Cố Phi mỗi lần tới tiệm thuốc gần như đều bắt gặp lão Từ mua thuốc, cậu cũng bắt đầu hoài nghi lão Từ rốt cuộc là mắc bệnh nan y gì rồi.
“Thầy cứ nói thầy rốt cuộc bị bệnh gì đi” – Cậu ở trước cửa tiệm thuốc chặn lão Từ lại – “Mỗi tuần đều mua thuốc một lần.”
“Chỉ là mấy loại bổ khí huyết ấy mà” – Lão Từ lấy túi giấy đựng thuốc để xuống cho cậu xem – “Thầy chỉ là hơi suy yếu một chút, mỗi lần dẫn dắt lớp 12 đều như vậy.”
“Thật sao?” – Cố Phi nhìn thoáng qua thuốc, nói thật thì, một loại cũng không biết.
“Gạt em làm gì” – Lão Từ nói xong nhìn cậu, lại bắt đầu cười – “Haizz, em đứa trẻ này.”
“Cười cái gì?” – Cố Phi cũng nhìn thầy ấy – “Em chỉ muốn nói là, nếu như thấy mắc bệnh gì không chữa được thì cứ nói thật, chúng em cũng không phải người trong nhà thầy, không có gì để giấu cả.”
“Thân thể không tốt chút nào là thật, nhưng không đến nỗi mắc bệnh nan y” – Lão Từ rất vui vẻ vỗ vỗ lên tay cậu – “Em đứa nhỏ này, nói chuyện quá khó nghe rồi, nhưng mà thầy rất cảm động.”
“Từ tổng” – Cố Phi nhìn thầy ấy – “Thầy đâu cần như vậy, thầy đã mệt thành thế này, cũng không có ai nhớ thương thầy, cũng không có người trả hóa đơn cho thầy.”
“Ai nói không có” – Lão Từ chỉ vào cậu – “Có em nhớ thương thầy đó.”
Cố Phi không lên tiếng.
“Phần đông mọi người, học xong một lần này, qua rồi sẽ không còn nữa” – Lão Từ nói – “Qua mười, hai mươi năm quay đầu nhìn lại, nói không chừng sẽ hối hận, sẽ nói nếu từ đầu giáo viên quản tôi một chút, tôi có thể đã không như vậy… Thầy chỉ muốn dốc hết khả năng của mình để các em không phải hối hận, kéo được một người thì được một người, giáo viên mà, là điều phải làm.”
Cố Phi nhìn thầy ấy, nói thật số lần lão Từ nói những lời này không phải ít, từ lớp 10 tới lớp 12, cậu không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nói ra cậu đều cảm thấy đặc biệt trống rỗng, đặc biệt trống trãi, không thể hiểu nổi.
Cho tới bây giờ, nghe lão Từ nói như vậy một lần nữa, cậu mới lần đầu tiên có loại cảm xúc không như trước.
“Vâng” – Cậu đáp, vỗ vỗ lên vai lão Từ – “Vất vả rồi Từ tổng.”
“Em cũng tới tiệm thuốc hoài, mua thuốc gì vậy?” – Lão Từ lại ở phía sau nói một câu.
“Thuốc bổ thận.” – Cố Phi quay đầu lại.
“…Không nghiêm túc!” – Lão Từ thở dài.
Tưởng Thừa đang híp nửa mắt đọc sách, gập hai chân lên ghế và tựa cằm lên đầu gối trông khá say sưa.
Đọc sách cũng có thể đọc thành trạng thái này, cũng thật là cừ.
Cố Phi lấy thuốc thập toàn thập bổ tách làm hai rồi bỏ vào hai chai nước, đặt ống hút vào để lên bàn trước mặt cậu ta, người này hiện tại đang đọc sách dài kinh người, trừ phi cậu ta tự dừng lại, nếu như bạn chen ngang vào, cậu ta sẽ trừng bạn.
“Nguyên nhân và ảnh hưởng của sự hình thành hàng trăm trường phái tư tưởng” – Tưởng Thừa vươn tay chạm vào một chai nước thuốc, chỉ vào cậu – “Bạn học Cố Phi trả lời.”
“Về mặt chính trị… trong thời kỳ thay đổi xã hội và hỗn loạn lớn, tất cả các quốc gia chư hầu đều mạnh và mạnh, tuyển dụng nhân tài… ” – Cố Phi theo phản xạ có điều kiện trả lời – “Về kinh tế… dụng cụ bằng sắt chăn nuôi gia súc… BLABLABLABLA.”
“Thúc đẩy năng suất, phát triển kinh tế xã hội và cung cấp các điều kiện vật chất” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi – “Sao thuốc hôm nay ngọt vậy.”
“Đổi loại rồi” – Cố Phi nói – “Thuốc này là phòng ngừa cảm mạo.”
“… Sao phải phòng ngừa cảm mạo?” – Tưởng Thừa ngây ra – “Tôi rất lâu rồi không có bị cảm.”
“Cho nên mới phòng ngừa đó, hết ấm rồi ngài không biết sao?” – Cố Phi cong lưng nhìn cậu.
“Biết chứ” – Tưởng Thừa chậc một tiếng – “Sắp tới thi thử lần hai, chắc chắn là hết rồi.”
“Mấy ngày nay cậu đều dựa vào kỳ thi thử để qua ngày sao?”- Cố Phi cười.
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Bây giờ trong đầu tôi chính là thi thử lần một, lần hai, lần ba, bốn năm sáu bảy tám…”
Cậu vừa nói vừa vươn tay sờ một lượt từ đùi tới cẳng chân Cố Phi: “Haizz, đôi chân dài thẳng tắp này của bạn trai tôi.”
Nói lời này mắt vẫn là dán vào sách ở trên bàn, Cố Phi nhìn mà có chút muốn cười: “Nói những lời này có thể tận tâm nhìn tôi một chút được không vậy?”
“Hả” – Tưởng Thừa xoay đầu qua nhìn cậu – “Tôi đệt, đẹp trai vậy, khuôn mặt đẹp trai này của bạn trai tôi… Tóc cậu lại thành đầu đinh rồi à?”
“Hôm qua kêu Lý Viêm chỉnh lại cho tôi một chút” – Cố Phi nhìn tóc trước trán cậu – “Thừa ca, ngày mai dành ra một giờ, nhờ giám đốc thiết kế Li làm cho cậu một kiểu tóc, che hết mắt rồi.”
“Giám đốc thiết kế Gấu mèo là ai?” – Tưởng Thừa ngây ra. (Gấu mèo (raccoon) tiếng Trung cũng là “Li”)
“Lý Viêm.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa khựng lại một chút rồi dựa vào lưng ghế cười nửa ngày: “Được thôi, để giám đốc thiết kế Cầy vòi mốc làm cho tôi kiểu tóc như cậu đi, khỏi phải làm nhiều.” (Cầy vòi mốc là động vật nha)
“Vậy không được, càng ngắn lại càng phải chỉnh sửa, nếu không sau này mọc thành cây xương rồng” – Cố Phi nói – “Cậu cứ cắt ngắn một chút, để một thời gian sẽ dài ra thôi.”
“Được thôi, cậu làm chủ.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Giao tiếp với Tưởng Thừa có lẽ cũng chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút như vậy, trước khi ngủ cũng có thể nói thêm được mấy câu, thường là sau bốn câu, Tưởng Thừa liền ngủ.
“Tôi thấy cậu sắp mệt chết rồi.” – Cố Phi ôm Tưởng Thừa.
“Cũng được đi, chỉ là bài học thuộc quá nhiều, tôi học không ổn” – Tưởng Thừa trở mình nửa dựa vào trên người cậu – “Bây giờ mỗi ngày mở mắt ra là học, nhắm mắt lại cũng học.”
“Hối hận không, lúc đầu chọn môn khoa học thì không cần phải học nhiều như vậy rồi” – Cố Phi cười cười – “Điểm còn có thể cao hơn chút.”
“Hối hận cái rắm, nếu như hối hận, chuyện phải hối hận cũng phải rất nhiều, lúc trước tại sao toàn cúp tiếc nè, đánh nhau nè, lúc trước tại sao tới trước kỳ thi nửa tháng mới đột kích ôn tập nè” – Tưởng Thừa nói – “Nếu nói chuyện hối hận thì còn chưa hết đâu…”
“Cũng phải” – Cố Phi cười cười – “Thừa ca nói rất đúng.”
“Làm bài môn khoa học cũng phiền, thật ra đều phiền cả, tới nước này rồi cứ cắn răng liều đi…” – Tưởng Thừa chà chà lên chân cậu – “Tôi thấy mình sắp cận thị rồi, tôi hôm qua đeo kính của cậu phát hiện còn rất rõ nữa.”
“Đừng có đeo bừa”- Cố Phi nói – “Nếu không đi kiểm tra thị lực đi.”
“Không rảnh, dù sao bây giờ còn nhìn thấy được, chắc là mệt…” – Tưởng Thừa nói một nửa thì không còn âm thanh nào nữa.
Ngủ rồi.
Thật thần kỳ, Cố Phi kéo chăn đắp lên, một câu trước còn nói rõ ràng rành mạch, câu sau liền đột nhiên ngủ mất rồi.
Có điều số ít người trong lớp vẫn còn trong trạng thái cố gắng cũng gần như vậy, nhìn qua còn không có tinh thần được như Tưởng Thừa, ít nhất Tưởng Thừa lên lớp sẽ không có ngáp, bây giờ ngay cả Dịch Tĩnh lên lớp đều hay nằm xuống bàn.
Cảm giác như kỳ thi thử đầu tiên chưa kết thúc được vài ngày, kỳ thi thử lần hai lại tới.
Lão Từ đứng ở hành lang nhìn từng đứa học sinh của mình lần lượt đi vào phòng thi, cổ vũ từng người một: “Thả lỏng, đọc kỹ đề, sắp xếp thời gian hợp lý…”
Cố Phi đi vào trong phòng thi, nhìn xung quanh, người đợt này so với đợt đầu tiên số thứ tự ngồi đã không giống nhau, mỗi lần đều đổi.
Người xung quanh đều là vẻ mặt nghiêm túc, thành tích tốt, thành tích xấu gì đều là một vẻ mặt, nhìn qua còn tưởng đây đều là học bá.
Nhưng vừa bắt đầu phần trả lời câu hỏi thì khác biệt đã có thể thấy rõ.
Đều là cuối đầu đọc đề xong bắt đầu viết, trong lúc viết, nhìn thần thái ánh mắt là có thể thấy được là biết hay là không biết làm.
Lúc trước khi thi đều là vừa đánh lụi, viết đại đáp án, vừa quan sát những người xung quanh, loại cảm giác tất cả đều không liên quan tới mình lúc đó vẫn là rất tốt đẹp.
Nhưng bây giờ không đánh lụi nữa, áp lực rất lớn, những câu nửa biết nửa không là khó chịu nhất, căn bản đều dựa vào đoạn ký ức trích những câu học thuộc lòng khảo cho Tưởng Thừa để viết ra, những câu không biết, vừa góp nhặt lại vừa viết, thời gian có chút căng thẳng.
Có điều đề thi thử lần này quả thực khó hơn đợt trước không ít, không biết bạn trai ở phòng học cách vách của cậu đang là trạng thái gì nữa.
Kỳ thi hai ngày nghe qua thời gian không dài, nhưng thật sự tới lúc tiếng chuông nộp bài cuối cùng vang lên, Cố Phi vẫn là có loại cảm giác chợt thở phào nhẹ nhõm.
Đề lần này làm xong đều không còn lại bao nhiêu phút, chỉ có thể kiểm tra sơ qua một lượt.
Lúc cậu đứng dậy chuẩn bị nộp đề đi ra ngoài, hàng phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn của bàn ghế va vào nhau.
Cố Phi xoay đầu, nhìn thấy cách cậu một hàng, Dịch Tĩnh ngã xuống đất, âm thanh đầu đập mấy lần xuống đất khiến người ta một trận khoảng hốt, người ở xung quanh nhất thời đều loạn cả lên.
Cậu nhanh chóng hai bước phóng tới, quỳ xuống cẩn thận lật Dịch Tĩnh lại, phát hiện mặt của cậu ta trắng bệt đang nhắm mắt, như là đã ngất đi.
Tiếp đến là nghe thấy giọng nói lo lắng của giám thị: “Sao vậy?”
“Có người ngất!” – Có người hô lên.
“Dịch Tĩnh của lớp 8 ngất rồi!” – Lại có người hô lên.
“Mau đưa đến phòng y tế!” – Giám thị chen tới – “Đưa tới phòng của thầy kiểm tra thông báo cá nhân.”
“Để em cõng cậu ta.” – Cố Phi nói.
Vài người đỡ Dịch Tĩnh đặt lên lưng Cố Phi, Cố Phi cõng cậu ta chạy ra cửa.
Ở bên ngoài, giáo viên đều đi tới, lão Từ là người xông tới đầu tiên: “Sao lại ngất vậy! Sao lại ngất vậy! Ngã có bị thương gì hay không!”
“Có lẽ không nghiêm trọng.” – Cố Phi nói, cõng Dịch Tĩnh chạy tới cầu thang.
“Bị sao vậy!” – Vương Húc xông đến.
Cố Phi quét mắt qua nhìn cậu ta, phát hiện người này gấp tới độ mắt đều đã đỏ, rống một họng giọng cũng đã khàn.
Lúc Vương Húc tới bên cạnh cậu đón lấy Dịch Tĩnh, Cố Phi không từ chối, dìu Dịch Tĩnh cho cậu ta, với sức mạnh hiện giờ của Vương Húc, tốc độ chạy tới phòng y tế tuyệt đối so với cậu nhanh gấp hai lần.
“Dịch Tĩnh! Dịch Tĩnh! Dịch Tĩnh!” – Vương Húc liên tục kêu tên Dịch Tĩnh, cũng không cõng mà trực tiếp ôm như kiểu công chúa chạy xông xuống dưới lầu, nếu như không phải Cố Phi không vác theo gì, với tốc độ này có lẽ cũng không thể đuổi kịp.
Người của lớp 8 với sự dẫn đầu của lão Từ cũng xông tới phòng y tế, bác sĩ của phòng y tế đã nhận được cuộc gọi, nhưng vẫn bị đám người ùng ục tới này làm cho hoảng sợ.
Đặt Dịch Tĩnh xuống giường xong liền đuổi người đi: “Đều ra ngoài hết, ra ngoài hết! Im lặng chút!”
Ngoại trừ lão Từ và Vương Húc như sắp chết rồi không chừng, những người khác đều bị đuổi đi.
Nếu nói những người của Tứ Trung, những người coi trọng việc thi đại học cộng lại chắc cũng không được một lớp, nhưng áp lực kỳ thi đại học mang lại thì ai cũng cảm nhận được, hôm nay lớp này bệnh một người, ngày mai lớp kia xin nghỉ một người, bây giờ trong phòng thi lại ngã một người.
Người đứng ngoài cửa phòng y tế đều đang chau mày.
“Có bị đập trúng đầu không?” – Tưởng Thừa ở sau lưng Cố Phi khẽ hỏi.
“Có” – Cố Phi nói – “Tiếng còn rất lớn, nhưng lúc cậu ta ngã, ghế bị đẩy đi, chắc cũng không nghiêm trọng.”
“Ừm” – Tưởng Thừa thở dài – “Tôi nghe giọng Vương Húc hô… Dọa chết tôi rồi, lúc tôi chạy đến suýt chút chẹo cả chân.”
“Có lẽ không sao đâu, áp lực quá lớn, không nghỉ ngơi tốt” – Cố Phi nhỏ giọng nói – “Cho nên tôi luôn nói với cậu không được ngủ sau hai giờ.”
“Tôi toàn ngủ đúng giờ, yên tâm đi.” – Tưởng Thừa cười cười.
Dịch Tĩnh không có vấn đề lớn gì, nghỉ ngơi quá ít, áp lực quá lớn, buổi sáng chưa ăn gì đã đi thi, lúc chưa thi xong có lẽ đã cảm thấy không khỏe, nhưng cứ gắng gượng, đến lúc thi xong rồi, thả lỏng mới ngất đi.
Nhưng Dịch Tĩnh cũng chỉ nghỉ ngơi ở nhà một ngày lại đi học tiếp.
“Cho nên mới nói con người có những lúc có thể liều hơn cả tưởng tượng của mình” – Tưởng Thừa nói – “Dịch Tĩnh thấy gió thổi qua liền ngã, còn có thể gắng gượng như vậy.”
“Tôi thấy” – Cố Phi nhíu mày – “Cậu tốt nhất đừng để bản thân tới nước đó.”
“Sẽ không, cơ thể tôi chỉ như vậy à” – Tưởng Thừa giơ tay lên – “Mạnh mẽ thế này.”
Cố Phi mỉm cười: “Nửa năm nay cậu không rèn luyện rồi, lúc trước còn ở trên giường luyện tập một chút, bây giờ một chút lượng hoạt động cũng hủy bỏ luôn…”
“Lúc ngài nói chuyện có thể chú ý âm lượng một chút không?” – Tưởng Thừa nhìn nhìn xung quanh – “Đang trên đường lớn đó.”
“Tôi chỉ nhỏ tiếng than một chút” – Cố Phi hạ thấp giọng – “Thi xong rồi có bồi thường không?”
“Hả” – Tưởng Thừa ngửa đầu lên cười một hồi – “Tôi luôn nghĩ, thi xong sao không chiến với cậu tám trăm vòng đấy, trong kỳ nghỉ hè này không làm gì nữa hết, chỉ “làm” cậu.”
“Hả, loại chuyện lý tưởng này, vẫn là nên có…” – Cố Phi cười nói.
Trước khi có kết quả kỳ thi thử lần hai, bầu không khí ôn tập trong lớp hơi có chút thả lỏng sau khi điên cuồng ôn tập cho kỳ thi, nhưng thời gian duy trì lại rất ngắn.
Con số trên bảng đen từ ba con số biến thành hai con số, mỗi ngày mỗi đổi, mỗi lần thay đổi đều khiến tim người ta như bùng nổ.
Có người căng thẳng, sắp hết thời gian rồi, có người nôn nóng, sắp mẹ nó thi xong nghỉ hè rồi.
Sau khi có kết quả lần thi thử thứ hai, loại trạng thái này cũng không có thay đổi quá lớn, người căng thẳng càng căng thẳng, người nôn nóng càng nôn nóng hơn.
Có lẽ chỉ có lão Từ là gọp chung lại tất cả cảm xúc, mỗi ngày đều vui buồn lẫn lộn mà lo lắng.
Tổng điểm của Tưởng Thừa 656, dưới tình huống độ khó của đề thi nâng cao nhiều, điểm cũng nâng cao, Cố Phi cảm thấy mỗi ngày nhìn lão Từ ngắm Tưởng Thừa mắt đều như nở hoa.
“Thi thử lần ba 700 điểm, lão Từ chắc có thể nhảy từ dưới đất lên lầu ba” – Cố Phi nói – “Thi đại học lại thêm giải nhất tỉnh, lão Từ chắc sẽ cõng cậu tới quãng trường trung tâm thành phố chạy hai mươi vòng.”
“Nằm mơ à” – Tưởng Thừa cười hồi lâu – “Cậu cũng quá coi thường những học bá nhà người ta rồi.”
“Năm ngoái giải nhất khoa văn hơn 650, tôi thấy cũng không phải hoàn toàn không tưởng tượng được.” – Cố Phi dựa ra sau tường, lắc lắc chân.
“Những nơi khác còn có hơn bảy trăm người giải nhất khoa văn đó, nếu tôi không tới đây, ở Phụ Trung học tới bây giờ có thể tốt hơn không, cũng không có cách nào so sánh được” – Tưởng Thừa cũng dựa lên tường, cùng Cố Phi lắc lắc chân – “Như ngày hôm đó, nếu tôi chọn môn khoa học có phải tốt hơn không, căn bản cũng không cần nghĩ, dù sao nó cũng không xảy ra, tôi chỉ có thể nhìn chuyện ở trước mắt.”
“Ừm” – Cố Phi cười cười – “Hào sảng.”
“Không quay đầu, không nhìn đông ngó tây, chuyện gì cũng không thành vấn đề, vừa đi vừa quay đầu dễ bị ngã” – Tưởng Thừa nghiêng đầu qua – “Nhiều nhất là dành thời gian để ngắm cậu.”
“Nhỏ giọng chút” – Cố Phi nhìn thoáng qua trước mặt – “Chu Kính mấy ngày nay, lỗ tai càng ngày càng thính.”
“Gọi tôi?” – Chu Kính lập tức quay đầu xuống.
“Ăn kẹo không?” – Cố Phi hỏi.
“Ăn chứ!” – Chu Kính ra sức gật đầu.
Cố Phi lấy trong túi mấy viên kẹo ra đưa tới, Chu Kính vô cùng phấn khích nhận lấy.
Đợi Chu Kính xoay đầu về bàn mình tiếp tục nằm dài, Cố Phi đè thấp giọng nói: “Thấy không.”
“Thấy rồi” – Tưởng Thừa vẻ mặt biểu tình khoa trương – “Dọa chết tôi rồi.”
Cố Phi nhìn thoáng qua cậu, cuối đầu bắt đầu cười.
“Cười cái rắm” – Tưởng Thừa lấy đề ôn tập qua chuẩn bị làm, nghĩ nghĩ lại cười theo – “Không lẽ không phải rất đáng sợ sao.”
Cố Phi không nói, cuối đầu tiếp tục cười.
Tưởng Thừa cũng không nói tiếp, nắm lấy đề ôn tập cười một trận.
“Làm sao vậy?” – Chu Kính lại quay đầu xuống – “Chuyện gì vui thế?”
Hai người đều không trả lời, nhìn Chu Kính cười tới không ngừng lại được, Tưởng Thừa vốn muốn kiềm chế lại một chút, dù sao thì trong lớp còn có không ít người đang ôn tập, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mờ tịt của Chu Kính, nhất thời cười càng lợi hại hơn.
Trong những ngày ôn tập áp lực này, cho dù là những người đã bỏ cuộc, trong loại không khí này cũng bị ép tới trầm mặt kín tiếng, bình thường ngay cả người tám chuyện cũng sắp không còn.
Bây giờ chợt nghe thấy có người cười như điên, nhất thời liền như bị chọc vào công tắc, từ một rồi tới hai người, nhanh chóng lây lan ra khắp cả lớp.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, cả lớp đều bắt đầu không hiểu lý do mà cười điên cuồng không ngừng.
Như là thả lỏng, cũng như là phát tiết, cả lớp khá có tinh thần tập thể mà đồng thanh cười như điên, có người cười ra cả nước mắt, còn có người vừa vỗ bàn đạp ghế vừa cười.
Lão Lỗ ngồi ở trên bục giảng kinh hoàng đứng dậy, cầm cây thước cũng không biết nên chỉ hướng nào, đứng một lúc thì thầy ta đặt thước lên bục giảng, cũng bắt đầu cười theo.
Lúc chủ nhiệm giám thị chạy tới, lão Lỗ đang cười tới đứng không thẳng, dựa bục giảng chỉ vào một người ở hàng đầu tiên đang cười tới ra cả nước mũi.
“Thầy Lỗ!” – Mắt của giáo viên chủ nhiệm đều sắp trừng ra khỏi huyệt thái dương – “Đây là chuyện gì vậy?”
“Thầy xem em ấy!” – Lão Lỗ vừa cười vừa đi tới trước mặt thầy chủ nhiệm, chỉ ở bên đó – “Chảy cả nước mũi!”
Tiếng cười vốn do chủ nhiệm tới mà có chút kiềm chế lại, bởi vì câu này của lão Lỗ, phút chốc lại bạo phát lần nữa.
“Thầy Lỗ!” – Chủ nhiệm bất lực kéo lão Lỗ ra ngoài phòng học – “Ảnh hưởng tới những lớp khác ôn tập rồi! Thầy sao lại có thể hùa theo quậy như vậy!”
“Haizz” – Lão Lỗ thở dài, cuối cùng cũng tiết chế lại bản thân – “Được rồi, được rồi, chỉ là thả lỏng một lát, ôn tập mệt như vậy, bọn nhỏ mấy ngày liên tiếp không nói chuyện rồi, tôi cũng thấy không quen.”
“Thầy có phải bị bệnh gì rồi không!” – Chủ nhiệm nhìn thầy ta, đè giọng – “Bây giờ thả lỏng xong chưa? Giáo viên những lớp khác đều ra ngoài nhìn rồi đấy!”
“Được rồi, được rồi” – Lão Lỗ đi vào phòng học, xua xua tay – “Tôi biết các em lúc này đều mệt mỏi, thi xong xuôi rồi tôi và lão Từ mời mọi người đi ăn một bửa lớn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó! Bây giờ thì tiếp tục cho tôi!”
Sau đợt cười điên lần này xong, không khí trong lớp bỗng nhiên có chút không đúng lắm, giống như mọi người đều chợt phát hiện ra, chỉ còn một tháng hơn nữa thôi sẽ phải mỗi người một ngã, trận cười điên thư giản này, có lẽ cũng là lần cuối cùng của thời cấp ba.
Loại cảm xúc u buồn nhàn nhạt này, thậm chí không bởi vì kỳ thi thử lần ba chợt đến chợt đi kia mà giảm bớt.
Kết quả lần này quả nhiên là dùng để xây dựng niềm tin cho mọi người, so với hai đợt thi thử lần trước, độ khó của đợt ba cũng tính là chấp nhận được, mà sau lần này rồi, đối với học sinh Tứ Trung mà nói, trường học căn bản sẽ không tổ chức thêm kỳ thi chính thức nào nữa, kỳ thi tiếp theo chính là tuyển sinh đại học.
“Điểm lần này của cậu thật may mắn, cũng vô cùng hợp với cậu” – Cố Phi nói – “666, biểu hiện của tuyển thủ Tưởng Thừa lần này quá 6666666 rồi!” (6: tiếng Trung để nói người khác “ngầu, cừ, giỏi, vv…)
Tưởng Thừa cười, nhìn Cố Phi không nói gì.
“Buổi tối thư giản một chút đi” – Cố Phi nói – “Tôi mời cậu ăn thịt nướng, gọi taxi, ăn nhanh xong rồi bắt xe trở về, giữa đường xuống xe, đi tản bộ hai mươi phút, về nhà tiếp tục ôn tập?”
“Thật sao” – Tưởng Thừa cảm thấy mắt mình đều sáng lên, khoảng thời gian này thật ra cậu không hề ăn ít đi chút nào, Cố Phi nếu không phải tự mình làm thì đi ra tiệm mua về, nhưng thịt nướng đối với cậu mà nói luôn có sức hấp dẫn vô tận – “Thịt ba chỉ, thịt bò lát, thịt ba chỉ, thịt bò lát…”
“Thật đó” – Cố Phi gật gật đầu – “Nhưng mà phải nói trước, chúng ta phải chú ý lượng ăn, tôi sợ cậu ăn nhiều dầu mỡ sẽ tiêu chảy.”
Tưởng Thừa cười lên: “Không phải chứ, bà nội Cố, sao bà có thể săn sóc tới vậy chứ?”
“Ai biểu đứa cháu như cậu không biết tự lo chứ?” – Cố Phi nói.
“Cút!” – Tưởng Thừa vươn tay búng nhẹ lên trán Cố Phi.
Động tác này cậu rất làm càn, bởi vì trên bàn chất đầy sách, như là một bức tường vây quanh, hai cậu vừa nằm xuống bàn, lúc cùng quay đầu qua khoảng giữa, đây là một thế giới riêng.
Thế giới riêng nho nhỏ bị cặp sách vây quanh này, cũng chỉ có bây giờ mới có thể cảm nhận được, Tưởng Thừa nhìn chóp mũi của Cố Phi, lại vươn tay qua sờ sờ.