Người Quen Gây Án

Chương 8: Hành Lang



Tang Như đổi

lại chỗ

với Dương Phàm, Lịch Thần Phi sờ trán cô một hồi, nói: “Cũng không

sốt.”

Tang Như: “?”

“Không phải cậu không ưa

Chu Đình Trạo nhất

sao?” Nói đến tên anh Lịch Thần Phi đè thấp giọng, “Sao lại còn

tìm

cậu ta thảo luận bài tập!”

“Tìm cậu nhé.” Tang Như cất sách vở, quay sang chân thành nói, “đề 20 câu cuối, cậu giảng giúp tớ đi?”

Lịch Thần Phi: …. Đệch

Lại bắt đầu cà khịa rồi đấy, biết học bá mấy người giỏi rồi!

Trước khi tốt nghiệp cao trung, Tang Như sống

cùng bố mẹ tại một khu dân cư gần trường, sau khi lên đại học chuyển đến ở biệt thự, nhà ở khu dân cư này

thì để lại cho người khác thuê.

Đã nhiều năm không đi con đường này, cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình mà tìm đường về nhà.

Mùi thơm của thức ăn theo cánh cửa mở ra mà bay vào mũi, nước mắt của Tang Như cũng theo đó mà suýt nữa tràn mi.

Tưởng phu nhân

từ trong phòng ngủ đi ra, trêи người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, nói: “Bé con đã về rồi à.”

Trong nhà bếp dì giúp việc đi ra.

Tang Như cũng mặc kệ, chạy đến nhào vào lòng

Tưởng phu nhân.

Tóc bạc

không tính là gì với mẹ cô, bà có thể liên tục nhuộm lại thành tóc đen, hồi lại

mỹ dung, vui vẻ thì dạo phố, không vui cũng dạo phố,

mãi mãi là một phu nhân giàu có tao nhã.

Nhưng con người sao có thể

mãi mãi chống lại thời gian, quay ngược về dáng vẻ gần

mười năm trước của bà, nơi khóe mắt đuôi mày vẫn mang một thần khí rất khác.

Ăn cơm xong Tang Như lại dính lấy Tưởng phu nhân

, làm ổ trong lòng bà, miệng không ngừng nói nhớ bà.

Tương Thư vuốt tóc con gái, cười cười nói: “Sao lại giống đứa nhỏ to xác thế này?”

“Còn không phải là đứa nhỏ to xác của mẹ sao?”

Tưởng phu nhân là người sống rất tinh tế, ngoài trêи người ra thì trong phòng

cũng thoang thoảng hương thơm mát lành.

Tang Như vùi mình vào chăn hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương thân thuộc này mới thật sự khiến cô thả lỏng, bình tâm suy nghĩ những chuyện đã xảy ra.

Mọi thứ bây giờ thật khó tin, nếu đã không phải là mơ thì cô phải suy nghĩ thật kĩ

xem sắp tới đây cô phải làm gì.

Cuộc đời của Tang Như kể tự thời khắc này sẽ bắt đầu lại một lần nữa, những tiếc nuối trước kia giờ đây đã có thể thực hiện, nhưng suy xét cẩn thận hơn Tang Như hiểu rõ

mỗi sự lựa chọn lúc này sẽ quyết định con người của cô sau này, cũng chưa từng ân hận điều gì,

cho nên cô không cần phải cố làm gì cả, cứ

như trước kia là tốt rồi.

Ngoại trừ một chuyện, không yêu sớm.

Nhưng chuyện này cũng chưa thể xem là ân hận, đây là tiếc nuối mới đúng. Mười mấy năm trời vùi mình trong sách vở, đến khi bước vào đại học rồi, chỉ biết đứng một bên nhìn bạn bè yêu đương đến tận bây giờ, Tang Như thỉnh thoảng sẽ cảm thấy thật ra yêu sớm cũng không phải chuyện gì sai trái.

Phần thiếu sót này cô có thể lấy Chu Đình Trạo bù vào, Tang Như nghĩ.

Vẫn còn một chuyện nữa, cô có thể trở về hay không đây. Chuyện này nằm ngoài tầm

kiểm soát của cô, dẫu muốn hay không thì đều không thể tự quyết định được, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên

xem sao.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tang Như thấy nhẹ nhỏm

hơn đôi chút.

Xem ra nhiệm vụ lớn nhất bây giờ của cô là cô gắng thi vào đại học và thu

được Chu Đình Trạo vào tay.

Lịch làm việc và nghỉ ngơi ở bộ phận quảng cáo khác với những bộ phận khác trong công ti, Tang Như đã quen với việc

mỗi sáng

11 giờ

mới rề rà đi

đến công ti, và kết quả cũng vì thói quen này mà hôm sau cô dậy trễ.

Tiết học đầu tiên sắp

kết thúc, cửa phòng học đang đóng thì

bị người bên ngoài gõ “Cốc cốc”, giáo viên Ngữ văn ra mở cửa, liền thấy Tang Như

đang đứng trước cửa, nhỏ giọng nói

“Báo cáo, em đi trễ ạ.”

Dưới sự chú ý của cả lớp Tang Như cắn răng đi vào, nghe thấy cô giáo

hỏi: “Sức khỏe không tốt muốn

xin nghỉ à?”

“… Không có ạ.”

“Biết mấy giờ rồi không,” Cô giáo

Ngữ văn năm nay vừa tròn 40 tuổi, ngày thường như sấm rền gió nổi, lúc này nhìn Tang Như cười nói, “Sao em không chờ hết giờ

luôn rồi hẳn đến.”

Bình thường chỉ có cô làm người khác nghẹn, thời thế thay đổi, Tang Như lúc này lại nghẹn miệng

á khẩu không nói được lời nào, lúc sau mới nói: “Em sai rồi, lần sau em

không như thế nữa.”

Cô giáo

Ngữ văn phất tay ra hiệu cô đi vào, Tang Như lúc này

như nhận được đại xá đi

về chỗ, ngồi xuống.

Vài phút sau thì hết tiết, Tang Như kiệt sức

nằm bò lên

bàn. Chạy một đoạn xa như vậy nên

cô rất

mệt. Lúc nảy

bị dọa tỉnh, giờ lại thấy buồn ngủ tiếp rồi.

Bàn học có người gõ gõ mấy tiếng, Tang Như giật bắn người, ngẩng đầu

lên thì thấy giáo viên Ngữ văn.

Hết giờ rồi mà chưa

đi, chắc là muốn tìm cô tính sổ rồi.

Tang Như theo cô giáo đi ra hành lang, chuẩn bị tinh thần “ăn” mắng.

“Tang Như, cô biết em là đứa ham học.” Cô

nhẹ nhàng nói, “Em xem thành tích của mình đi, năm nào cũng em xếp thứ hai, Chu Đình Trạo xếp thứ nhất. Em biết em thua Chu Đình Trạo ở đâu

không?”

“Ngữ văn ạ.”

“Đúng vậy, là Ngữ văn, nền tảng của em rất tốt, phần lý thuyết không có vấn đề gì nhưng phần viết

văn của em

lại rất có vấn đề.”

Tang Như yên lặng

nghe cô

nói: “Viết văn thoạt nhìn thì có thể thoải mái tung hoành ngang dọc, nhưng thực ra cũng có rất

nhiều hạn chế. Em thích viết văn tự sự đúng không? Văn tự sự thật sự

rất đơn giản em muốn viết trời thì viết trời, muốn vẽ đất thì vẽ đất miễn sao đừng

lạc đề. Đã lạc đề thì chắc chắn thấp điểm.”

“Em hiểu ạ,” Tang Như nhớ rất rõ

vấn đề này, đến tận khi cô vào đại học rồi mà vẫn chưa thể giải quyết được. “Nhưng em không biết làm sao đển viết tốt

một bài văn nghị luận, văn nghị luận vô cùng

cứng nhắc.”

Cô giáo cười cười: “Phải, rất cứng nhắc, viết văn tự sự em có thể viết thêm những tiểu tiết để làm mềm ý văn, nhưng nghị luận thì khác, em phải vật lộn xoay trở chỉ để

chứng minh một quan điểm vì thế rất khô khan, nhàm chán. Thế nhưng mục đích chính của chúng ta không chỉ

viết văn để thỏa đam mê, mà còn để thi. Văn tự sự em có thể tiếp tục viết, nhưng em phải đảm bảo rằng mình sử dụng thời gian hợp lý vừa thỏa đam mê của mình vừa ôn tập văn nghị luận để nâng cao khả năng viết, phục vụ cho kì thi tốt nghiệp.”

Tang Như thấy lời này cô nói rất đúng, đáp: “Em hiểu rồi thưa cô, em sẽ cố gắng.”

Chu Đình Trạo không biết là đi đâu, lúc này vừa khéo đi ngang qua chỗ cô, Tang Như nhanh tay lẹ mắt kéo góc áo anh lại, nói: “Có gì không biết em

có thể hỏi Chu Đình Trạo không ạ?”

“Được, em ấy viết văn nghị luận rất tốt.” Cô giáo gật đầu, nhìn sang Chu Đình Trạo nói: “Lúc nào có thời gian rảnh em giúp Tang Như viết văn nghị luận nhé?”

Chu Đình Trạo nhìn bàn tay cô đang níu góc áo mình, rồi dời lên nụ cười đang nở trêи môi cô, cô cười lên hai má phúng phính nhìn vô cùng đáng yêu.

Yết hầu Chu Đình Trạo căng thẳng

khẽ

động, anh đáp: “Được ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.