Bữa ăn thịt nướng bự sau khi thi thử lần ba, ăn đến vô cùng sảng khoái, vô cùng vui sướng, Cố Phi ngăn cũng ngăn không được từng khay từng khay thịt bưng về, không cho bưng thì trợn mắt muốn rớt ra, dường như trước năm tuổi, cậu ta ăn đều là nước lã rau xanh.
Cũng may không đau bụng, chỉ là mấy ngày tiếp theo, cậu ta đều có chút không thèm ăn, không phải ăn không vô, mà ăn cái gì cũng không ngon miệng như thịt nướng.
Thấy rằng tác dụng phụ của kiểu thịt nướng này thật đáng sợ, mãi cho đến trước khi thi đại học, Cố Phi cũng không có dẫn cậu ta đi ăn bữa lớn nữa, ở nhà mình, thích ăn, không ăn đều là những thứ này.
Nhưng mà thích nghi của Tưởng Thừa có thể rất mạnh, có lẽ nguyên nhân ôn tập quá tập trung, bất kể thích ăn hay không thích ăn, dù cho cái gì cũng ăn hết.
Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì tới tháng sáu, đồng hồ đếm ngược thi đại học biến thành hàng đơn vị.
“”Hôm nay tôi phải đi cắt tóc.”” – Tưởng Thừa nhìn thầy giáo ở trên bục giảng mấy ngày nay đã không nói đến ôn tập và thi cử rồi.
Hiện tại giáo viên đều để mọi người thả lỏng, bài thi căn bản đã không làm nữa, chẳng qua là để mọi người thả lỏng, đem kiến thức đã thuộc lòng rồi ghi nhớ rất lâu ôn qua một lượt.
“”Còn để nhà tạo mẫu tóc Cầy hương giúp cậu sao?”” – Cố Phi hỏi.
“”Ừa”” – Tưởng Thừa túm túm tóc trước trán – “”Lần trước cậu ta tỉa tót cũng được… Còn có chiều hôm nay, tôi muốn cùng Nhị Miểu chơi ván trượt một lúc.””
“”Được, tôi bảo nó qua đây chờ chúng ta”” – Cố Phi cầm di động ra – “”Nó phấn khích phát rồ rồi.””
“”Lâu lắm không chơi cùng con bé rồi, tôi cũng lo nó không muốn để ý tôi nữa”” – Tưởng Thừa vò vò đầu tóc – “”Đã có thể tính toán “bảy lần chín” rồi, tôi còn chưa khen ngợi con bé đấy.””
“”Không cần khen ngợi”” – Cố Phi cười cười, trong nét cười có chút bất lực – “”Nó chỉ là tự mình tùy tiện cầm bảng bài vè chơi, từng cái được mấy, nó cũng tính không ra.””
“”Phải không”” – Tưởng Thừa nhìn nhìn cậu ta – “”Không sao đâu, ít nhất biết hỏi những cái này, thì phải khen ngợi.””
“”Vậy cậu khen ngợi nó đi, mua cho con bé chút gì ăn?”” – Cố Phi nghiêng đầu qua.
“”Có phải nói thạch trái cây lần trước mua, nó rất thích ăn đúng không?”” – Tưởng Thừa hỏi.
“… Lần trước?” – Cố Phi ngẩn người.
“Chính là…” – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút lại cười – “À, là lúc sau Tết, mịa nó lâu như vậy rồi?”
“”À”” – Cố Phi duỗi thẳng chân – “”Hơn mấy tháng rồi, cậu bây giờ vừa trong nước rút cắm đầu vào ôn tập, nước rút một ngày, nhân gian ba tháng đấy.””
Còn rõ là chưa có cảm giác gì, học kỳ này đã qua hết như vậy rồi.
Một học kỳ cuối cùng của Cao Trung, liền ở trong trời đất mù mịt trôi qua, thậm chí không kịp tỉ mỉ thưởng thức. thì đã tan biến rồi.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, vẫn rõ là.. đuổi không kịp cũng kéo không được.
Cảm thấy những ngày này chung quy cũng không trôi qua được, lúc ngẫu nhiên quay đầu lại mới phát hiện ra đã ở phía sau.
Thống khổ, mù mịt, vùng vẫy, vui mừng ngỡ ngàng, hạnh phúc, bất đắc dĩ, tất cả những nỗi niềm ấy ngay lúc đó đều cảm thấy sẽ không qua được, đều đã ở phía sau rồi, có một số thứ đã qua đi, có một số thứ là tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Chẳng hạn như những an tâm và hạnh phúc lúc cùng Cố Phi ở một chỗ, cậu nằm sấp trên bàn, nghiêng mặt qua nhìn Cố Phi.
Vui vẻ mỗi một ngày đều sẽ trôi qua, mỗi một phút, mỗi một giây, hạnh phúc đều sẽ có xuất hiện mới nữa.
Cậu đang ở đây, thống khổ và mù mịt là một đoạn đường thẳng, đi một bước ít đi một bước, mà hạnh phúc là một vòng tròn.
Buổi chiều trước khi tan học, lão Từ lại tới trong phòng học động viên mọi người, trước cuộc thi, mấy ngày này cần thả lỏng, ngủ sớm, đừng ôn tập cường độ cao nữa.
Nhìn biểu tình trên mặt lão Từ và mọi người cùng giống nhau, có chút mệt mỏi lại lộ ra khẩn trương cùng kích thích, lại nhìn vào hàng đơn vị của đồng hồ đếm ngược ở trên đầu thầy ấy, Tưởng Thừa ngáp một cái.
Thả lỏng đi, cậu đã cố gắng lâu như vậy rồi, mà không nói cậu trước giờ không quay đầu hối hận, cho dù muốn hối hận, hơn nửa năm này cũng không có gì có thể hối hận cả.
Có thể thả lỏng một chút, thần kinh bình tĩnh một chút.
Chẳng hạn như cùng Cố Miểu chơi ván trượt một tí gì gì đó.
Vừa ra cổng trường, liền nhìn thấy Cố Miểu chắc là chờ ở cổng một lúc lâu đã vô cùng buồn chán rồi.
Cố Miễu vẫn cả mặt hờ hững như cũ ngồi ở trên lan can của đường dành cho người đi bộ, cái kiểu tóc táo bạo banh trời được Lý Viêm cắt cho, ván trượt ở bên cạnh dựa vào cô bé.
Lúc bọn họ đi ra, Cố Miểu đá ván trượt một cái, nảy lên liền nhắm tới trước mặt bọn họ.
“”Nhị Miểu!”” – Tưởng Thừa khom lưng cười tươi, một lần khom lưng này, cậu mới bỗng nhiên phát hiện, Cố Miểu dường như cao lớn rồi, mức độ cậu khom lưng so với trước đây có lẽ nhỏ hơn, cậu quay đầu nhìn vào Cố Phi – “”Vóc dáng con bé có phải lớn hơn rồi phải không?””
“”Ừm”” – Cố Phi gật gật đầu – “”Chỉ nửa năm này lớn lên gần mười centimet, quần áo mùa hè năm ngoái mặc không vừa nữa rồi.””
“”Anh hồi này ôn tập quá bận”” – Tưởng Thừa lại nhìn vào Cố Miểu – “”Thậm chí không có thời gian cùng em đi chơi, em cao thêm như vậy anh cũng không biết nhỉ… cái quần crop này rất soái đấy.””
“”Đây là quần dài ngắn đi.”” – Cố Phi ở bên cạnh nói.
“”… Vẫn rất soái.”” – Tưởng Thừa búng tay kêu một cái, dựng thẳng ngón cái.
Tâm trạng Cố Miểu không tệ, cũng đáp trả cậu một cái, sau đó đạp lên ván trượt bên cạnh, vẫy vẫy tay với cậu.
“”Cầm lấy.”” – Tưởng Thừa đem túi xách quăng cho Cố Phi, theo Cố Miểu chạy đi.
Gần đây thời tiết không tệ, trong mùa hạ cảm thụ ấm áp lại không nóng nực, lúc giẫm lên ván trượt lao như bay về phía trước, Tưởng thừa có loại cảm giác trong trẻo khoan khoái, luồng gió nhẹ trượt sát qua da, nhắm mắt lại có thể tưởng tượng ra hình dạng của chúng.
Cùng Cố Miểu luân phiên giẫm vào ván trượt hướng thẳng ra ngã ba đường, trên trán Tưởng Thừa cũng lấm tấm mồ hôi, trên mặt Cố Miểu cũng đều là mồ hôi mà cô bé qua loa chùi mặt lưu lại vệt đen.
“”Lau mặt một chút.”” – Tưởng Thừa nhảy xuống ván trượt, cầm tờ khăn giấy đưa cho cô bé, sau đó quay đầu nhìn một chút.
Cố Phi cưỡi xe, một tay còn kéo xe đạp của cậu, chậm rãi đạp qua đây.
“”Chơi rất xuất thần nhỉ?”” – Chân Cố Phi chạm đất – “”Bộ trưởng hậu cần tôi đây có phải rất đạt tiêu chuẩn hay không.””
“”Tôi quên mất”” – Tưởng Thừa nhận lấy xe của mình cưỡi lên – “”Nhị Miễu, anh kéo em đi, thế nào?””
Cố Miểu nghiêng nghiêng đầu, một chân giẫm vào ván trượt nhìn cậu.
“”Đi!”” – Tưởng Thừa đạp xe một cái, chạy lao ra ngoài.
Cố Miểu phía sau rất nhanh theo đến, hướng tới đằng trước cậu, quay đầu còn nhằm vào cậu huýt sáo một tiếng.
“”Nhóc con!”” – Tưởng Thừa “chậc” một tiếng, đạp mạnh xuống mấy cái vượt qua cô bé.
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc cậu vượt qua, Cố Miểu túm lấy cái khung yên sau của cậu, nương theo quán tính dùng tay đè một cái, trượt một đoạn ngang đầu xe cậu.
“”Lợi hại!”” – Tưởng Thừa hô lên – “”Chúng ta đi mua thạch trái cây được hay không!””
Lúc Cố Miểu quay đầu, ánh mắt lóe lên một cái, rất nhanh giảm tốc độ kéo ở khung yên sau, không xông lên phía trước nữa.
Hai người dẫn Cố Miểu đi loanh quanh siêu thị một vòng, mua một đống đồ ăn vặt, lúc trở về trong cửa hàng, Lý VIêm đang ngồi ở phía sau quầy thu ngân ngửa đầu ngủ.
Nghe thấy bọn họ đi vào, Lý Viêm mở to mắt: “”Các người! Nhờ vả người khác làm việc có thể có chút thái độ hay không hả!””
“”Thật ngại quá”” – Tưởng Thừa đem một đống đồ ăn vặt thả lên quầy thu ngân, cầm một cái thạch trái cây đưa cho cậu ta – “”Đi mua cho Nhị Miểu ăn.””
“”Tôi đệt cậu, còn trông mong mang theo một đống đồ ăn qua đây”” – Lý Viêm nhận lấy thạch trái cây – “”Kết quả còn phải phụ trách trông cửa hàng.””
“”Mẹ tôi đâu?”” – Cố Phi hỏi – “”Buổi chiều không phải còn ở đấy sao?””
“”Tôi vừa tới, dì ấy với bạn trai liền ra ngoài”” – Lý Viêm lột xong thạch trái cây cho Cố Miểu – “”Này, người này có phải được một thời gian dài hay không? Vẫn luôn không đổi?””
“”Ừ”” – Cố Phi đáp một tiếng – “”Cậu ở đây ăn cơm không?””
“”Không, tôi tỉa tót cho Tưởng đại gia xong còn có hẹn.”” – Lý Viêm nói.
“”Ghê nhỉ.”” – Cố Phi nhìn cậu ta.
“”Làm sao?”” – Lý Viêm liếc xéo cậu ta – “”Tôi có cuộc hẹn thì làm sao? Ngược “cẩu” ngược một năm rồi, còn không để “cẩu” phản kháng hả?””
“”Cắt tóc.”” – Cố Phi nói xong, dẫn Cố Miểu đi sân sau rửa tay rửa mặt.
Lý Viêm cắt tóc vẫn rất khéo tay, kỹ thuật thậm chí hơn không ít so với những Tony, Jim, Kevin, Peter trong cửa tiệm nhìn thấy rất ngầu.
“”Cậu đi bất cứ cửa tiệm nào, đều có thể giả mạo tổng giám đi.”” – Tưởng Thừa nhắm mắt nói.
“”Đi cái rắm”” – Lý Viêm đang tỉa mái tóc Lưu Hải – “”Chưa chơi đủ đâu.””
*刘海-Lưu Hải ( gg để biết kiểu tóc Lưu Hải ^^)
“”Ha.”” – Tưởng Thừa cảm thấy cái lý do này rất trọn vẹn.
“”Tưởng Thừa, da cậu rất đẹp”” – Lý Viêm nói – “”Làm sao mà áp lực lớn như thế, cậu cũng không nổi mụn nhỉ?””
“”Chứng tỏ tôi áp lực không lớn.”” – Tưởng Thừa nói.
“”Cậu chính là khoác lác quá đi”” – Lý Viêm nói – “”Học thuộc lòng mỗi ngày, đến mắt cũng không tập trung nữa, tuần trước tôi tình cờ gặp cậu trên đường, cậu nhìn thấy tôi không?””
“”Không thấy, cậu không gọi tôi một tiếng sao.”” – Tưởng Thừa cười nhẹ.
“”Ngó cậu như thế, tôi liền không hứng thú gọi, trợn mắt mơ hồ”” – Lý Viêm nói – “”Hôm nay nhìn thấy còn được, có phải chuẩn bị sắp thi hay không, đã có thể thả lỏng chút rồi?””
“”Ừa.”” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
“”Thi cho tốt, thi được điểm siêu cao”” – Lý Viêm nói – “”Tôi lớn thế này còn chưa từng nghe thấy vùng này có người thi từng thi được thành tích tốt gì đó, đạt được bảng nhì cũng coi như hương khói mộ phần tổ tiên rồi.””
“”Được.”” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
“”Đừng động đậy, xí nữa cắt cho cậu lỗ thủng rồi”” – Lý Viêm ngẫm nghĩ lại thở dài – “”Thực ra nếu như nói tới, cậu cũng không xem là người của xưởng thép, thật sự thi tốt rồi, coi như giảm bớt lợi cho xưởng thép và Tứ Trung.””
“”Tôi không thừa nhận chỗ này, vậy tôi có thể xem như là chỗ nào?”” – Tưởng Thừa cười cười.
Lý Viêm không nói, tiếp tục từng chút từng chút dùng dao gọt tóc cho cậu.
Qua một lúc sau, mới lại nói một câu: “”Con người Cố Phi thật sự rất tốt.””
“”Ừm.”” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
“”Từ nhỏ đến lớn không dễ dàng, bây giờ cũng không dễ dàng”” – Lý Viêm nói rất nhanh, đoán chừng là muốn tranh thủ nói xong trước khi Cố Phi đi vào – “”Tôi không biết cậu ta vì sao hợp lại với cậu… dù sao tôi cũng muốn nói, cậu nếu như đi trường học có suy nghĩ gì khác, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.””
“”Hử?”” – Tưởng Thừa hé mở đôi mắt.
“”Tổ chức cả nhóm gọt cậu.”” – Lý Viêm nói.
“”… Biết rồi”” – Tưởng Thừa cười ngu ngơ – “”Tôi biết rồi.””
Trước kỳ thi mấy ngày tới trái lại phải chậm rãi so với trước đó liên tục ôn tập xoay quanh, có lẽ là bởi vì mọi người đều cố gắng đến hiện tại, là tốt hay xấu thì trông chờ vào số 7 sắp tới rồi. (số 7 là con số may mắn)
Càng trông chờ, thời gian liền qua càng chậm.
Nhưng lúc bỗng nhiên đi tới nhìn trường thi, bầu không khí lại lần thứ hai chợt thoáng bị khẩn trương háo hức nhấn chìm.
“”Tôi không sao cả, nhanh thi đi, sớm chết sớm đầu thai thôi.”” – Vương Húc dứt khoát một mặt nói.
Cậu ta trước đó vẫn luôn hy vọng có thể cùng Tưởng Thừa hoặc là Cố Phi ở cùng một trường thi, nói là nhìn thấy hai cậu, tâm lý có thể thật vững vàng chút, nhưng không thể như mong muốn, thế là mỗi ngày nói câu này ít nhất phải nói năm lần, thấy Tưởng Thừa và Cố Phi liền nói một lần.
Tưởng Thừa tuy rằng luôn không nói ra, nhưng mà suy nghĩ gần giống với Vương Húc, bất đồng là trong hy vọng của cậu không có đội trưởng Vương Chín Ngày, chỉ có Cố Phi.
Nhưng mà mặc dù thành phố không lớn, Cao Trung cũng không mấy nơi, cơ hội như vậy, tỉ lệ vẫn rất thấp, cho nên lúc biết cậu và Cố Phi ở cùng địa điểm thi, cùng một tầng, hai phòng thi, tâm tình của cậu vẫn hết sức vui vẻ.
Nhìn trường thi thì giống như là cho một tầng khẩn trương mới quét lên trong lòng mỗi một người, người bên cạnh trầm mặc, giáo viên vẻ mặt nghiêm túc, giáo viên giám thị ở phòng thi trông coi, hoàn cảnh lạ lẫm, đại khái là bởi vì thời gian dài như vậy, mọi người đều đã sinh hoạt nhất thành bất biến*, lúc bỗng nhiên nhìn thấy chiến trường hoàn toàn không hiểu rõ, hết thảy toàn bộ đều khiến tâm lý con người có chút hoảng loạn.
*一成不变-Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi
“”Tối hôm nay, cậu cần trông coi tôi một khắc không rời”” – Xem trường thi xong, trên đường trở về, Tưởng Thừa cưỡi xe được một nửa đột nhiên bóp bóp phanh – “”Tôi hơi sợ.””
“”Ừm, tôi bảo vệ cậu.”” – Cố Phi gật gật đầu.
“”Cậu sợ không? Hoảng không?”” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“”Nói thừa, đương nhiên sợ chứ”” – Cố Phi cười – “”Cho nên tôi cũng muốn kề bên cạnh cậu, thật yên tâm một chút.””
“”Tôi trước đó từng nói, bất kể ở chỗ nào, tôi đều có thể chứng minh bản thân”” – Tưởng Thừa nói – “”Trước mắt, phương pháp tôi có thể chứng minh bản thân tôi chính là thi tốt, tôi nhất định phải thi tốt.””
“”Cậu cũng không cần phải phát huy hơn bình thường, cậu chỉ cần phát huy như bình thường đã tốt rồi”” – Cố Phi nói – “”Thời gian lâu thế này rồi, còn chưa hiểu rõ mình sao?””
“”Không hiểu rõ”” – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày – “”Cậu hiểu rõ sao?””
“”Cũng được đi.”” – Cố Phi cười.
“”Vậy thì được, cậu nói hiểu rõ, tôi liền mặc kệ cái khác”” – Tưởng Thừa tiếp tục cưỡi về phía trước – “”Cậu hiểu rõ thì được rồi.””
“”Tối hôm nay không ôn tập nhỉ?”” – Cố Phi đuổi kịp cậu ta.
“”Ừm, không đọc sách”” – Tưởng Thừa nói – “”Nghĩ trong đầu.””
“”Nghĩ cái gì?”” – Cố Phi hỏi.
“”Thì đem tất cả các thứ trong đầu chỉnh lý một lượt”” – Tưởng Thừa nói – “”Ngồi xếp bằng một chỗ, “pặc pặc pặc”, giống như chiếu phim qua một lần, để lúc ngày mai thi tìm kiếm.””
“”Vậy tôi cũng nghĩ trong đầu đi”” – Cố Phi nói – “”Ngồi xếp bằng một chỗ, “pặc pặc pặc”, đem bộ dạng của cậu khoảng thời gian này học thuộc lòng đủ thứ, đều qua một lượt, để ngày mai lúc thi đoán mò.””
“”Cậu ngày mai, phát huy hơn bình thường một phát đi.”” – Tưởng Thừa cười cười.
“”Được.”” – Cố Phi gật đầu.
Buổi tối ngày hôm nay, không quá khác so với bình thường, Cố Phi trước tiên về nhà gặp mặt Cố Miểu, cùng cô bé chơi một lúc liền qua đây.
Tưởng Thừa đã đem đồ ăn trong tủ lạnh lấy ra, rất chịu khó đều rửa sạch cắt gọn.
“”Thế nào?”” – Tưởng Thừa một tay chống nạnh, một tay khác vung lên hướng tới thức ăn – “”Có phải rất hoàn mỹ hay không!””
“”Phải, vô cùng hoàn mỹ”” – Cố Phi từ phía sau ôm lấy cậu, cọ ở trên cổ cậu – “”Tôi chỉ hỏi một chút nhá, rau cần, cải trắng, hành tây, ớt xanh, cậu định phối hợp thế nào hả?””
“”Cần tây xào thịt, cải trắng xào thịt, hành tây xào thịt, ớt xanh xào thịt”” – Tưởng Thừa thậm chí nghĩ cũng không nghĩ – “”Nữa là canh cải trắng thịt bằm, bốn món ăn, một canh, có mặn có chay.””
“”Được thôi, làm theo ngài, hôm nay ăn thanh đạm một chút cũng được.”” – Cố Phi buông cậu ra, đi tới trước bàn dài bắt đầu bận rộn.
Tưởng Thừa lùi về sau, dựa vào tường, nhìn bóng lưng của Cố Phi.
Cuộc thi ngày mai, thực ra hai ngày nay, cậu nghĩ không được nhiều, trái lại chuyện sau kỳ nghỉ hè này sẽ cứ thoáng chớp qua trong đầu.
Trường học mới, hoàn cảnh mới, cuộc sống mới, và bất an mới không có Cố Phi ở bên cạnh.
Cậu không phải một người dễ bất an, nhưng mà một năm này, bao nhiêu chuyện phát sinh thực sự quá nhiều, nếu như không có Cố Phi, cậu không biết mình bây giờ sẽ là cái dạng gì, mà trạng thái “”Cố Phi ở bên cạnh”” thế này, cậu đã quen rồi, ngẩng đầu có Cố Phi, quay người có Cố Phi, giơ tay có Cố Phi, mở mắt nhắm mắt đều có Cố Phi.
Một khi ổn định như thế bị phá vỡ, cậu không biết bản thân phải dùng thời gian bao lâu để thích ứng.
Mà mùi hương ấm áp trước mắt như vậy, cậu không muốn lỡ mất dù chỉ một giây.
Cố Phi làm đồ ăn không ăn ngon lắm, luyện lâu như vậy cũng không có gì tiến bộ, động tác làm đồ ăn cũng vẫn có thể nhìn ra được trình độ người này không giỏi, “chậc chậc”, làm sao mà mình trong thời gian dài như vậy đã ăn đồ ăn cậu ta làm, còn ăn rất hạnh phúc như thế.
Quả nhiên chính là sức mạnh của tình yêu ha, có thể khiến vị giác của con người không nhạy.
Sau khi ăn xong bữa cơm, hai cậu cũng không làm cái khác, vào phòng ngủ, đem rèm cửa sổ kéo mở ra, ngồi ở trên giường, mặt đối diện với bầu trời đêm đen bắt đầu trầm tư mặc tưởng.
Trang nghiêm, nhắm mắt, chân xếp bằng, vừa bắt đầu, Cố Phi còn chắp hai tay lại với nhau, liếc tới nhìn Tưởng Thừa bên cạnh sau đó mới cười vui vẻ: “”Ha, trầm tư mặc tưởng không phải lạy Phật hả?””
“”… Cậu muốn lạy cũng được a”” – Tưởng thừa cười rộ lên – “”Tôi cũng chỉ là nói như vậy, thực ra chính là nhắm mắt tĩnh tâm, suy nghĩ, suy xét nội dung ôn tập trong khoảng thời gian này.””
“”Được thôi.”” – Cố Phi đem tay thả tới trên đùi, nhắm mắt lại.
Tưởng Thừa tiếp tục đem từng kiến thức theo từng môn học khác nhau ở trong đầu nhớ lại một lượt.
Bộ não là một thứ có thể xoay chuyển rất nhanh, chẳng qua phải đem từng môn học tách ra một lượt, thời gian tiêu phí cũng không ít.
Tưởng Thừa vừa mới bắt đầu đem lịch sử mở đầu, đã nghe thấy một tiếng “”đông”” bên cạnh, nệm cũng theo đó rung mấy cái.
Lúc xoay đầu qua, cậu phát hiện Cố Phi đã ngủ gục ở bên cạnh rồi, một cái chân còn giữ tư thế ngồi xếp bằng.
“”Mịa nó.”” – Tưởng Thừa đối diện Cố Phi cười rộ lên một trận, vừa cười vừa lấy di động ra chụp mấy tấm hình.
Cười đến như thế rồi, Cố Phi cuối cùng cũng không tỉnh, ngủ rất sâu.
Tưởng Thừa đặt di động xong, nhẹ nhàng thở dài, vươn qua đem cái gối nhét xuống dưới đầu của Cố Phi, lại kéo chăn đắp lên cho cậu ta.
“”Vất vả rồi bạn trai.”” – Cậu hôn một cái ở trên môi Cố Phi.
Khoảng thời gian này đến nay, mặc dù Cố Phi không dành quá nhiều tinh lực lên ôn tập, nhưng tiêu phí tinh lực chăm sóc cậu ôn tập quả thực không ít, cuối cùng ngày mai cũng thi rồi, một dây thần kinh căng thẳng cuối cùng của Cố Phi cũng đã thả lỏng xuống.
Bộ dạng cậu ta nằm xuống liền ngủ, Tưởng Thừa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn chằm chằm trong thời gian rất dài.
Đẹp trai quá, “chậc chậc”.
Một đêm này, Tưởng Thừa cũng ngủ rất sâu, có một loại cảm giác mài đao ngàn ngày cuối cùng phải tự tay giết kẻ thù rồi.
Hơn nữa do an tâm quá mức, sáng sớm chuông báo thức đặt trên di động kêu lên, cậu cũng không nghe thấy, cho đến khi Cố Phi đẩy cậu lật người, cậu mới giật mình một cái đột nhiên tỉnh táo, từ trên giường nhảy dựng lên một cái, đứng tới trên đất.
“”… Thiếu hiệp thật bản lĩnh nhỉ?”” – Cố Phi bị động tĩnh này của cậu hù giật nảy mình, ngồi trên mép giường cũng sững sờ.
“”Muộn rồi?”” – Tưởng Thừa trợn mắt nhìn cậu ta.
“”Không có đâu bảo bối”” – Cố Phi đứng lên đem cậu kéo vào trong lòng, yêu thương ôm sau lưng cậu một lúc – “”Bây giờ rửa mặt súc miệng xong, ăn sáng xong, chúng ta đi bộ tới trường thi cũng còn kịp.””
“”Ha”” – Tưởng Thừa thở phào, thuận theo dựa vào trên người cậu ta một cái – “”Dọa tôi giật cả mình.””
Đồ ăn sáng Cố Phi đã mua về rồi, bánh bao, bánh quẩy, đậu hũ não, để bảo đảm không có việc ngoài ý muốn, đều là những thứ bọn họ bình thường ăn quen.
Ăn xong đồ ăn, đang sắp ra ngoài, di động của Tưởng Thừa vang lên, lão Từ gọi tới: “”Đừng vội, thầy đã ở cổng trường thi chờ các em rồi, đừng quên cầm chứng minh nhân dân, ăn sáng đừng ăn quá no, đừng ăn đồ lạnh…””
“”Dạ biết rồi”” – Tưởng Thừa nói – “”Từ tổng, thầy đây là từng người từng người gọi từng cuộc điện thoại thông báo sao?””
“”Phải đó”” – Lão Từ nói – “”Thầy Lỗ ở trường thi bên kia cũng gọi từng cuộc điện thoại đó, mỗi năm đều có người quên trước quên sau.””
Sẽ không quên trước quên sau, hôm qua Tưởng Thừa đã đem đồ cùa cậu và Cố Phi chuẩn bị xong rồi, mặc dù chỉ là tờ chứng minh nhân dân, còn có bình nước đã xé bao bì, cậu cũng nhìn nhiều lần, ít nhất ba lần.
“”Còn mang tập sách trên đường coi à?”” – Trước khi ra cửa Cố Phi hỏi cậu.
“”Không mang”” – Tưởng Thừa kéo cửa nảy bật ra – “”Bây giờ cũng xem không vào nữa, càng xem càng mơ hồ.””
“”Được”” – Cố Phi đóng chặt cửa – “”Đi, gọi xe qua.””
Hai người đi bộ tới giao lộ, Tường Thừa vừa định nhìn thử phía xa có xe qua đây hay không, liền nghe thấy phía sau có người gọi cậu một tiếng: “”Tưởng Thừa?””
Cậu ngẩn ra, giọng nói này lạ lẫm nhưng mà lại tựa như từng nghe, lúc quay đầu lại có chút giật mình mà nhìn thấy Lý Thiến đứng ở sau lưng cậu cách mấy mét.
“”Chị… tại sao ở chỗ này?”” – Tưởng Thừa nói.
“”Chị vẫn luôn loanh quanh ở chỗ này, em đổi số điện thoại, chị cũng không có số của em”” – Lý Thiến cười cười – “”Hai ngày trước chị đã đi quanh quẩn ở chỗ này rồi, đều không gặp được em, lại không tiện đi hỏi Đại Phi.””
“Có chuyện gì xảy ra?”” – Tưởng Thừa hỏi.
“”Không có chuyện gì cả”” – Trong tay Lý Thiến cầm cái túi, lưỡng lự một cái đưa qua – “”Hôm nay em thi nhỉ, chị qua đây cổ vũ thêm cho em.””
Tưởng Thừa có chút bất ngờ, nhất thời không nói ra được lời nào.
“”Cảm ơn.”” – Cố Phi thay cậu ta nhận lấy cái túi.
“”Cảm ơn.”” – Tưởng Thừa lúc này mới hồi thần lại.
“”Vậy các em mau tới trường thi đi”” – Lý Thiến nói – “”Tiểu Thừa à, em cố lên, thi thật tốt.””
“”Vâng.”” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
Sau khi lên taxi, cậu mới đem cái túi này của Lý Thiến mở ra, bên trong là một hộp viên ngậm nhân sâm.
“”Ngậm một viên đi, nâng cao tinh thần.”” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cười cười, cầm một viên bỏ vào trong miệng, lại cho Cố Phi một viên: “”Tôi thật sự không nghĩ tới Lý Thiến sẽ qua tìm tôi.””
“Lý Thiến chưa từng lên Cao trung, Lý Bảo Quốc chỉ lo một mình Lý Huy”” – Cố Phi nói – “”Chị ấy có thể vẫn muốn lên Trung chuyên nào đó, rời khỏi chỗ này, nhưng mà Lý Bảo Quốc không đồng ý… Nhìn thấy cậu thi ra ngoài, chị ấy đại khái sẽ cảm thấy an ủi đi.””
“”Ừm.”” – Tưởng Thừa không nói chuyện nữa, nắm tay của Cố Phi, dùng hết sức mà niết lấy.