nhưng mà. . . . . . Cẩn thận!”

Chu Chu kinh hô một tiếng, một đoàn lửa so với vừa rồi còn mạnh hơn vọt tới trước người Tiểu Trư, chỉ còn không tới một thước…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.