Thông thường câu cuối trong đề thi sẽ
là những câu hỏi về hình học giải tích, thế nhưng
câu cuối trong đề này lại là chứng minh một đẳng thức.
Chu Đình Trạo đổi sang cầm bút chì, ghé
lên bài kiểm tra, hỏi: “Viết lên được không?”
Tang Như
chống cằm nói: “Được.”
Đôi mắt cô sáng long lanh, Chu Đình Trạo bỗng dưng lại
nhớ đến con mèo nhỏ ở nhà, mỗi lần nó làm sai chuyện gì hay muốn lấy lòng ai đó, thì đều nhìn người ta như thế này.
Chu Đình Trạo dừng một chút, rồi đặt bút lên trêи bài, và hỏi: “Thấy dãy số này chứ?”
“Ừm.” Tang Như gật đầu, dáng vẻ vô cùng chăm chú nghe giảng.
“Tốt, lúc này
cần phải tìm
giới hạn cho k đúng không,” nhìn Tang Như gật đầu, Chu Đình Trạo tiếp tục nói, “vì vậy, chúng ta sẽ bắt đầu chia ra nhiều trường hợp
để xem xét, trường hợp thứ nhất, k bằng 1…”
…
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Tang Như nghe được hơn phân
nửa thì
gần như hiểu được đại khái hướng giải quyết của bài toán này, cô kéo tờ giấy sang bắt đầu viết lời giải.
Chu Đình Trạo nghiêng
đầu sang nhìn cô múa bút, dáng vẻ tập trung
không ai có thể đến quấy rầy, lúc này anh mới cảm nhận được
chút cảm giác quen thuộc.
Trước giờ cô chưa từng khen anh, trừ lúc truyền lời
giúp thầy cô thì hầu như cô không bao giờ chủ động nói chuyện với anh cả, huống chi là nhờ anh giảng bài giúp, lại còn dùng vẻ mặt chăm chú như thế nhìn anh.
Đôi mắt Tang Như rất bận rộn, cô bận nhìn tài liệu môn hoc, bận nhìn những bảng
danh sách tên, bận nhìn bạn bè khi họ nói chuyện cùng nhau.
Đôi mắt xinh đẹp ấy đã nhìn rất nhiều người, rất nhiều việc, có điều
lại
chưa bao giờ nhìn đến anh.
Đây là một ngày rất đặc biệt, Chu Đình Trạo nghĩ.
Tang Như viết xong đáp án, nhìn lại từ đầu đến cuối một vòng, vừa lòng đẩy tờ giấy đến
bên
tay Chu Đình Trạo.
Vật lý cũng giống
toán học lúc làm bài cần có sự tập trung tuyệt đối, nhưng Chu Đình Trạo cũng không trách cô khi lại lần nữa
cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh nghiêm túc nhìn bài giải.
“Đúng rồi.” Chu Đình Trạo nhìn kĩ từng phần lời giải rồi nói. “Không có vấn đề gì cả.”
“Cậu lợi hại lắm.” Tang Như nói.
Chu Đình Trạo: “… Là cậu thông minh.”
“Tôi
thông minh thật đó.” Tang Như cũng không từ chối, được khen ngợi nên trong lòng rất vui, cô nhìn Chu Đình Trạo
nhỏ tuổi, không nhịn được mà vỗ vỗ đầu anh, nói, “Cậu cũng rất thông minh.”
Hai bạn học ngồi bài trước
nghe được đoạn đối thoại này thì thầm
liếc nhìn nhau, hai người kia sao có thể tỉnh bơ mà khen qua khen lại nhau thế chứ, đúng là gặp quỷ mà!
Chu Đình Trạo cũng gặp quỷ rồi, hai tai đỏ bừng lên, những vẫn cố làm
ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía cô.
Giây phút ở chung ngắn ngủi này, Tang Như cũng gần như chắc chắn
được rằng
Chu Đình Trạo không
quay về quá khứ
với mình.
Để xác nhận lần cuối, cô hỏi: “Chu Đình Trạo, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Nghe câu hỏi này, Chu Đình Trạo không khỏi
ngạc nhiên, nhưng vẫn thuận theo trả lời: “17.”
“Vẫn chưa thành niên…”
Không khó để nghe ra câu nói này có chút tiếc nuối.
Xem như đã có đáp án chính xác rồi, Chu Đình Trạo này đích thực không phải Chu Đình Trạo kia.
Chu “nhỏ”
tuy rằng cũng
trầm mặc, cũng lạnh lùng, nhưng lúc giảng bài, anh lại chậm rãi giảng
từng vấn đề một,
bước này cần làm thế nào bước kia phải giải
ra là sao, anh đều kiên nhẫn nói cặn kẽ.
Còn Chu “lớn” thì sao?
Người đàn ông Chu Đình Trạo này sẽ không bao giờ làm như thế!
Anh với cô tuy làm cùng công ti nhưng tính chất công việc không hề giống nhau, vì vậy
những vấn đề bất ngờ cần giải quyết cũng thế. Không biết vì sao, cô chưa từng thấy Chu Đình Trạo có
việc gấp phải xứ lí luôn
ở khách sạn,
ngược lại thìTang Như
trong lúc “lăn lộn” vẫn thỉnh thoảng tranh thủ thời gian
trả lời e-mail của đối tác.
Có lần đang
“lăn lộn” với Chu Đình Trạo, Tang Như cả người
nằm bò trêи giường bị anh làm đến vừa khóc vừa rêи, trêи tay vẫn cố trả lời e-mail “bắt bẻ” đề án thiết kế của phía
đối tác.
Anh cũng chẳng chịu thông cảm, đâm mỗi lúc một sâu, nắm иɦũ ɦσα cô từ phía sau, xoa nắn không ngừng, ghé sát đến tai cô xấu xa nói: “Điện thoại cầm không vững
nữa rồi, đừng nhắn tin nữa cứ
gọi thẳng đi, tiện thể để người ta nghe cô đang
phóng túng như thế nào.”
Tang Như tức giận dùng sức
kẹp anh chặt hơn, anh liền “hừ” cười hai tiếng, đâm vào rút ra mạnh hơn nữa, khiến cô không còn sức lực đâu mà
cố ý
kẹp chặt anh nữa.
Kỳ thực như thế càng làm
Tang Như
thoải mái, đến lúc “tàn trận” cô thần thanh khí sảng định nằm làm ổ trêи giường, nhưng
Chu Đình Trạo nào có để cô nghỉ ngơi! Một hai bảo
cô
nói rõ
vừa rồi
cô đang nói chuyện gì với
đối tác, Tang Như thấy hơi
phiền phức nên vứt điện thoại sang để anh muốn xem sao thì xem.
Sau đó chợt nghe Chu Đình Trạo cười khẽ một tiếng, nói: “Lần sau làm việc thì phải tập trung một chút, soạn e-mail mà sai
nhiều lỗi chính tả quá!”
Tang Như: ?
Trách ai?
Chu Đình Trạo xem bản đề án của cô, kết hợp với ý kiến của khách hàng hướng dẫn
ngắn gọn để cô sửa lại một vài
ý. Thấy Tang Như tròn mắt nhìn, Chu Đình Trạo biết mình đã nói đúng vào
những vướn mắc trong lòng cô.
Lúc lâu sau Tang Như mới mở miệng nói: “Anh có
phải là
người của bên đối tác được phái sang
nằm vùng chỗ tôi
không vậy?”
Chu Đình Trạo nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Phải.”
Hình như lúc ấy anh còn nói thêm một câu nữa.
À phải rồi…
“Lúc ở bên tôi thì thời gian của em
chỉ được thuộc về tôi.”
Tang Như nhìn Chu “nhỏ” không hiểu sao lại nhớ đến Chu “lớn” kia, theo sau là một cảm xúc không tên ùa vào trong lòng cô, khiến mắt mũi cô đều
chua xót.
Chắc đây là một loại của hiệu ứng cầu treo,một mình cô đơn quay về quá khứ, nhìn thấy một gương mặt thân
quen nên theo
bản năng mà ỷ lại.
Anh rõ ràng đang
ở đây nhưng Tang Như biết
anh thật ra
vẫn còn ở lại ở tương lai.
Tang Như nghĩ, cô thực sự thích Chu Đình Trạo rồi.