Lý Ngư theo đoàn người Cảnh Vương trở về Cảnh Thái Điện.
Trên đường đi rất nhiều lần cậu tỏ ra mình không ổn, nhưng người duy nhất ở Càn Thanh Cung có thể gõ đầu cậu là Cảnh Vương lại chẳng có phản ứng gì.
Hơn nữa hắn còn đem dạ minh châu cất đi.
Lý Ngư có chút bực mình.
Tốt xấu gì thì cậu cũng là công thần khiến cho quý phi kinh hách, đem hạt châu cho cậu thì đã sao chứ, cậu cũng không thực sự chiếm lấy, chỉ dùng nó để hoàn thành nhiệm vụ thôi, nhiệm vụ hoàn thành rồi phỏng chừng hạt châu này chẳng bị sứt mẻ gì.
Có điều cũng không cần phải nóng vội.
Có lẽ Cảnh Vương chỉ là thừa dịp cầm hạt châu đi thôi, giữa bọn họ quá khó để giao lưu.
Lý Ngư kịp thời thay đổi sách lược, bắt đầu vây quanh bát to xoay vòng vòng, muốn dùng hình tròn nhắc Cảnh Vương, nhưng Cảnh Vương vẫn cứ trước sau như một coi như không nhìn thấy.
“Vật nhỏ, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì vậy?” Vương Hỉ cười hỏi.
Vương công công quyết định từ nay về sau đều phải cẩn thận hầu hạ con cá này.
Con cá này tuy rằng chỉ là một con cá chép rất bình thường chuyên dùng làm nguyên liệu nấu ăn nhưng lại mang đến cho ông và Cảnh Vương vận may.
Lần này nó chẳng may bắn cho Cảnh Vương cả người đầy nước không ngờ lại khiến cho bọn họ phát hiện ra vết máu ứ đọng do Phiêu Tuyết xô vào, còn làm quý phi ăn lỗ nặng.
Vương Hỉ trước kia rất khinh bỉ Tiểu Lâm Tử trông coi Phiêu Tuyết gọi nó là chủ miêu, trước mắt lúc này lại ước gì có thể gọi một tiếng chủ ngư đấy.
Lý Ngư nghe được câu hỏi tha thiết của Vương Hỉ thì cứng ngắc cả người.
Cậu không muốn làm gì cả, chỉ muốn lấy hạt châu thôi.
Rốt cuộc phải làm thế nào để mấy người này hiểu được ý của mình chứ.
…Chẳng nhẽ nào, bơi thành chữ “Châu” ấy á!
Không được, nếu thật sự viết ra chữ, sẽ dọa Vương Hỉ mất.
Kẻo ông lại coi cậu thành cá chép tinh thì không ổn.
Sau khi lập quốc không được thành tinh, trời đất chứng giám, cậu chỉ là một con cá chép xuyên thư trong sạch mà thôi.
Hay là nghĩ cách khác đi.
Vương Hỉ ôm bát to đến phòng ở ban đầu an trí Cá chép nhỏ.
Lý Ngư mắt thấy thân ảnh Cảnh Vương càng ngày càng xa, ồ, bạo quân không muốn ở cùng với cậu sao?
Lý Ngư tỉ mỉ suy nghĩ một chút, tuy rằng Cảnh Vương có từng chỗ chỗ cậu thay quần áo, nhưng cậu chưa từng thấy trong phòng có giường đồ ngủ linh tinh.
Bởi vậy có thể thấy được gian phòng kia không phải là phòng ngủ Cảnh vương.
Nghe nói ở cổ đại phi tử có được sủng ái hay không có thể thông qua việc cân nhắc đến chuyện chỗ ở có cách xa nơi ở của quân vương hay không.
Cái đạo lý này nếu như đặt ở trên thú cưng chắc cũng không khác lắm nhỉ..
Một thú cưng không thể ở cùng với chủ nhân thì có khác quái gì với không nuôi đâu cơ chứ.
Lý Ngư dường như nhìn thấy toàn bộ nhiệm vụ chính thất bại, bản thân thì hóa thành xương cá và tro…
Không thể tách ra khỏi Cảnh Vương!
Lý Ngư vốn đĩ đang héo cong lập tức tinh thần được bơm đầy.
Sống sót so với dạ minh châu thì quan trọng hơn nhiều, cậu vẫn còn chưa được “Ở chung” với Cảnh Vương đâu đấy.
Vương Hỉ hỏi cậu muốn làm gì, Lý Ngư lớn mật thò đầu ra, đầu hướng về phía Cảnh Vương, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú ——
Vương Hỉ mừng rỡ không ngậm mồm vào được: “Há, hóa ra vật nhỏ không nỡ xa điện hạ, muốn ở bên cạnh ngài ấy đây mà.”
Mấy lần được gọi là “vật nhỏ”, Lý Ngư cảm thấy xấu hổ cực kì đã vậy còn phải phối hợp phun ra một cái bong bóng.
“Vật nhỏ, chuyện này không dễ làm đâu.
Điện hạ không thích người khác vào phòng của ngài.”
Vương Hỉ ngoài ý muốn tâm tình không tồi, thế mà lại đi giảng đạo lí cho một con cá.
Lý Ngư: ? ? ?
Chủ nhân bạo quân hóa ra còn có kiêng kị chuyện này à, Lý Ngư lần đầu mới biết đấy.
Chắc là do nó không được viết ở trong sách.
Dù sao trong nguyên tác Cảnh Vương cũng chỉ là những kí tự lạnh băng thôi còn đây là một Cảnh Vương thực sự, là một người tồn tại chân thực trước mặt cậu.
So với những kí tự kia thì con người phức tạp hơn nhiều.
Lý Ngư trong chốc lát đã tiếp nhận hết mấy cái kiến thức này.
Cảnh Vương không thích người khác vào trong phòng, nhưng cậu cũng không phải những người khác mà, là cá cưng nha.
Lý Ngư tiếp tục vẫy đuôi làm nũng với Vương Hỉ, cậu vẫn muốn vào.
Vương Hỉ không nhịn được nhếch miệng, có lúc ông cảm thấy được Cá chép nhỏ này rất thông minh, còn rất dính người, làm gì có ai không thích thú cưng dính người cơ chứ.
Vương Hỉ muốn giúp Cá chép nhỏ một tay.
Nuôi cá dù sao cũng không tạo ra tiếng ồn gì, nuôi ở đâu cũng không đáng lo ngại, coi như nhiều thêm một món trang trí cũng được.
Nhưng không chờ ông khuyên bảo Cảnh Vương, Cảnh Vương đã trầm mặt nhận lấy bát to từ trong tay ông, tự mình bưng đi.
Vương Hỉ: “…”
Vương công công bỗng nhiên có cảm giác hình như điện hạ không vui hay đấy là ảo giác của lão nô nhỉ.
Cảnh Vương đem Cá chép nhỏ vào thẳng phòng ngủ, không cho người khác tiến vào.
Dọc theo con đường này hắn cố gắng không thèm quan tâm con cá này, nghĩ rằng sẽ lạnh nhạt với nó nhưng không ngờ con cá này lại đi vẫy đuôi với Vương Hỉ.
Thời điểm Vương Hỉ dỗ cá, Cảnh Vương đứng ở cách đó không xa, ánh mắt dần trở nên lạnh đi.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như là khi còn bé Mục Thiên Chiêu đoạt đồ của hắn vậy.
Hắn rất khó chịu, chỉ khi đoạt lại mới khiến tâm tình hắn tốt hơn đôi chút.
Hắn vừa nãy ở trước mặt hoàng đế thừa nhận con cá này là của mình thì nó chỉ là của mình hắn.
Vậy nên nó ở nơi nào đều là do hắn an bài, không cần người khác xen vào.
Cảnh Vương trực tiếp đem Cá chép nhỏ đi vào phòng ngủ, đồng thời không cho bất kể người nào quấy rối.
Hiện tại Vương Hỉ căn bản không thể tưởng được nội tâm Cảnh Vương có bao nhiêu hỗn loạn.
Vương công công vì làm chủ tử vừa lòng, vội vội vàng vàng lệnh nhóm nội thị trở lại gian phòng trước kia dời bể cá sứ Thanh Hoa đến.
Lại lo Cảnh Vương chưa từng nuôi cá, kinh nghiệm nuôi cá bằng không nên ông đã tìm một vài nội thị có kinh nghiệm nuôi cá nuôi chó nuôi mèo qua để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Lý Ngư một lần nữa được thả trở lại bể sứ Thanh Hoa.
Bể cá đã đổi một lần nước sạch, chăn thủy sinh và giường đá trắng của cậu đều được để lại như cũ.
Lý Ngư bơi một vòng quanh bể cá, cảm thấy vẫn là chỗ này tốt hơn, bơi thoải mái hơn trong bát nhiều.
Lý Ngư: “…”
Phát hiện bản thân lại vô thức suy nghĩ hệt như một con cá, Lý Ngư dở khóc dở cười, thích ứng nhanh như vậy không biết là tốt hay là xấu nữa.
Lý Ngư đợi một lát, xác định bốn bề vắng lặng liền chui vào chăn thủy sinh vờ như nghỉ ngơi rồi tiến vào hệ thống.
Lần trước vào thì vui sướng nhận thưởng, lần này thì mặt mày xám xịt.
Từ nhiệm vụ chính đến nhiệm vụ chi nhánh chẳng có chút tiến triển nào cả.
Cậu “ân cần thăm hỏi” cả nhà cái hệ trống troll cá này không thèm cho thêm một cái gợi ý nào cả.
Lý Ngư nhìn ở dưới nhiệm vụ “Ở chung” trong mục “Trăm vạn cá sủng” vẫn như trước.
Đếm ngược thì đã qua hơn nửa ngày rồi, Cảnh Vương cũng không có giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ, xem ra cần phải nỗ lực hơn.
Nhiệm vụ chi nhánh ” Minh châu sáng trong” không thể hoàn thành quả thực rất đáng tiếc, có khi cậu nên cố gắng thêm chút nữa, dạ minh châu đã gần trong gang tấc lắm rồi.
Lý Ngư nghĩ, dù sao cậu cũng đã được ở trong phòng Cảnh Vương rồi.
Làm thú cưng, nên da mặt dày một chút, lén lút tiến vào bên trong xiêm y chủ nhân lấy một hạt châu chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Việc này không nên chậm trễ, Lý Ngư da mặt dày quyết định lập tức trở lại.
Cậu ở bên trong nên không biết tình hình bên ngoài.
Lúc ra khỏi hệ thống, cơ thể cậu run run lên, thình lình phát hiện bản thân mình đang nằm ở…!trong lòng bàn tay bạo quân.
Lý Ngư: ! ! .
Cảnh Vương vốc một chút nước sạch, đem cá bao lại ở trong đó, để cho Cá chép nhỏ không bị thiếu nước
Hắn chưa từng quan sát con cá này gần như vậy.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Cá chép nhỏ thì không nhịn được quay lại ngó nó một cái.
Hắn cứ thấy con cá này cứ kỳ kỳ sao ấy.
Cũng có chút thú vị.
Lúc hắn vớt nó lên thì lại phát hiện cả người cá cứng ngắc không thèm nhúc nhích.
Cảnh Vương nhướng mày, lập tức triệu một tên nội thị biết nuôi cá đến xem.
Đối phương run rẩy xem xét con cá trong tay Cảnh Vương nửa ngày mới xác nhận được nó đang ngủ.
Cảnh Vương lại tìm một người khác, cũng nói giống y vậy.
Lăn lộn hết thời gian một chén trà, Cảnh Vương mới cho người lui xuống còn mình thì không dời mắt mà nhìn chằm chằm.
Ngủ rồi à, rồi sẽ tỉnh lại thôi, hắn muốn xem xem con cá này khi tỉnh lại lại bày ra trò khỉ gì.
Cá chép nhỏ chân chính cũng không “Ngủ” được bao lâu.
Bởi vì Cảnh Vương cách quá gần, bỗng nhiên thấy đuôi cá run run, cả cá nhào hẳn về phía trước, thiếu chút nữa đã ngã chổng vó ở trong nước rồi.
Cảnh Vương: “…”
Cảnh Vương lại một lần cảm thấy, bộ dáng con cá này vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng có chút giống người.
Nhưng sau khi con cá thấy hắn thì cả người dại ra.
Cảnh Vương hơi giận, gõ một cái vào đầu Cá chép nhỏ, lại thấy Vương Hỉ rung đùi đắc ý cứ như trông hắn như là đồ ngốc lắm ấy!
Lý Ngư bị gõ, lắc lắc đầu, nhớ tới nhiệm vụ của cậu, bắt đầu lấy lòng mà vẫy đuôi, cậu phát hiện từ khi làm cá cưng thì ngoài bơi lội ra thì vẫy đuôi chính là kĩ năng sinh tồn, nhưng mà chủ nhân lại chẳng cảm kích chút nào.
Cảnh Vương nghiêm mặt, lạnh lùng hừ một cái, hiện nay mới nhớ tới làm hắn vui lòng, chậm rồi.
Lòng bàn tay chỉ có chút xíu như vậy, lúc Cá chép nhỏ vặn vẹo không tránh được bị cọ xát, cảm giác đuôi cá chạm vào lòng bàn tay ít nhiều khiến Cảnh Vương cảm thấy không khỏe, chỉ là không để lộ ra.
Lý Ngư không hề hay biết, vừa bán manh, vừa liếc loạn vào trong xiêm y Cảnh Vương.
Cậu nhớ là Cảnh Vương đem dạ minh châu nhét vào trong tay áo, nếu như cậu cũng vào trong ống tay áo của Cảnh Vương…
Vừa hay cậu lúc này đang nằm trong tay Cảnh Vương, có thể vờ như mình là một con cá hoạt bát hiếu động!
Lý Ngư cố ý chậm rãi bơi sát vào bàn tay, nghiêng cá định nhảy vào.
Trên thực tế thì cậu cũng đã làm đến bước này rồi, nhưng mà thân cá vừa phóng lên đã bị chặn lại, bị Cảnh Vương bắt được thả về.
Lý Ngư: “…”
Cậu lên, cậu phải lên!
Cậu thử nghiệm từ một bên khác nhảy tới, Cảnh Vương càng nhanh hơn cậu, một tay khép lại liền tóm được cậu.
Lý Ngư: Tức giận! !
Cảnh Vương cười như không cười nhìn cậu.
Cậu biết chắc chắn đây chính là cố ý.
Hắn giấu hạt châu nói không chừng chỉ để trêu cá!
Lý Ngư đảo mắt, đắc ý nghĩ, vậy thì chắc được nhỉ!
Cậu từ bỏ hướng về phía khác, chỉ bơi dọc theo bàn tay Cảnh Vương, bản thân thì cứ trượt dần xuống.
Cảnh Vương ngẩn ra, vốn tưởng rằng con cá muốn chạy trốn, ai ngờ không nghĩ tới, con cá này càng muốn tiến vào ống tay áo của hắn.
Trong lòng bàn tay Cảnh Vương có sẵn nước, trong nháy mắt, cá nhỏ dọc theo tay hắn chui tuột vào tay áo.
Cảnh Vương lúc nào cũng lạnh lùng tựa như núi băng lúc này lông mày đã nhíu chặt lại, cả người đều nổi da gà.
Cùng lúc đó, Lý Ngư đã thành công đánh vào bên trong doanh trại phe địch, còn chưa cao hứng thì đã chạm phải một mảng da thịt.
Này, cảm giác rối loạn này là sao, Cảnh Vương hắn hắn hắn cư nhiên thế mà không mặc trung y?
Lý Ngư nằm nhoài không biết mình đang dán vào bộ phận nào.
Mặt cá nóng bừng.
Ngẫm lại cậu ở thế giới trước vẫn chỉ là một xử nam trong trắng thuần khiến, đến cả chuyện yêu đương cũng chưa từng nói qua vậy mà khi xuyên vào trong sách lại tiếp xúc da thịt với một nam nhân!
Đúng là khiến cá thẹn quá mà!
Lý Ngư mắc cỡ dùng vây che mặt nhưng vậy quá ngắn che không được vì vậy cậu thay đổi dùng đuôi điên cuồng vẫy một trận phát tiết tâm tình.
Canh Vương vốn đang cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn những cảm xúc kỳ lạ do tiếp xúc da thịt bống nhiên cảm thấy có cái gì không tầm thường đang liên tục cào hắn.
Cảnh vương: “…”
Làm gì có người bình thường nào chịu được cái này chứ.
Cảnh Vương đến mồ hôi lạnh cũng rơi xuống, nhanh chóng mở vạt áo ra, muốn bắt con cá gây chuyện này lại.
Lý Ngư ở trong tay áo càng bực mình.
Ống tay áo quá hẹp còn quá tối.
Cậu nhúc nhích vài cái liền trượt xuống, căn bản không dừng được.
Mắt thấy mình sắp bị vải bọc thành một bó, Lý Ngư thật hối hận chủ ý của mình trong lúc kích động, nhanh chóng muốn đi ra ngoài nhưng dưới tình thế cấp bách cứ bay nhảy loạn như này khiến cho Cảnh Vương càng ngày càng khó chịu hơn.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Ngư gặp được một tia ánh sáng nhạt.
Trong cơn quay cuồng cậu nghĩ, trong quần áo Cảnh Vương sao lại có ánh sáng vậy, liệu có phải là ——
Dạ minh châu?
Cảnh Vương thật là gian trá.
Một hạt châu thôi mà cũng giấu kín như vậy.
Nhưng đến cuối cùng cậu đã tìm thấy rồi! Thành công chỉ còn cách một bước nữa thôi, tiến lênnnn!
Lý Ngư liều mạng vồ tới phương hướng có ánh sáng.
Đã đến nông nỗi này rồi thì cõi đời này đừng hòng có gì có thể ngăn cản cậu.
Mặc kệ nó thế nào, trước tiên cứ chạm vào nó đi rồi nói!
Khoảng cách giữa cậu với vầng sáng càng ngày càng gần, mông lung tựa như thấy được một vật tròn tròn…!Ố hố, nó chính là dạ minh châu!
Lý Ngư há to miệng ngậm nó vào.
Thời điểm miệng cá ngậm được một thứ tròn vo, Lý Ngư cực kỳ cảm động, sợ hạt châu bị roi ra ngoài nên cắn cực kì gắt gao.
Cá nhỏ cảm giác cả người Cảnh Vương run lên một cái.
Ngay sau đó trên đỉnh đầu trời sáng choang, xiêm y vướng bận toàn bộ cũng biến mất.
Cảnh Vương sắc mặt đỏ bừng hiếm thấy, ở trên cao tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Cá chép nhỏ đang ngậm hạt châu trong miệng nên không thể thổi bong bóng.
Tâm tình cậu vui vẻ vẫy vẫy đuôi với chủ nhân.
Chợt phát hiện cả thân cá của cậu đang nằm trên lồng lực Cảnh Vương.
Lý Ngư: ? ? ?
Làm sao từ ống tay áo chạy đến mặt trên vậy, Lý Ngư ngậm lấy hạt châu trong miệng tính toán thì đập vào mắt cậu là làn da sáng bóng.
Đặc biệt hơn cả là hạt châu nơi đây hoàn toàn có thể cảm nhận được sinh mệnh kỳ dị đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Chờ chút, Lý Ngư cảm giác được hình như không đúng.
Cảnh Vương chẳng lẽ nào lại đeo dạ minh châu ở trước ngực? Hạt châu của quý phi, có cần thiết không!
Hơn nữa cậu thấy hình như dạ minh châu này có gì đó không đúng lắm, hình như nó, hơi mềm.
Lý Ngư bỗng nhiên ý thức được cái gì, run lập cập nhả ra, đau khổ nhìn kỹ lại “dạ minh châu”.
Đây không phải là hạt châu.
Đây là …!hạt đậu dùng để phân biệt ở phía trước của nam nhân!
Ngư sinh gặp phải đả kích mang tính chất hủy diệt.
Cá chép nhỏ mất mát từ trước ngực Cảnh Vương rơi xuống, được Cảnh Vương tay nhanh mắt lẹ bắt lấy.
Nhưng vào lúc này, Vương Hỉ đẩy cửa ra.
Vốn dĩ ông định vào chờ sai bảo nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Cảnh Vương ra khỏi phòng nên mới bất đắc dĩ tiến lên xem xét tình huống.
Chỉ thấy Cảnh Vương y quan không chỉnh tề, khuôn mặt đỏ bừng, trong tay cầm một con cá.
Vương Hỉ khiếp sợ rồi!
Vương công công kiến thức rộng rãi không biết nghĩ tới chuyện gì, sợ hãi đến mức giọng nói cũng lạc cả đi: “Điện hạ, không được đâu, cá vẫn còn nhỏ lắm, không chịu nổi được đâu!”
Lý Ngư: “……”
Hôm nay thật sự mất hết mặt mũi cá mà, ông trời ơi, ông để cá chết đi mà!.