Nga Mỵ

Chương 119: Một Châm Trí Mạng



Tiểu Trư gấp rút hướng Chu Chu tranh công, thân thể tròn vo muốn từ tư thế ngồi chồm hổm trở lại thủ thế đã rất miễn cưỡng, lại bị hỏa cầu va chạm, trọng tâm không ổn nên ngã về sau bốn chân chổng ngược lên trời.

May là hỏa cầu đụng phải nó cũng ngừng lại, không có tiếp tục bay về phía Chu Chu.

Hỏa lực kinh người từ hỏa cầu cùng Tiểu Trư trực tiếp chạm vào nhau, thần kì ở chỗ là một cọng lông heo cũng không bị đốt. Chu Chu giật mình, thầm nghĩ may mắn.

Tiểu Trư chật vật đá chân lung tung, rốt cuộc cụng lật người lại được, hậm hực a ô một ngụm đem hỏa cầu nuốt trọn.

Nó không cần nhìn sắc mặt Chu Chu cũng biết mình rất mất mặt, nên nó giận dữ ừ một tiếng nhanh chóng phóng về hướng Tam nhãn xích Hỏa sư, trên đường nuốt liên tiếp ít nhất năm sáu hỏa cầu Tam nhãn xích Hỏa sư phun ra, nhu7g khí thế một chút cũng không giảm.

Thái Biện thấy Tiểu Trư hoàn toàn không xem thế công mãnh liệt của Linh Thú nhà mình vào đâu, cũng biết nó không đơn giản, dứt khoát hoặc là không làm, liền lấy châm nhỏ ghim một châm nữa vào sau gáy Tam nhãn xích Hỏa sư lần nữa.

Sư phụ Trì Tha Diệu từng nhắc nhở hắn, dùng phương thức này kích thích Linh Thú, nhất là Linh Thú không có nhận chủ với hắn, là chuyện vô cùng nguy hiểm, bình thường chỉ ghim một châm là đủ, không thể vượt quá ba châm, nếu không Linh Thú bộc phát sẽ trực tiếp nổ tung kinh mạch lẫn yêu đan chết ngay tại chỗ.

Loại phương pháp này mặc dù có thể trong thời gian một nén nhang có thể kích thích uy lực của Linh Thú bộc phát tận cùng, nhưng cũng làm cho Linh thú trong thời gian ngắn mất đi lý tính, không phân biệt được địch ta, điên cuồng công kích, sau thời gian một nén nhang khi đã hết tác dụng, tu vi Linh Thú sẽ rớt xuống một cấp. Nếu như không phải lúc thật sự cần thiết, tốt nhất không nên làm như vậy.

Thái Biện tận mắt thấy Tiền Tấu thảm bại, Linh Thú của hắn nhìn thì có vẻ chiếm ưu thế, nhưng ngay cả một con heo tầm thường cũng không làm gì được, hắn từ trước tới giờ tâm cao khí ngạo, thật sự không tiếp nhận được thất bại như vậy, hơn nữa đối thủ lại là một tiểu thôn cô xâu xí hoàn toàn không có bất kỳ một căn cơ pháp thuật nào cùng một con heo hồng ngu xuẩn đần độn! Chuyện này mà tryền ra ngoài, đường đường một tứ phẩm Luyện Đan Sư như hắn làm sao có thể ngẩn đầu nhìn người?

Cho nên không thể không liều mạng! Nhưng hắn còn không có điền cuồng hoàn toàn, cho nên châm thứ ba cũng không dám đâm xuống, sau khi ghim châm thứ hai lập tức lui qua một bên. Không chịu đứng gần Tam nhãn xích Hỏa sư.

Chu Chu luôn chú ý động tác của Thái Biện, nhìn hắn hai lần dùng châm ghim vào Linh Thú, hoại phương pháp cấm kị này nàng cũng biết, mặc dù không nhớ rõ là từ những cuốn sách của Trịnh Quyền hay từ nơi khác biết được.

Trong lòng nàng do dự, âm thầm lấy ra một cây Cương Tâm Mộc, ghim vào đầu ngón tay đem một giọt máu tươi rót vào trong đó.

Tam nhãn xích hỏa sư sau khi hóa điên, đã hoàn toàn quên mất sợ hãi đối với Tiểu Trư, không phun lửa mà giương nanh mua vuốt với tiểu Trư, bắt đầu một trận tiến công mới.

Hình thể Tiểu Trư quá nhỏ lớn lên lại tròn mập, nhưng động tác thì không chậm. Tứ chi đạp một cái có thể dễ dàng nhảy hơn một trượng, đôi chân sau hướng bướu thịt giữa mi tâm của Tam nhãn xích Hỏa sư đạp tới.

Tam nhãn xích Hỏa sư tử rung đùi đắc ý né tránh một cước này. Tiểu Trư đuổi cùng giết tuyệt đá thêm một cước, vuốt sư tử quét tới cũng không biết nó mượn lực từ đâu, mà lướt qua một cái liền tránh thoát.

Ngươi tới ta lui tấn công lẫn nhau, cho dù Đại sư tử tức giận thế nào cũng không làm gì được một con heo hồng, Đại sư tử vốn bị kích thích, càng đánh càng cuồng bạo nôn nóng, không quản địch ta mở ra miệng rộng phun ra một đoàn Liệt Hỏa.

Trịnh Quyền quả thật rất cao tay, đối mặt với Liệt Diễm của yêu thú cấp sáu vẫn không chút hoang mang, không biết là do thủ đoạn gì, những ngọn lửa tưởng chừng như mãnh liệt, nhưng chỉ nhích đến trong phạm vi ba thước của bốn vách đại điện liền tự động bắn ra.

Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch mặc dù gặp tình huống rơi xuống thế hạ phong nhưng cũng rất kính nể bản lĩnh Trịnh Quyền.

Ngay giữa đại điện ngọn lửa sôi trào, làm người ta hoa cả mắt. Chu Chu lạnh nhạt thờ ơ, rốt cuộc tìm được cơ hội lén đem Cương Tâm Mộc bắn ra, ở sau gáy Tam nhãn xích Hỏa sư ghim một châm nữa.

Tất cả mọi người trên đại điện bị trận chiến kịch liệt hấp dẫn ánh mắt, không ai chú ý tới hành động mờ ám của nàng, Chu Chu cẩn thận dùng tinh thần khống chế Cương Tâm Mộc đâm vào lỗ nhỏ sau gáy Tam nhãn xích Hỏa sư mà Thái Biện đã đâm lúc trước, sau khi ghim vào vì sợ mọi người phát hiện, nên âm thầm bảo Tiểu Trư nhân lúc đánh nhau đem Cương Tâm Mộc nuốt vào bụng.

Tam nhãn xích Hỏa sư tử đang đánh thì cảm thấy sau cổ đau nhói, cảm giác tê dại trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, rốt cuộc hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn một mảnh màu đỏ, nó gầm thét một tiếng lại nhanh chóng phóng về phía Tiểu trư, Tiểu Trư thấy thế liền quay đầu bỏ chạy – – hướng về phía Thái Biện mà chạy!

Thái Biện thấy Tiểu Trư chạy tới, hai mắt liền sáng ngời, hắn muốn thu thập tiểu súc sinh này đã lâu! Toàn thân lập tức vận động linh lực, một chưởng hướng về phía Tiểu Trư đánh xuống.

Đây là chiêu thức thành danh của hắn gọi là “Liệt Diễm phần sơn phách”, một luồng sáng màu hồng theo động tác của hắn nhanh chóng kết thành một cây búa khổng lồ, mang theo khí thế khai sơn phá thạch hướng về phía Tiểu Trư bổ tới. Cú đánh này như bóng với hình, Tiểu Trư lui nó liền tiến tới, huống chi phía sau Tiểu Trư là Tam nhãn xích Hỏa sư từ giữa không trung bổ nhào xuống.

Tiểu Trư đối mặt với hai trận giáp công trước sau, bỗng nhiên dừng cước bộ lăn tròn, nhanh chóng chui qua giữa hai chân Tam nhãn xích Hỏa sư, tránh được khí thế kinh người của nó cùng Liệt Diễm phần sơn phách đang đuổi tới, bất quá hiện giờ Tiểu Trư đang ở dưới bụng Đại sư tử, cho nên Đại sư tử nhất thời trở thành lá chắn tự nhiên, nên bị đập trúng.

Thái Biện ngây người ra, thấy một kích thất bại lại trúng Linh Thú của mình, ảo não vì Tiểu Trư quá giảo hoạt, bỗng nhiên hồng ảnh chợt lóe, Tam nhãn xích Hỏa sư mãnh liệt nhào về phía trước, đôi chân không chút lưu tình chụp vào đầu hắn.

Trong lòng nó sớm đã không phân biệt được địch ta là ai, chỉ biết là người nào công kích nó, người đó chính là địch nhân, nên sẽ không chút lưu tình mà giết chết!

Thái Biện kinh hô một tiếng lấy ra pháp bảo hộ thân che trước người, rồi vội vàng lui về phía sau, chỉ hi vọng thượng phẩm bảo khí “Bích ngọc Kỳ lân thuẫn” này có thể ngăn cản một chút sự công kích toàn lực của Tam nhãn xích Hỏa sư, để hai vị Nguyên Anh tổ sư kịp thời cứu mạng.

Ty Biện Thái và Trâu Thạch chỉ nói Tam nhãn xích Hỏa sư là Linh thú của Thái Biện, tuyệt đối không biết là nó có thể cắn trả chủ nhân, cho nên lúc ra tay cứu người đã chậm một chút.

Chỉ nghe phanh một tiếng thật lớn, Thái Biện lẫn lá chắn bị Tam nhãn xích Hỏa sư dẫm dưới chân, cả lá chắn Ngọc Bích Kỳ Lân thuẫn cũng vỡ thành vô số mảnh, không biết Thái Biện bên dưới còn sống hay chết, thương thế ra sao.

Thượng phẩm bảo khí mặc dù tốt, nhưng cũng phải nhìn xem ở trên tay người nào, thuộc tính thế nào, lá chắn Ngọc Bích Kỳ Lân thuẫn này đối với Thủy Hệ pháp thuật vô cùng tốt, gặp Hỏa Hệ Linh Thú đánh mạnh vào, chỉ có thể sử dụng được phân nửa tác dụng.

Ty Biện Thái kinh sợ không ngớt, một chưởng bổ về phía Tam nhãn xích Hỏa sư, phẫn nộ quát: “Súc sinh ngươi dám!”

Tam nhãn xích Hỏa sư đã bị ba châm liên tiếp kích thích hoàn toàn, cho dù trước mặt là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nó cũng không sợ hãi chút nào, gặp người công kích không tránh không né mở ra miệng máu phun một đoàn đại hỏa đáp lễ.

Nó chấp nhận lưỡng bại câu thương, nhưng Ty Biện Thái không đồng ý a!

Hơn nữa yêu thú cấp sáu bị kích thích bộc phát thực lực gần đến cấp bảy, cùng Ty Biện Thái so sánh cũng không kém bao nhiêu, mà Hỏa lực công kích lại mạnh vô cùng, hắn không xác định mình có thể tiếp được, chỉ có thể lắc mình thối lui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.